Chương 35: Đối đầu

Sau khi Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ rời đi, mọi người cũng tản ra, chả ai còn để ý đến Nam Cung Liên nữa. Cuối cùng chỉ còn lại thầy Jason đứng đó. Ông chỉ lắc đầu mà không biết nói gì !


Chẳng biết vì lý do gì mà cô sinh viên dễ thương ông từng biết bây giờ lại thành thế này, ông nhìn cô chỉ nói một câu ngắn gọn :
" Nam Cung Liên, tôi thật thất vọng về em.."


Nói xong, ông bỏ đi để lại Nam Cung Liên một mình đứng đó. Cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, lòng bàn tay cô ta rỉ máu vì móng tay bị nắm chặt mà đâm vào.


" Chu Thanh Vũ, đời còn dài, mối nhục ngày hôm nay, sớm muộn tôi cũng trả lại cô gấp trăm lần. Cả Lục Minh Tử Duệ nữa, tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã không chọn tôi. "
Ánh mắt lóe lên một tia hung ác, cô ta nghiến răng, không cho các người trả giá, tôi sẽ không mang họ Nam Cung.


Nam Cung Liên rời khỏi hội trường đi xuống sảnh chính để tìm cha cô ta. Đi tới đâu, cũng bị mọi người nhìn chằm chằm..cô ta thực khó chịu.
" Tất cả đều tại con tiện nhân Họ Chu kia, nhất định phải nhờ cha dạy cho nhà họ Chu một bài học. " Còn chưa hết tức giận, cô ta nghe giọng nói vang lên phía sau lưng..


" Tiểu Liên lúc nãy con đã đi đâu, cha tìm con khắp nơi, thật là làm cho cha lo lắng. "
Nam Cung Liên quay lại thì thấy cha cô đi tới. Lập tức cô ta khóc nức lên y như vừa mới bị ai đánh.
" Cha, cha phải làm chủ cho con, tên Lục Thiếu gia khốn kiếp kia, hắn sỉ nhục con trước mặt rất nhiều người, con muốn hắn phải trả giá."


available on google playdownload on app store


" Được rồi, được rồi mau ngừng khóc, đã lớn như vậy mà còn khóc trước bao nhiêu người, còn ra thể thống gì ! không thấy xấu hổ sao? " Nam Cung Minh nghiêm giọng nhắc nhở con gái.
" Chuyện là thế nào? Mau kể rõ ràng chi cho cha nghe. "


Nam Cung Liên vội kể lại hết toàn bộ sự việc. Sau đó cô ta bảo cha mình rằng.. " chỉ cần cha thu được người cho con, con sẽ tự xử lí bọn chúng. "


Thật ra không cần con gái nhắc nhở, ông ta cũng đã lên sẵn kế hoạch, có điều ông ta vẫn còn ngại một thế lực ngầm ở Nước Mĩ này luôn bảo vệ cho Lục Thị, dù qua bao nhiêu lần điều tr.a ông ta vẫn không biết người chống lưng cho tên Lục Minh thiếu gia kia là ai.


Nhưng hôm nay, lại xảy ra chuyện tên Lục Minh thiếu gia kia khi dễ và sỉ nhục con gái ông ta, dám cả gan động đến con gái cưng của ông ta, thì chỉ có một chữ ch.ết.


Hai cha con còn đang bàn tính, thì phía sau, đám người Tử Duệ đi tới, Chu Thanh Vũ trợn tròn mắt, không phải chứ? Vừa mới đụng mặt trong hội trường, bây giờ lại gặp ở sảnh chính. Quả nhiên là có duyên mà.
Chu Thanh Vũ quay sang nói với Lục Minh Tử Duệ :


" Tử Duệ, chúng ta mau đi thôi, đừng dây dưa với cha con họ làm gì? Em không thích vị Nam Cung tiểu thư đó? "
Tử Duệ nghe cô vợ nhỏ nói xong, anh khẽ cười xoa đầu cô rồi nói :
" Được, đều nghe em hết! "


Đám người Tử Duệ đi tới, hai bên mặt đối mặt, mắt nhìn mắt. Nhưng chưa tới 3 giây, Tử Duệ đã dẫn vợ anh và Triển Hoằng lướt qua hai người kia mà không nhìn lại.
" Chờ một chút, Lục Minh Thiếu gia. Cậu không có lời nào để giải thích việc xảy ra ở hội trường sao? "


