Chương 17: Ngồi cùng bàn
Mọi người ở dưới bắt đầu ồn ào.
Một nam sinh ngồi đầu xem náo nhiệt:
- Không biết cuối cùng ai có thể ngồi cùng bàn Cố Dư Lâm nha!
Thầy giáo lắc đầu:
- Em không đủ cao, ngồi chỗ đó sẽ bị cản tầm nhìn.
Thầy giáo chỉ vào bàn thứ 4 rồi nói:
- Em ngồi ở đó!
Giang Tiêu Nhiên lo sợ.
Cô gái đó cao cỡ cô nha…
Cuối cùng, đến phiên Giang Tiêu Nhiên.
Lớp học dừng lại trong khoảnh khắc, có người nói ở dưới:
- Đây không phải là bạn diễn của Cố Dư Lâm sao!
Người đó còn muốn nói, đã bị thầy chủ nhiệm liếc một cái sắc như dao.
Thầy chỉ chỉ vị trí hàng đầu tiên cho cô:
- Bạn học Giang ngồi ở đây, bình thường có vấn đề gì có thể hỏi thầy…
- Thầy!
Cô nghiêm túc nói:
- Em bị viễn thị, ngồi ở hàng cuối mới thấy rõ bảng.
- Như vậy… Em muốn ngồi chỗ nào?
Cô chỉ chỉ hàng cuối cùng:
- Hàng cuối đều được ạ.
Chỉ có vị trí bên cạnh Cố Dư Lâm còn trống.
Phòng học bắt đầu sôi sùng sục, có người còn huýt sáo.
Nữ sinh vừa rồi ngẩng đầu khinh thường nhìn cô một cái, từ trong lỗ mũi thở ra một sự giễu cợt.
Cố Dư Lâm ngồi hàng cuối, tuy là đang nghe nhạc bằng tai nghe, nhưng tốt xấu gì cũng đeo một tai, lớp học nói gì anh ấy đều nghe được bằng tai kia.
Cuối cùng, anh ngẩng đầu lên, đuôi mắt hơi nhếch lên, gò má mang theo ý cười.
Chủ nhiệm lớp còn chưa bằng lòng, anh lại bắt đầu thu dọn mặt bàn kia, đem đồ đạc của mình nhét vào sau cặp, anh vỗ vỗ bàn trống bên cạnh, cất cao giọng nói:
- Đến đây đi!
Trong chớp mắt ấy, 500 pháo hoa sang trọng nở rộ trong lòng Giang Tiêu Nhiên.
- Được!
Cô hài lòng chạy xuống ngồi.
Thầy giáo không thể nói gì nữa, chỉ có thể nói:
- Mấy chỗ hàng cuối hơi loạn, nếu em không thích ứng được thì thầy sẽ đổi chỗ cho em.
Giang Tiêu Nhiên gật đầu, tỏ ý đã biết.
Sau khi ngồi xuống, cô lấy từ túi xách ra sách bài tập và hộp bút, còn Cố Dư Lâm ở bên cạnh thì nhàn nhã xem sách nhạc.
Trước đó tuy là hai người đã từng ngồi gần nhau như vậy, nhưng cũng chỉ là lúc đi xe một hai giờ đồng hồ. Nghĩ đến một khoảng thời gian rất dài sau này, bọn họ đều sẽ duy trì khoảng cách thân mật này cả ngày, Giang Tiêu Nhiên cảm thấy cổ họng hơi khó chịu.
Với tâm trạng rối loạn mà học xong một giờ học, chuông tan học reo lên, Giang Tiêu Nhiên nhanh chóng ghi chép những chỗ chưa ghi kịp, đầu óc trống rỗng. Lát nữa nên nói gì? Về ca hát hay bài tập? Với hoàn cảnh này, bàn việc ca hát có phải đột ngột không?
Cố Dư Lâm dựa tới gần, nói với cô câu gì đó.
Cô lấy lại tinh thần:
- A?
- Mình nói, bạn chép sai chỗ rồi. - Cố Dư Lâm nhấc nhấc lông mi:
- Đó là đáp án đề thứ năm.
Cô nhìn lại, mình lại nhảy qua đề thứ năm, chép vào vị trí của đề thứ sáu.
Cô nắm chặt góc trái quyển vở, lúc này mới giả vờ bình tĩnh mở miệng:
- … Mình nghe nhầm.
Anh không tiếp tục thảo luận đề tài nữa, chỉ là hỏi:
- Sao bạn lại tới ban này?
- Bị cảm, còn có chút phát sốt, rất nhiều bài tập không giải được, nên phát huy thất thường.
Cô nói ra đáp án bản thân đã sớm chuẩn bị.
Lý Gia Viên ngồi bàn trước dường như không tin, quay đầu, hỏi lại:
- Phải không?
