Chương 39: Thoát hiểm !
Lúc này, bên ngoài lối vào đường cao tốc, A nguyệt cố liên lạc cho thiếu gia, nhưng không được, định vị lại không có sóng, cậu ta lo lắng không thôi, ch.ết tiệt thật, lẽ ra nên đi theo thiếu gia và thiếu phu nhân, thật không biết họ đang ở đâu?
" Ể, khoan đã, không có sóng vậy thì, chỉ có khu đường hầm cao tốc thôi, nhất định là như vậy rồi. "
A Nguyệt liền kêu người của mình cho xe chạy thẳng vào đường hầm cao tốc, với tốc độ nhanh nhất...
Bên trong đường hầm, lúc này Phó Khải đã bình tĩnh trở lại, hắn ta gượng đứng lên nhìn chằm chằm vào họng súng đang chĩa về phía mình, phá lên cười to..
" Hahahaha.... Lục thiếu phu nhân, tôi thật sự rất khâm phục cô, nhưng cô nên nhớ, ở tại Nước Mĩ, người của Nam Cung gia rất nhiều, hôm nay cô giết Phó Khải tôi, ngày mai sẽ có một Phó Khải khác tới để giết các người, các người tưởng sẽ sống yên được dưới con mắt của Nam Cung Thành sao? "
Chu Thanh Vũ mặc kệ hắn nói gì, cô vẫn lập lại nguyên câu hỏi, " sống hay ch.ết tự lựa chọn.. " Đôi tay nhỏ vẫn nắm chặt khẩu súng, chỉ cần Phó Khải manh động cô lập tức bắn ch.ết hắn.
Thấy Chu Thanh Vũ chẳng những không hề sợ hãi, mà còn tỏ ra mạnh mẽ, sự dũng cảm này so với một người đàn ông, thì cô gái 19 tuổi còn đang là sinh viên như cô vượt xa mấy lần. Phó Khải thầm suy tính, không dám động, hắn đợi cô lơ là cảnh giác thì sẽ ra tay..
Triển Hoằng nằm dưới đất nhìn thấy hai bên giằng co, anh lo lắng vô cùng, thật bất lực, mạng sống của anh và Tử Duệ thiếu gia cuối cùng lại do thiếu phu nhân nhà anh, cô gái nhỏ nhắn yếu ớt cầm cự, tên Phó Khải đó, quá xảo quyệt, thiếu phu nhân nhất định sẽ không đấu lại hắn.
Tuy hắn đã bị thương nhưng...anh còn chưa kịp nhắc nhở Chu Thanh Vũ, thì Phó Khải đã lao nhanh tới...
Triển Hoằng hét lên : " thiếu phu nhân cẩn thận!! "
Chu Thanh Vũ nghe thấy nhưng chưa kịp tránh đi, thì cây dao dài sắc bén trong tay Phó Khải đã cứa qua tay cô một đường, máu tươi chảy ra, cả cánh tay run lên làm khẩu súng trong tay rớt xuống, Phó Khải quát lên :
" Tụi mày tóm nó lại cho tao! "
Ba tên đàn em lao tới chỗ Chu Thanh Vũ để bắt cô lại.. Đúng lúc này,
" Đoàng ! Đoàng ! Đoàng ! Ba tiếng súng vang lên liên tiếp. Ba tên đàn em của Phó Khải gục xuống, Hắn trơ mắt nhìn, không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng khẩu súng trong tay Chu Thanh Vũ đã bị hắn đánh rớt rồi kia mà, vậy tiếng súng vừa rồi là ở đâu ra?
Chu Thanh Vũ và Triển Hoằng đều kinh ngạc, là ai đã giúp họ, mặc kệ người tới là ai, cô buộc phải bảo vệ cho anh đến phút cuối cùng. Cô cúi người xuống để nhặt khẩu súng dưới đất, Phó Khải thấy cô muốn nhặt lại súng, hắn quát lớn :
" Con ranh, mày đừng hòng !! "
Cây dao sáng loáng đâm tới trước mặt Chu Thanh Vũ, cô phản ứng kịp thời, né sang một bên, lưỡi dao lướt qua ngay trước mắt cắt đứt lọn tóc mai của cô.