Nam Cung Minh kéo con gái đến trước mặt Lục Minh Tử Duệ, đưa tay ra ngăn trước mặt anh, cả khuôn mặt già nua của ông ta đầy tức giận, ánh mắt hằn lên tia máu, nhìn lại càng thêm dữ tợn.
Thấy lão già Nam Cung kiếm chuyện với thiếu gia nhà mình, Triển Hoằng vội nắm lấy tay của ông ta lôi ra, giọng anh như cảnh cáo :


" Nam Cung Lão gia, ông đây là không muốn sống thêm sao? Ngay cả Lục Minh thiếu gia ông cũng dám động? "
Nói xong, anh dùng lực đẩy ông ta một cái. Bị đẩy bất ngờ, Nam Cung Minh lảo đảo muốn ngã ra phía sau, thấy cha mình muốn ngã, Nam Cung Liên chạy vội tới đỡ ông ta. Cô ta nhìn Triển Hoằng rồi chửi lớn :


" Làm chó thì nghe chủ ra lệnh, đừng tùy tiện cắn người ! "
Tất cả mọi người ở sảnh đều nghe thấy ai cũng nhìn anh với ánh mắt kì lạ.
Triển Hoằng nghe Nam Cung Liên chửi xong, anh cười lạnh tiến về phía cô ta, trong tay anh là một con dao bằng thép, kích thước chi bằng một ngón tay trỏ.


Nam Cung Liên thấy Triển Hoằng đi về phía mình, trong lòng kinh hãi không thôi.
" Anh ta định làm gì chứ? "
Cô ta kéo cha mình lùi lại phía sau, nhưng hai người lui lại một bước, Triển Hoằng lại tiến tới một bước, cho đến khi cả hai cha con nhà Nam Cung bị dồn vào góc tường.


" Cậu muốn làm gì? Nếu dám động vào tôi và con gái tôi, gia tộc Nam Cung sẽ không bỏ qua cho các người. "
Nam Cung Minh lạnh giọng cảnh cáo. Ông ta vội kéo con gái ra phía sau mình.


Dường như lời cảnh cáo của Nam Cung Minh là vô hiệu đối với Triển Hoằng, anh cầm con dao nhỏ trong tay, nháy mắt liền quét một nhát qua khuôn mặt của Nam Cung Liên đang đứng ở phía sau cha mình , chỉ nghe cô ta hét rầm lên :


" Á.." trên mặt một vết cắt hiện ra, máu chảy lan xuống má, Nam Cung Liên đưa hai tay lên ôm mặt đau đớn, cả người quỵ xuống.
" Tiểu Liên, con sao rồi? "


Nam Cung Minh quay lại nhìn con gái, chỉ thấy hai tay của con gái mình toàn là máu. Ông ta tức giận lao tới Triển Hoằng tính nắm cổ áo của anh, nhưng bất ngờ phải thu tay về bởi vì mũi dao sắc nhọn trong tay anh đang chĩa thẳng vào yết hầu của ông ta, chỉ cần một chút sơ sẩy cái mạng của ông ta sẽ không còn.


Nam Cung Minh sợ hãi không dám nhúc nhích, lần đầu tiên trong đời ông ta bị uy hϊế͙p͙, mà kẻ uy hϊế͙p͙ mình lại là một con chó theo hầu một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa chính là Lục Minh Tử Duệ. Cả khuôn mặt ông ta vừa tức giận lại sợ hãi, thật không biết làm sao, chỉ có thể nghiến chặt răng nuốt mối hận này.


