Chương 4: Sống lại một lần nữa
Buổi sáng, biệt thự nhà họ Chu.
Trong căn phòng màu tím nhạt tràn ngập mùi hoa hải đường ở vườn thượng uyển bay vào. Không khí tươi mát, dễ chịu. Trên giường cô gái nhỏ khẽ nhíu mày, khuôn mặt hiện lên vẻ bất an.
Trong mê man, cô mơ thấy cả thân thể rơi vào một khoảng nước mênh mông rộng lớn..cô vùng vẫy trong nước, vươn cánh tay để đuổi theo một bóng người phía trước, cố gắng gọi lớn nhưng miệng khô đắng, cổ họng đau rát, không thốt thành tiếng.
Bóng người đó xa dần, xa dần, rồi mất hút. Cô tuyệt vọng..lại bất giác nghe một giọng nói trầm ấm..
" Chu Thanh Vũ, Tôi sẽ không bỏ lại em đâu. " tiếng nói càng gần.. càng gần..đến khi thân ảnh rõ ràng.. rõ ràng đến từng nét biểu cảm trên mặt..
" Lục Minh Tử Duệ, là anh sao ? không phải là mơ chứ? rồi cô lại nghe thấy tiếng súng, chỉ thấy máu tươi nhuộm đầy áo anh..anh bị thương rất nặng, vô cùng đau đớn..anh sẽ ch.ết sao ? "
" Không!!! Lục Minh Tử Duệ, anh không được ch.ết "
Chu Thanh Vũ la lên thất thanh, chợt bừng tỉnh mở choàng đôi mắt.. giọng nói vẫn còn vang lên trong đầu cô, nếu còn có kiếp sau, tôi Lục Minh Tử Duệ nhất định sẽ yêu em một lần nữa.
Nước mắt vẫn còn ướt đầy mặt..cả người mệt mỏi rã rời, cô ngồi bật dậy đưa hai tay lên day trán..
" Mình đang ở đâu đây ? "
Khung cảnh trong phòng hiện ra ngay trước mắt. Cô nhìn cảnh tượng căn phòng hết một lượt.
Phía ô cửa sổ lớn hướng ra vườn thượng uyển có trồng đầy hoa Hải Đường, rèm cửa màu tím nhạt.. Trên chiếc bàn cạnh giường cô ngồi, có một khung ảnh gia đình đó là cha và mẹ cô, em trai, em gái cô, quen thuộc quá.
Không sai đây chính là căn phòng của cô, Chu Thanh Vũ đã trọng sinh rồi.. Chín là trọng sinh về thời điểm 5 năm trước khi cô đi du học.
Ông trời vẫn rất công bằng, đã cho cô sống lại một lần nữa, để sửa lại những hối tiếc của kiếp trước. Cô nhất định sẽ sống thật tốt, thật mạnh mẽ, và sẽ không để bất kì ai làm tổn thương đến mình nữa.
Đang suy nghĩ, cửa phòng chợt mở, một bóng dáng quen thuộc bước vào, Chu Thanh Vũ quay người lại nhìn :
" Mẹ !!! "
Cô gái nhỏ òa lên khóc nức nở, thấy con gái khóc nức, Chu phu nhân vội vàng chạy tới ôm lấy con gái, nhẹ nhàng hỏi :
" Tiểu Vũ con làm sao vậy, đã đỡ chút nào chưa? Cả đêm qua con sốt cao, bác sĩ nói người con rất yếu.. Chuyện gì đã xảy ra với con..? "
Ánh mắt của bà tràn đầy sự lo lắng và quan tâm đứa con gái của mình.
" Mẹ ! con không sao chỉ là hôm qua từ trường về con sơ ý bị mưa lớn ướt người thôi !! đã không có việc gì nữa rồi.."
Cô gái đưa hai tay ôm lấy mẹ của mình, ôm thật chặt như sợ rằng sẽ mất đi một lần nữa, thấy con gái có vẻ khác hẳn mọi ngày. Chu phu nhân nhìn con gái rồi nói :
" Tiểu Vũ à con thực không sao chứ ? Chỉ là bị sốt cao thôi mà, sao con cứ ôm mẹ như là gặp mặt lần cuối thế ? "
Chu Thanh Vũ buông tay ra..cười tít mắt..cô nói :
" Không có gì a..người ta chỉ là muốn thể hiện tình cảm với mẹ thôi.."
" Thôi đi đại tiểu thư, cô ấy hả, chỉ biết làm cho cha mẹ lo lắng thôi..18 tuổi rồi mà vẫn như trẻ con vậy. " Giọng Chu Phu nhân đầy cưng chiều.
" Mẹ à ! con không có mà. " Cả khuôn mặt cô đỏ lên thiệt là xấu hổ quá đi.
Chu phu nhân xoa đầu con gái rồi nói :
" Con nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay gia đình ta sẽ có một buổi tiệc. Rất nhiều gia tộc quý phái tới tham gia. Con và Thanh Kỷ là niềm tự hào của cha và mẹ. Đừng làm mất thể diện của cha con đó, có biết chưa? "
Nói xong bà đứng lên đi ra ngoài..không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
" Buổi tiệc sao, tiệc gì chứ ? " Chu Thanh Vũ vội nhớ lại.
Đúng rồi, chính là buổi tiệc đó. Là lần đầu cô gặp Lý Phó Kiệt với dáng vẻ thư sinh, chính trực của hắn làm cô rung động rồi yêu hắn.