" Đoàng!!! "
Phát súng thứ tư vang lên, viên đạn cắm vào giữa trán của Phó Khải khiến hắn trợn mắt ch.ết ngay tại chỗ. Gục xuống ngay trước mặt Chu Thanh Vũ. Vài tên đàn em còn lại thấy Phó Khải ch.ết, vội vàng kéo những tên bị thương nằm dưới đất lên xe tẩu thoát.
Cả bốn chiếc xe lao đi mất hút, để lại Phó Khải nằm ch.ết ở đó. Mặc kệ thôi, nếu không sẽ phải ch.ết.
Nhìn thấy hai mắt của Phó Khải trợn lên, nằm bất động, Chu Thanh Vũ cả kinh, cô hoảng hồn vội bất giác đưa tay đến gần xem hắn còn thở hay không?
" A..hắn ch.ết rồi, Triển Hoằng anh mau xem, hắn ch.ết rồi. "
Triển Hoằng lúc này cố gượng đứng dậy, đi tới chỗ Chu Thanh Vũ ngồi xuống, anh nói :
" Thiếu Phu Nhân, hắn đúng là đã ch.ết rồi. Là ai đã cứu chúng ta? " Triển Hoằng hỏi cô.
" Tôi cũng không biết. " Chu Thanh Vũ lắc đầu.
Hai người còn đang phân vân không biết là ai? Thì từ xa, một chiếc xe màu đen chạy tới, giọng của A Nguyệt vang lên :
" Thiếu gia, thiếu phu nhân, A nguyệt tới rồi đây. "
Nhìn từ phía xa, chiếc xe màu bạc chạy tới, người ló ra ngoài cửa chính là A nguyệt, trên vai cậu chính là một cây súng bắn tỉa cự li gần 500 mét. Bốn phát súng vừa rồi chính là cậu nhoài người ra khỏi cửa xe ngắm bắn.
A Nguyệt còn rất trẻ chỉ khoảng 17 tuổi, cậu nhóc theo Triển Hoằng từ khi còn rất nhỏ, thân thủ của cậu chỉ ở mức trung bình, nhưng nói về bắn súng cậu chính là đại diện cho những tay súng cừ nhất.
Chiếc xe vừa dừng lại, A nguyệt nhảy luôn xuống đất rồi chạy tới trước mặt Chu Thanh Vũ và Triển Hoằng, cậu nhóc đứng lặng khi nhìn thấy thiếu gia nhà mình nằm bất động trong tay của thiếu phu nhân. Còn cả anh Triển Hoằng nữa, cả ba người đều bị thương rồi.
" Thiếu gia, là lỗi của A nguyệt, Là A nguyệt tới trễ, không cứu được cậu, cậu ch.ết rồi, A nguyệt phải làm sao? " Nói rồi cậu nhóc òa lên khóc.
" Nhóc con, cậu trù ai hả? Tôi còn chưa ch.ết đâu! "
Tử Duệ giọng yếu ớt thì thào nhắc nhở A Nguyệt. Nghe thấy tiếng của anh, Chu Thanh Vũ giật mình nhìn xuống, thấy anh mở mắt nhìn mình, cô bật khóc rồi cuống lên:
" Tử Duệ anh không sao rồi, anh vẫn còn sống, cảm ơn thượng đế đã không cướp anh khỏi em. " Chu Thanh Vũ quên cả vết thương ở tay mình, cô ôm lấy anh, cô nói tiếp :
" Tử Duệ, chúng ta thoát hiểm rồi, là A Nguyệt đến cứu chúng ta, cậu ấy giết ch.ết Phó Khải rồi, cả anh Triển Hoằng cũng không sao. Mừng quá cuối cùng cũng tốt rồi. "
" Ừ, cuối cùng anh vẫn được thấy em. "
Lục Minh Tử Duệ cười yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, tái nhợt nhìn cô vợ nhỏ của anh, bất giác anh ho mạnh lên rồi phun ra một búng máu..