Tử Duệ đứng một bên nhìn thấy một màn này, lòng thầm bội phục tán thưởng, thân thủ của Triển Hoằng thật quá nhanh, có lẽ còn xuất sắc hơn cả Thượng Kha, ngay cả anh cũng không biết cậu ta đã động thủ lúc nào? Anh liền giơ tay ra hiệu cho Triển Hoằng anh nói :


" Được rồi, tạm thời đừng gây chuyện ở đây. Chúng ta về thôi. "
Lúc này, Triển Hoằng mới thu dao về, Nam Cung Minh thở ra một hơi, ông ta khịu gối xuống trước mặt Triển Hoằng, anh nhìn ông ta rồi lạnh giọng nói :


" Nam Cung Lão gia, ông nên cảm tạ ông trời vì hôm nay thật may mắn cho ông khi ông là khách mời của hội nghị triển lãm này, nếu không ông và con gái ông sẽ còn mạng để ra khỏi đây sao? "


Nói xong, anh đi vòng ra phía sau đứng trước mặt Nam Cung Liên, cô ta bây giờ không còn hung hăng như lúc nãy nữa, hai tay toàn là máu đang ôm mặt khóc lóc vì đau, nước mắt dàn dụa, bộ dáng vô cùng thảm hại.


Triển Hoằng đưa tay bóp mặt cô ta ép cô ta phải ngước lên nhìn mặt anh. Ánh mắt nhìn cô ta đầy sự khinh bỉ, Anh gằn từng chữ :
" Sao hả Nam Cung Tiểu Thư, cảm giác khi phải cúi đầu trước một con chó có thú vị không hả? Tôi Triển Hoằng sẽ kể cô nghe một câu chuyện rất ý nghĩa đó là : "


" Có một chú chó nhỏ tội nghiệp bị bỏ rơi, nó được một ông chủ tốt bụng mang về chăm sóc, rồi dạy dỗ và huấn luyện, khi trưởng thành nó rất thông minh và khôn ngoan lại vô cùng trung thành, nên ông chủ đó xem nó như con của mình vậy, càng thêm yêu thương nó, vậy nên nó tự hứa với tâm rằng, bất kể là kẻ nào ngáng đường của ông chủ nó, nó sẽ không bỏ qua.."


Triển Hoằng buông tay, anh đứng lên vẻ mặt trầm lặng, anh nói tiếp :


" Nam Cung Liên, tôi nói cho cô rõ một điều : Một con chó thông minh thì sẽ không cần phải đợi lệnh chủ nhân, mà nó sẽ phản ứng ngay khi gặp kẻ muốn đối đầu với chủ nhân của nó, không chỉ là cắn không đâu, mà sẽ là cắn cho đến khi kẻ đó ch.ết. Cô đã hiểu chưa? "


Nói xong, anh quay qua nhìn Lục Minh Tử Duệ, cúi đầu rồi nói :
" Thiếu gia về thôi, Triển Hoằng còn phải báo cáo nhiệm vụ với lão gia. "
Nói xong anh gọi một cuộc điện thoại cho A nguyệt bảo cậu ta đến sảnh chính với thiếu gia và thiếu phu nhân, rồi rời đi trước để lấy xe.


Chu Thanh Vũ nhìn bóng dáng của Triển Hoằng, cô không khỏi suy nghĩ, " tại sao anh lại kể câu chuyện chú chó nhỏ đó..không lẽ đó chính là cuộc đời của anh.."
Con người này bề ngoài rõ ràng vui vẻ hoạt bát nhưng sâu hẳn nội tâm, sẽ ít ai có thể hiểu được anh.


Thấy cô vợ nhỏ của mình đứng ngây ra mà suy nghĩ, Lục Minh Tử Duệ khẽ búng nhẹ vào chán cô một cái, anh nói :
" Suy nghĩ cái gì thế hả, muốn biết chuyện gì về nhà họ Lục Minh không phải hỏi anh thì sẽ rõ sao? " Anh cười kéo tay cô đi.


" Lục Minh Tử Duệ, thằng nhãi ranh, Nam Cung gia sẽ không tha cho mày, mày cứ đợi đấy. Mối hận hôm nay, sớm muộn Nam Cung Minh tao sẽ bắt nhà Lục Minh trả giá. Cả con đàn bà của mày cũng đừng hòng thoát tội. "


Là giọng của Nam Cung Minh, ông ta vừa đỡ con gái đứng dậy, thấy hai người Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ chuẩn bị rời đi, liền lên giọng mắng chửi cảnh cáo.


" Cái gì mà con đàn bà chứ, thật là khó nghe mà " Lục Minh Tử Duệ dừng lại, cả khuôn mặt anh âm trầm, lạnh lẽo, Lão già này đúng là già lừa ưa nặng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà..


