Chương 55: Ý đồ của người quyền thế

Trên bàn Triệu Nhược Thần lúc này đang đặt một tấm bản đồ nội thành Thượng Hải. Lúc này hơn vạn lính tinh nhuệ đã tới Thượng Hải. Mọi hành động đều đợi mệnh lệnh của nàng.


Bên cạnh Triệu Nhược Thần ngoại trừ Phó Cục trưởng Tôn Khánh Dục, Lý Hải Bân đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm. Còn có hai người đàn ông trung niên mặc quân phục.


"Đỗ sư trưởng, lần này làm phiền các chú. Cháu đã chỉ định sáu khu vực trên bản đồ, phong tỏa toàn bộ. Bất cứ ai khả nghi đều có thể bắt trước tr.a hỏi sau. Tất cả nhân viên cảnh sát trong cục cũng đều tham gia hành động lần này. Có vấn đề gì, chú cứ hỏi thẳng cháu"
.


"Chú hiểu. Tư lệnh đã ra lệnh, hành động lần này toàn bộ do cháu chỉ huy. Chú đương nhiên sẽ tuân lệnh mà làm, cháu cứ yên tâm"
.
Đỗ sư trưởng đương nhiên biết nữ cục trưởng trước mặt chính là con gái của Triệu Quang Bình – Tư lệnh quân khu Đông Nam.


Mặc dù một Cục trưởng nhỏ bé hắn không thèm để vào mắt. Nhưng có quan hệ như thế này, hắn vẫn phải nhẫn nhịn chứ.
Triệu Nhược Thần gật đầu nói:
"Được rồi ạ. Mười giờ chúng ta sẽ hành động, quét sạch sáu điểm đen này"
.


Mười giờ, mười giờ sáng, không ngờ Triệu Nhược Thần lại quyết định hành động vào ban ngày.
Nhưng mệnh lệnh vừa truyền xuống thì Phượng tỷ đã biết, đương nhiên Tiêu Thu Phong cũng biết.


available on google playdownload on app store


Hai ngày qua, người của Thiết Huyết Đoàn đã bí mật tiến vào trong thành phố Thượng Hải ha ngày. Nhưng không có một hành động gì, Tiêu Thu Phong không muốn tiếp tục đợi nữa.


Còn hai tiếng nữa là đến mưới giờ, đây là cơ hội tốt nhất của hắn. Một khi đã như vậy, thì cơn bão này sẽ do hắn khơi mào vậy.
Cầm điện thoại gọi cho Bộ Xà.


"Cho mày thời gian một giờ, lợi dụng tất cả những người mày có thể triệu tập lại. Lập tức tấn công Hổ đường và Long đường, làm lớn một chút. Tao muốn cả thành phố Thượng Hải đều nghe thấy âm thanh của mày. Nhớ kỹ, mày chỉ có một tiếng, mặc kệ là thành công hay thất bại, mày cũng phải cho người lập tức biến mất cho tao"


.
Bộ Xà cảm thấy rất khó hiểu, bỏ điện thoạt xuống. Lý Hưng ở bên cạnh cũng đã nghe thấy cuộc điện thoại.
"Xà ca, để chúng ta ra tay tấn công trước, có phải không ổn không?"


Long đường và Hổ đường mặc dù không có súng ống hạng nặng như bọn họ. Nhưng lực lượng của hai đường cũng không bình thường chút nào.
Bộ Xà không thèm để ý lời hắn nói, hét lớn một tiếng:


"Tập trung tất cả anh em, mang súng ống theo, tấn công hai đường kia cho tao. Lời của thiếu gia ai dám không nghe, tao lột da hắn"
.
Hắn rất rõ thân phận của mình. Hắc chỉ là một con chó, bây giờ chính là lúc chủ cần hắn cắn người.


Mắt hắn trở nên đỏ bừng, khi cắn người hắn sẽ trở nên điên cuồng. Lý Hưng thấy thế không dám nói thêm một câu gì.
Nửa giờ sau, tiếng súng không ngừng vang lên trong thành phố Thượng Hải. Lý Hải Bân là người đầu tiên tiến vào phòng Triệu Nhược Thần.


