Chương 29: Bàn tay vàng, đại nhân vật bản lĩnh như thần
Buổi sáng, lúc Liễu Yến Nguyệt đi vào phòng làm việc của hắn, Tiêu Thu cảm giác thần sắc nữ nhân này có chút tiều tuỵ, khuôn mặt bình thường luôn thoải mái tràn đầy sức xuân, vậy mà giờ lại có vẻ mệt mỏi hiện rõ trên vành mắt thâm quầng.
Biết rõ nàng nhất định là vì chuyện cổ phiếu tập đoàn khiến cho tâm thần không yên, trong lòng ngược lại có vài phần day dứt, sớm biết như vậy, lúc trước đã kiên định khuyên nàng rời khỏi Phong Chính.
Nở nụ cười duyên dáng, nàng cầm trong tay một cái túi giấy đứng trước mặt, ngoài ra, cảm giác thật đúng là hơn cả một ly sữa ấm áp. Mặc dù có chút mệt mỏi mà tâm tình trong lòng cũng không khoẻ lắm, nhưng từ lúc Tiêu Phong Thu tiếp nhận tập đoàn đến sau này, nàng có phần rất hài lòng, vừa đúng trong cái túi hé ra một trang giấy nho nhỏ.
"Phong Thu, trong tài khoản này có khoản dùng gấp cha ta cho ngươi mượn, ngươi lấy trước ứng phó đi, bất luận thế nào, nhất định phải tiếp tục kiên trì."
Tiêu Phong Thu có chút khó hiểu cầm đến nhìn thoáng qua, thất kinh hỏi:
" Muời tỷ, nhà các người tìm ở đâu đem đến được nhiều tiền như vậy, sẽ không phải là mang công ty đem bán chứ!"
Nếu như là vài trăm triệu thì vẫn còn bình thường, nhưng mà đây là khoản tiền lớn rất nhiều, đã vượt quá giới hạn khả năng chống đỡ Liễu gia có thể chấp nhận. Trong trí nhớ, xí nghiệp Liễu gia không hề to lớn, ngay cả top mười đại tập đoàn phía Đông Nam còn chưa chen chân vào được, không có khả năng có nhiều vốn lưu động như vậy.
Liễu Yến Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, vội vàng giải thích nói:
" Không có, không có, đây là của cha ta ông tìm cách kiếm ra, ngươi dùng là tốt rồi, không cần phải lo lắng, đây chính là ta xin đến nửa ngày mới có được, nếu như Phong Chính tập đoàn vượt qua được mối nguy cơ lần này, ngươi phải chia ta nhiều điểm lợi tức, không được phép chơi xấu biết không?"
Tiêu Phong Thu ăn bánh lão bà, trong lòng thực sự bị làm cho rung động, hắn không thể ngờ chuyện vừa mới xảy ra với hắn, cùng với việc nữ nhân mặc cho không có quan hệ với Tiêu gia, vậy mà lại dốc hết toàn lực gia tộc đi giúp hắn.
Gìơ khắc này, hắn trái lại có thể lý giải việc vì sao trước đây nữ nhân lại kiên quyết giữ đúng lời hứa, gả cho một người nàng không thương yêu như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lấy hành động của nữ nhân, có thể xác định được điểm này, quả là làm cho người ta kính phục.
Thế nhưng Tiêu gia… thực sự đáng để nàng nỗ lực nhiều như vậy sao?
Tiêu Phong Thu lắc đầu, một câu cũng không nói nên lời.
Có thể vì việc nam nhân đã làm một số chuyện, giảm thiểu một vài gánh nặng, Liễu Yến Nguyệt cảm thấy rất hạnh phúc, cho dù gia tộc thực sự toàn bộ sụp đổ, coi như là nàng trở nên hai bàn tay trắng, nàng vẫn không hối hận.
Nếu như nói hôn ước đúng là một loại trói buộc, nhưng từ lúc Tiêu Phong Thu so với một loại người chả ra gì- không đủ xứng đáng, xuất hiện trước mặt của nàng, thì loại trói buộc này lại thành như một loại thói quen.
Đến lúc này, Liễu Yến Nguyệt không thể không thừa nhận, nàng thật sự đã ưa thích tên nam nhân này.
Len lén trộm yêu thầm hắn…
Tiêu Thu Phong lẳng lặng ngồi trên ghế da, nhìn theo hình bóng Liễu Yến Nguyệt thanh nhã dịu dàng, tư tưởng trong nháy mắt đã mê say, nữ nhân này quả thực có ý nghĩa, dù bất cứ điều gì, nam nhân điên đảo vì tình đều sẽ che chở nàng trọn đời, lão già lúc xưa đã quyết định đúng, suất tự do kia từ lâu đã sớm thuộc về nàng.