Giờ nghĩ lại cô thấy nổi hết da gà, cô đứng lên tiến về phía cửa sổ, nắng sớm chiếu vào làm cô chói mắt, vội đưa cánh tay nhỏ trắng bạch vì còn bệnh lên che mặt, bên ngoài là đều là một màu trắng của hoa Hải Đường..loài hoa mà cô yêu thích, mùi thơm của nó man mát thật dễ chịu.
Thật tốt khi lại được cảm thụ những điều này thêm lần nữa..nhìn về phía xa xa cuối vườn thượng uyển, cô bắt đầu suy nghĩ tất cả chuỗi sự việc xảy ra trong 5 năm tiếp theo ở kiếp trước..
Dường như sống lại kiếp này cô cảm thấy trí nhớ mình thật tốt nha..bất kể cái gì, sự việc gì, mọi thứ cô nhìn chỉ một lần thì sẽ nhớ rất rõ ràng và chi tiết.
Kiếp trước khi cô gặp nạn phải bỏ mạng..cô đã không có cơ hội được gặp mặt những người thân trong gia đình. Không bảo vệ được đứa con còn chưa thành hình hài của cô, còn làm liên lụy thêm một người con trai tốt bụng.
Lục Minh Tử Duệ, không biết anh có được trọng sinh giống cô không ? Nếu trọng sinh rồi thì anh đang ở đâu..có nhớ cô không ? liệu cô có còn được gặp lại anh nữa không ? nếu được gặp lại anh sẽ nhớ cô chứ.. cô sẽ hỏi anh những lời lúc đó là thật hay giả..?
Cũng vì quá tin người nên cô mới bị hại, lần này ngoài bản thân và gia đình ra,cô sẽ không tin tưởng bất kì ai khác nữa.
Nhớ lại buổi tiệc tối nay, nhà họ Chu sẽ làm sinh nhật cho con gái thứ hai của họ tròn 16 tuổi, tiện thể chúc mừng cho cô con gái lớn thi đậu vào Đại Học A với thành tích xuất sắc, lại được nhận thêm một xuất du học ở Mĩ. Đúng là song hỉ lâm môn nha, tất cả các danh môn quý tộc giới thượng lưu sẽ được mời.
" Tô gia, Lý gia sao ? Chu Thanh Vũ cười lạnh..để xem tối nay các người sẽ diễn trò gì trước mặt tôi..."
Một nơi khác ở Hải Thành..
Trong ngự viên rộng lớn ở nhà tổ của gia tộc Lục Minh, không khí trong lành hoa cỏ tươi tốt.
Đầu hạ, cơn gió nhẹ nhàng đung đưa những tán cây, nắng rọi khắp khu vườn. Tại biệt uyển, một căn nhà được kiến trúc theo thời cổ, tràn đầy nét trang nghiêm, nhưng cũng rất tao nhã không kém gì so với các biệt thự hiện đại khác.
Trong căn phòng, người thanh niên ung dung ngồi trên ghế sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ..ánh mắt anh đen láy sâu thẳm nhìn thẳng ra ngoài trời. Cả khuôn mặt lạnh lùng..dáng vẻ của anh toát lên vẻ tôn quý..
Khí tức trầm lặng khiến ai cũng không khỏi cảm thấy anh khó gần và không thể với tới. Người thanh niên này chính là thiếu gia của gia tộc Lục Minh có danh ở Hải thành, là cháu nội độc nhất của Thủ Trưởng Lục Minh Tử Hạo, con trai duy nhất của Chủ tịch tập đoàn Lục thị Lục Minh Tử Lăng.
Lục Minh Tử Duệ anh đã trọng sinh lại một lần nữa!!
Đôi bàn tay thon dài của anh đang mân mê tấm thiệp mời màu vàng kim.
" Là Chu gia mời sao ? Anh suy nghĩ :
" Ở Hải Thành này họ Chu không nhiều, nhưng có đủ bản lĩnh để mời được gia tộc Lục Minh thì cũng là người có tiếng. "
Lục Minh Tử Duệ nhớ lại kiếp trước, Trần quản gia cũng nhắc đến bữa tiệc này với anh, nhưng bản thân anh hướng nội, không thích loại tiệc tùng như vậy nên hôm đó anh không đến, mà trực tiếp lên máy bay qua Mĩ để đại diện cho Lục Thị bàn hợp đồng.
" Chu Thanh Vũ liệu có liên quan đến nhà họ Chu này không? "
Anh nhớ đến cô gái nhỏ của kiếp trước, chỉ kịp biết mặt, biết tên cô, còn chưa biết đến gia thế của cô thì hai người họ đã tử nạn, không biết có gặp lại được em không?
Gạt đi những hồi ức ko vui đó. Ánh mắt lóe lên tia thích thú. Khóe miệng anh khẽ cong lên một đường tuyệt mĩ..
Dù thế nào thì tôi cũng sẽ không để mất em một lần nữa..tôi nhất định sẽ tìm thấy em trong hàng ngàn con người ở Hải Thành này. "
Người ta thường có câu :
" Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Vô duyên đối diện bất tương phùng. "
Câu nói này rất đúng nha, anh luôn có một linh cảm rằng anh sẽ gặp lại cô gái ấy.
" Thật là mong chờ buổi tiệc tối nay a. "
Ngoài trời ánh nắng thêm trong xanh, quang đãng, thật tốt khi mọi thứ lại được trở lại trước kia.
Cuộc đời này, anh sẽ không để bản thân phải hối tiếc nữa...