"Cục trưởng, tôi vừa nhận được tin tức ở gần bờ biển đám xã hội đen lúc này đang đánh nhau, có mấy ngàn người tham gia. Chúng ta có nên lập tức hành động hay không?"
Mắt Triệu Nhược Thần toát ra vẻ lạnh lùng, cúi đầu nhìn bản đồ trên bàn, lạnh nhạt nói:


"Không cần, đám cặn bã của xã hội này ch.ết càng nhiều càng tốt, cũng không có ai tiếc thương bọn chúng cả. Như vậy càng hay, vừa lúc có thể giảm bớt áp lực cho hành động lần này của chúng ta. Nói cho mọi người, thời gian hành động không thay đổi"
.


Từ lúc nàng được điều vào cục cảnh sát thành phố đã là ba năm. Ba năm qua, các thế lực xã hội đen ở Thượng Hải luôn là tâm bệnh của nàng. Lần này cha già đã đáp ứng lời thỉnh cầu của nàng thực sự khiến người ta ngạc nhiên. Nhưng mà bọn xã hội đen đánh nhau vừa lúc mang đến cho nàng một cơ hội. Đối với những tên cặn bã này, nàng không có chút thương xót nào hết.


Giờ phút này, cũng không chỉ có mình nàng đang chăm chú theo dõi mọi động tĩnh của Thượng Hải. Mà còn rất nhiều người đang theo dõi, bởi vì việc này ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Triệu Quang Bình lạnh nhạt nhìn bản đồ điện tử trên tường, lạnh nhạt hỏi:
"Có tìm ra được là ai không?"


"Tư lệnh, người của chúng ta báo cáo về lúc này Thiết Huyết Đoàn đang tự đánh nhau. Theo như điều tra, Xà đường vài ngày trước đã phản bội đoàn, giết ch.ết Lôi Bạo – một trong tám chiến tường và một tên Đường chủ Sấu Cẩu. Lúc này bọn họ đang tấn công Long đường và Hổ đường vừa tiến vào Thượng Hải"


.
Triệu Quang Bình sửng sốt hỏi:
"Bọn chúng tấn công..."
"Đúng thế, bọn chúng tấn công. Trên tay bọn chúng có rất nhiều vũ khí trong quân đội. Hình như là nhóm vũ khí mà lần trước cảnh sát điều tra"
.
Triệu Quang Bình khẽ gật đầu nói:


"Tiếp tục theo dỏi, không nên tham gia vào hành động lần này"
.
"Rõ"
.
Phó quan lui ra, không nói thêm một câu dư thừa.
Giờ phút này không ai biết Triệu Quang Bình đang suy nghĩ điều gì. Chỉ nghe thấy hắn lẩm bẩm nói:
"Chẳng lẽ thực sự sẽ thay đổi sao?"


Chỉ trong chốc lát, vị phó quan kia đã hoảng hốt chạy vào. Giơ tay chào Triệu Quang Bình rồi lập tức nói:
"Tư lệnh, người của chúng ta đã bị bắt hết"
.
Triệu Quang Bình sợ hãi, đứng bật dậy nhìn vào bảo đồ hỏi:
"Ở đâu?"
"Sáu mươi và tám mươi"
.


"Vị trí của Huyết Sát tổ. Bọn chúng cảnh giác như vậy sao?"
Trước khi theo dõi, Triệu Quang Bình đã đặc biệt ra lệnh phải tuyệt đối cẩn thận đối với Huyết Sát tổ, không được quá gần chúng, chỉ cần biết được vị trí của chúng là được. Nhưng vẫn xảy ra chuyện.


Phó quan do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói:
"Tư lệnh, hai người này là tôi tự mình sắp xếp vị trí, tuyệt đối không có khả năng bị sát tổ phát hiện. Dù cho cả đám lính đánh thuê cũng không có bản lĩnh như vậy"
.
Triệu Quang Bình không hề suy nghĩ, quát lên:


"Lập tức phái người tới đó. Tôi phải biết tình huống của Huyết Sát tổ, ngay lập tức..."
Lần này càng khẩn cấp hơn lần trước, trên mặt phó quan ngoài mồ hôi ra còn có thêm một thứ, đó chính là sợ hãi.