" Á..Tử Duệ, Tử Duệ anh sao vậy anh đừng dọa em.." Chu Thanh Vũ cả kinh, khắp người cô đều dính máu của anh..
Triển Hoằng vội gọi to :
" A Nguyệt, còn trơ ra đó làm gì mau đem thiếu gia cấp cứu, nhanh lên nếu không sẽ không kịp. "
Nghe Triển Hoằng kêu, A nguyệt hoàn hồn, ngưng khóc, cậu gọi thêm hai người trong xe xuống để đỡ thiếu gia nhà mình lên xe. Cả Triển Hoằng và Chu Thanh Vũ cũng lên theo, xe vội chuyển bánh hướng thẳng đường hầm một đường đi đến bệnh viện.
Chiếc xe của ba người họ được thủ hạ của Triển Hoằng lái theo sau. Bỏ lại một mảnh u ám, ch.ết chóc trong đường hầm cao tốc lạnh lẽo đó.
Có lẽ sáng mai, cảnh sát sẽ phát hiện có án mạng nhưng họ sẽ không điều tr.a làm gì, vì những vụ ẩu đả như thế này vốn xảy ra như cơm bữa giữa các tay xã hội đen với nhau, vậy nên cảnh sát như họ chả nên động vào thì hơn.
Bên trong xe, Lục Minh Tử Duệ gối đầu lên tay của Chu Thanh Vũ, anh cố gắng an ủi cô vợ nhỏ của anh :
" Tiểu Vũ, yên tâm anh không sao, anh vẫn chịu được, anh nhất định không bỏ lại em đâu. "
Anh nhìn cô khẽ cười. Cô không nói gì, chỉ gật đầu nhìn anh, nước mắt khẽ rơi xuống ướt cả mặt của anh. Đau lòng không thôi.
Triển Hoằng nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của thiếu phu nhân lúc này, hoàn toàn khác hẳn lúc cầm súng kia, anh thầm than : " phụ nữ quả nhiên rất đáng sợ. "
Khi xe gần tới bệnh viện, Chu Thanh Vũ sực nhớ ra, cô hỏi Triển Hoằng :
" Anh có thấy khẩu súng màu bạc của tôi đâu không? Đó là đồ cha tặng cho tôi, tôi không thể làm mất. "
" Thiếu phu nhân tôi không thấy, có lẽ nó vẫn còn ở chỗ đường hầm. " Triển Hoằng trả lời.
" Không được, làm sao đây, đó là vật của cha tôi, tôi muốn quay lại tìm.."
" Thiếu phu nhân, có phải là nó không? " A Nguyệt đưa khẩu súng Lục màu bạc có viền đen cho Chu Thanh Vũ, cô kinh ngạc vui mừng, vội nói :
" Chính là nó rồi. Cảm ơn cậu nhé. Nhưng cậu giữ nó giùm tôi, trong bệnh viện không tiện cầm theo nó. Sau này tôi sẽ lấy lại. "
A Nguyệt nghe Chu Thanh Vũ nói vậy vội đồng ý ngay, thật ra lúc lên xe đưa ba người họ đi, cậu nhóc đã nhặt lại khẩu súng lục này vì nó quá đẹp, nhìn vô cùng bắt mắt. Cậu nhóc rất thích nó, vì cậu ta chính là một tay cuồng súng, nên mọi loại súng, cậu đều thông thạo, đó cũng là lí do vì sao tài thiện xạ của cậu lại vượt trội.
Cuối cùng cũng tới bệnh viện, họ cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, thoát khỏi tử thần... Cả Chu Thanh Vũ và Lục Minh Tử Duệ đều không hẹn mà nhìn nhau rồi cười.. Rốt cuộc lần nguy hiểm này họ đã vượt qua cùng nhau rồi...