Anh buông tay cô vợ nhỏ nhà mình ra, đi từng bước đến trước mặt Nam Cung Minh, thân hình anh cao lớn hơn hẳn so với một người đàn ông trung niên như ông ta, bàn tay thon dài của anh nhanh như chớp túm lấy cổ áo của ông ta, anh gằn từng chữ :


"Nam Cung Minh, ông vừa chửi cái gì đó, nói lại một lần nữa xem, ánh mắt anh lạnh băng, cả khuôn mặt dữ tợn tựa như quỷ tu la vậy! Nhìn vô cùng đáng sợ "
" Chửi gì sao, tao là chửi con đàn bà của mày đấy, bộ dáng không khác gì hồ ly tinh, không chừng đã lên giường với bao nhiêu đàn ông rồi.. "


Nam Cung Minh chửi xong, vẻ mặt đầy đắc ý, dù đang bị Tử Duệ túm cổ áo nhưng ông ta không để tâm, ông ta nghĩ anh sẽ không dám đánh mình.
Nhưng ông ta lầm rồi, như anh đã từng nói ..bất kể là ai nếu dám động đến người phụ nữ của anh, anh sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.


Sự kiên nhẫn của anh dành cho cha con nhà Nam Cung thực sự đã vượt quá giới hạn rồi..anh siết chặt nắm đấm lại, nghiến răng, miệng chỉ nói một câu ngắn gọn..
" Nam Cung Minh, ông tìm ch.ết ! "


Nháy mắt tay anh tung luôn hai đấm vào mặt người đàn ông khiến máu tươi trong miệng ông ta phun luôn ra tức khắc, dính lên cả ống tay áo của anh, chu Thanh Vũ cả kinh chạy tới ngăn anh lại :
" Tử Duệ, mau dừng tay, mau dừng tay cho em.."


Nhưng hình như anh không nghe thấy cô nói, vẫn không buông Nam Cung Minh ra, dường như hai đấm thôi vẫn chưa đủ để giải hết cơn tức giận của anh.


ch.ết tiệt anh mất kiểm soát rồi, nếu cứ vậy, anh sẽ gây ra án mạng, đây là nước Mĩ không phải Hải Thành.. nếu có chuyện ở đây sẽ vô cùng rắc rối. Chu Thanh Vũ đành ôm sau lưng Tử Duệ cố kéo anh ra rồi nói lớn :


" Lục Minh Tử Duệ, anh còn không ngừng tay, thì đừng trách em mặc kệ anh, sau này đừng nhìn mặt em nữa. "
Nghe những lời đó, hai tay của Lục Minh Tử Duệ vộ dừng lại động tác, anh buông người đàn ông ra..thấy vậy, Chu Thanh Vũ liền kéo anh ra, cô nói :


" Nam Cung Lão gia, ông mau dẫn con gái ông đi đi, nếu còn ở lại, tôi không chắc anh ấy sẽ làm gì nữa đâu.."
Nam Cung Minh bị lãnh hai đấm, cả khuôn mặt sưng lên, máu từ khóe miệng vẫn chảy ra, ông ta siết chặt hai nắm đấm nhưng không thể làm gì được, vì căn bản ông ta đánh không lại vị thiếu gia kia..


Lảo đảo dẫn con gái chuẩn bị rời đi, lại nghe giọng nói lạnh lùng kia vang lên, chính là Lục Minh Tử Duệ, hình như anh đã bình tĩnh lại rất nhiều, anh nói :
" Nam Cung lão gia, vì tiểu Vũ nên tôi sẽ bỏ qua cho ông lần này. Nhưng sẽ không còn lần sau đâu. Lục Minh Tử Duệ tôi nói được thì sẽ làm được. "


" Nếu ông muốn báo thù, được thôi tôi rất mong chờ, còn một điều tôi cần nhắc nhở ông, trước khi muốn đối đầu với Lục Thị, thì ông nên có thêm vài chục năm để sống nữa mới có thể đấu lại tôi.."


" Tôi không giống như cha tôi luôn luôn là một người chính trực trên thương trường đâu. "
Nói xong , anh dẫn Chu Thanh Vũ rời đi, không quan tâm để ý đến hai con người kia nữa..






Truyện liên quan