"Bọn chúng ch.ết hết, ngay cả ba mươi lính đánh thuê cũng không có một tên nào sống sót. Người của chúng ta chỉ bị đánh ngất đi mà thôi"
.
Triệu Quang Bình không nói gì, chỉ chán nản ngồi ở trên ghế. Một lúc sau hắn mới nhẹ nhàng nói:


"Gọi tất cả người trở về, Đông Nam quả nhiên đã thay đổ"


Tiêu Thu Phong cũng không định tự mình ra tay. Nhưng hắn không ngờ rằng, phía sau sát tổ còn có những tên lính đánh thuê Quốc tế cường đại. Từ lúc sống lại đến nay, lực lượng đang từng ngày dung hợp với thân thể này. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn mạnh mẽ ra tay, thật thoải mái và hưng phấn.


Mọi người tản ra, Tiêu Thu Phong đi vòng quanh sáu con phố mới gọi điện thoại cho lính đánh thuê Bầy Sói. Sau đó đi ra ngoài, lúc này điện thoại lại kêu lên, là điện thoại của Liễu Yên Nguyệt.
"Thu Phong, lễ khai mặc sắp diễn ra, sao anh còn chưa tới?"


"Đến ngay đây. Anh đang lái xe đến đó, rất nhanh sẽ đến. Yên Nguyệt, em lúc này đúng là quản gia của anh đó"
.
Cảm giác khó chịu trong lòng Tiêu Thu Phong đã được hắn phát tiết hết trong cuộc chém giết vừa rồi. Lúc này hắn cảm thấy rất vui vẻ, nên mới có tâm trạng trêu chọc Yên Nguyệt.


Liễu Yên Nguyệt tức giận hừ một tiếng, sẵng giọng:
"Mặc kệ anh"
.
Nhưng giọng nói lại lập tức thay đổi:
"Em chờ anh ở cửa, anh lái xe cẩn thận đó"
.


Tiêu Thu Phong lên xe chuẩn bị rời đi. Thì từ trong một tòa cao ốc cao cấp có một người chạy ra. Trong tay cầm một chiếc mũ lớn che lên mặt, nàng ta đang chạy về phía xe hắn. Phía sau nàng ta, đang có một đám người đang đuổi theo.
"Bị người đuổi giết..."


Thu Phong tưởng tượng trong lòng không khỏi giật nảy mình. Người bị đuổi giết là con gái mà lại là giữa ban ngày, có phải quá tàn nhẫn không?
Cô gái này có lẽ là hoảng hốt không tìm đường chạy trốn. Nên vừa đến bên cạnh xe Tiêu Thu Phong đã mở cửa xe chạy vào, vội vàng kêu lên:


"Tiên sinh, phiền ông lái xe đi"
.
Tiêu Thu Phong quay đầu lại nhìn, cô gái này hình như không muốn người khác thấy mặt mình nên cúi đầu rất thấp chỉ lộ ra cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn. Ngay cả mặt cũng không thấy rõ, thì sao có thể tùy tiện giúp được chứ.
"Xin lỗi, tiểu thư, tôi không phải là lái xe taxi"


.
"Tiên sinh, xin anh giúp tôi. Tôi sẽ trả anh tiền xe nhiều một chút"
.
Lúc này cô gái đã ngẩng đầu lên một ít, nhìn qua cũng không tệ, đúng là một người đẹp. Làm anh hùng một lần cũng không sao, Tiêu Thu Phong đạp ga cho xe lao ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại


Thấy đã thoát hiểm, cô gái thở dài một hơi, tiếng cười trong trẻo vang lên:
"Cảm ơn tiên sinh, nếu không để bọn họ ngăn lại, tôi không thể ra ngoài được"
.
Tiêu Thu Phong lúc này không hề quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói:
"Không cần, đợi lát nữa tôi lấy tiền xe nhiều một chút là được"
.


Cô gái này rõ ràng là đang rất ngạc nhiên. Người đàn ông này chuẩn bị đòi tiền xe sao?






Truyện liên quan