- Đúng vậy.
Cô nói với Lý Gia Viên:
- Sao bạn cũng ở đây? Bạn cùng lớp với cậu ấy sao?
Còn chưa kịp nghe Lý Gia Viên trả lời, cô liền nghe được một tiếng cười.
Cố Dư Lâm không nhịn được rồi.
Cả người anh ấy gục xuống bàn, khuôn mặt chôn ở trong khuỷu tay, thân thể vì cười mà không ngừng run rẩy.
Giang Tiêu Nhiên không hiểu vì sao, nhìn thấy Lý Gia Viên cũng đang cười, cô hỏi:
- Các bạn cười gì thế?
Lý Gia Viên cười vui vẻ, đến cuối cùng, bắt đầu đập bàn.
Giang Tiêu Nhiên đang muốn hỏi rõ, có người xông vào, đứng trên bục giảng hét lớn:
- Có tin tốt! Tiết sau không lên lớp! Chia lớp tập thể dục, nữ 800 mét, nam 1000 mét!
Trong phòng học tiếng hoan hô vang như sấm.
Giang Tiêu Nhiên: Cái này cũng là tin tốt sao?
- Bây giờ, tất cả bạn nữ ra ngoài tập hợp!
Sau khi tập hợp, mọi người đi xuống lầu gần hết, Cố Dư Lâm cuối cùng cũng cười xong.
Anh nhìn xuống, nhìn đến quyển tập nữ sinh ghi nhầm, dòng cuối cùng, vì hoảng loạn, bị cô viết không ngay hàng thẳng lối gì cả.
Nhớ tới lúc cô giả vờ vô ý hỏi anh: “Cuộc thi này bạn có thể đạt khoảng mấy điểm?”, nhớ tới lúc cô giấu đầu hở đuôi nói “Mình bị cảm”, nhớ tới cô nghiêm trang trả lời “Mình phát huy thất thường”. Sau khi nói xong, bởi vì lương tâm tội lỗi, bản thân còn tự gật gật đầu khẳng định.
Anh giúp cô đóng quyển tập lại, lòng hơi rung động.
Có chút đáng yêu.
Giang Tiêu Nhiên đương nhiên không biết tâm tư của Cố Dư Lâm, vì cô đang bận khởi động làm nóng người.
800 mét đối với đa số bạn nữ đều là ác mộng, cô cũng vậy.
Chạy xong sắc mặt đỏ bừng, thở dốc không ngừng, mồ hôi đầm đìa, cô thật không muốn Cố Dư Lâm thấy dáng vẻ này của mình.
Sau khi sống ch.ết chạy xong, cô chậm rãi đi WC, lại đi dọc theo bồn hoa hai vòng, sau cùng mới trở về ban 10.
Khi đó, các bạn đều về lớp rồi, các bạn nam cũng đã chạy xong 1000 mét, cho nên Giang Tiêu Nhiên như bị vô vàn ánh mắt chăm chú của mọi người chỉa vào.
Cố Dư Lâm có phát hiện ra là cô cố ý chờ đến khi mặt hết đỏ rồi mới vào không?
Ngay cả trên bàn nhiều hơn một chai nước, Giang Tiêu Nhiên cũng không phát hiện, máy móc cầm lấy chai nước, nửa ngày mới phát hiện, bên trên chai nước có dán một tờ giấy của Hạ Nguyễn.
- Chạy xong tuy uống nước đá thoải mái, nhưng vừa mới hồi phục, không thể uống nước lạnh nha!
Giang Tiêu Nhiên nhìn lướt qua chữ trên đó, chuẩn bị bóc tờ giấy ném xuống, lại cảm giác được bên cạnh có một ánh mắt lạnh buốt.
...
Tay cô khoát lên nắp bình, vặn nắp cũng không được, xé tờ giấy ra cũng không được, lòng run sợ ngồi đó.
Một chai nước khác đưa được trước mặt.
Chai còn một nửa nước.
Cố Dư Lâm nói:
- Uống của mình đi!
!
Gián tiếp hôn môi?!!
Đầu óc Giang Tiêu Nhiên tê rần, tay cũng đưa tới:
- Được!
Môi dán lên miệng chai, hoa văn ở miệng chai như đè lên mỗi một tấc dây thần kinh cũng cô.
Rất ngọt.
Rời khỏi miệng chai, cô nắm thân chai, thân chai theo động tác nắm chặt của cô mà phát ra âm thanh nhỏ.
Cô vô ý ɭϊếʍƈ môi một cái:
- Mình uống xong rồi.
- Còn một chút…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hạ Nguyễn: Ông đây không muốn giúp đỡ người khác theo đuổi con gái nha!
Còn lại một chút nước, người nào uống thì tốt? (mỉm cười)