Chương 93: Trên trời có người chim

Buổi trình diễn tối nay rất thành công, giọng ca của Thiên Nhan Duyệt âm vang trong trẻo, thu hút lòng người, đã vang khắp nơi trong sân vận động. Tại đây, nhiệt độ đang tăng rất cao, giờ phút này, nàng đã trở thành một hình tượng duy nhất trong mắt mọi người.


Trong bầu không khí hân hoan vui mừng như thế, chỉ có Đặc Thủ là không thể tận hưởng được niềm vui đó. Người thư kí đi đến nói nhỏ vào tai hắn vài câu, mặt hắn liền đổi, cặp mày nhăn lại, mặc dù đã sớm nhận được tin HongKong sẽ có hỗn loạn, nhưng thật không ngờ, có nhiều người như vậy, cảnh giới nghiêm mật như vậy, mà vẫn dám ra tay.


Mười ba cuộc điện thoại gọi đến báo cáo tình trạng, trong đó có vài địa phương trọng yếu mà HongKong không thể để mất, đầu tiên chính là ba ngân hàng quốc tế lớn.


"Lập tức liên hệ với cục trưởng, xuất động toàn bộ lực lượng. Mặt khác, thông báo cho các nhân viên trực ban, chúng ta cần hỗ trợ"
Đặc Thủ cũng đã sớm tính trước, không điều động lộn xộn, đứng dậy nói:
"Còn nữa, phòng vệ nơi này không được coi nhẹ, bây giờ, quay trở về văn phòng"
.


Đêm nay, HongKong đã không còn yên tĩnh, mười mấy chỗ xảy ra chuyện, trong đó có cả những tòa cao ốc trung tâm, tất cả cảnh sát, kể cả cảnh sát giao thông cũng được điều động, theo dõi và thu xếp tình hình trên đường.


Tiêu Thu Phong cũng không thoải mái gì, ngược lại còn rất khẩn trương, cho dù Thiên Nhan Duyệt đã hát xong ca khúc cuối cùng, còn đang nói những lời cảm ơn, thì hắn vẫn không dám coi nhẹ. Buổi trình diễn lần này, nhất định phải bình an vô sự, không được phát sinh cái gì ngoài ý muốn.


available on google playdownload on app store


Chẳng lẽ mục tiêu của chúng không phải là Thiên Nhan Duyệt? Tiêu Thu Phong có chút hoài nghi…
"Số một an toàn"
.
"Số hai an toàn"
.
Tám vệ sĩ và bốn thành viên Long Tổ cũng truyền tin tức an toàn đến. Trong sân vận động không hề xảy ra dị trạng.


So với sự khẩn trương dị thường của bọn Tiêu Thu Phong, Thiên Nhan Duyệt lại cực kì hưng phấp, khi đi đến hậu đài, miệng nàng vẫn huýt gió một giai điệu, hai tay vẫn cầm mép váy, di chuyển không ngừng.
"Tiêu đại ca, hôm nay em thật sự rất cao hứng, thật không ngờ, có nhiều người thích nghe em hát đến như vậy"


Đây cũng là cái liveshow đầu tiên của Thiên Nhan Duyệt, lúc trước toàn những bài hát đơn được đưa vào bảng xếp hạng đã thành công như vậy, còn lần này tập hợp tất cả lại cứ như nước vỡ bờ.
Tiêu Thu Phong gật gật đầu nói:
"Tiểu Duyệt vốn giỏi nhất mà…"


Viên Quốc Bình cười cười đi vào:
"Thiên tiểu thư, cô đã thành công, tôi đã biết trước rồi, cô nhất định sẽ thành công. Ông chủ vừa mới thông báo, ngày mai chuẩn bị tiệc mừng cho cô"
.
"Viên đại sư, khi nào thì có thể đi?"


Bây giờ Tiêu Thu Phong chẳng có lòng dạ nào để ý đến mấy chuyện đó, nhanh chóng dập tắt sự hưng phấn của họ. Trực giác cho hắn biết, một nguy hiểm chưa từng gặp sắp đến.
Viên Quốc Bình trả lời:


"Xe đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào. Xem ra không có vấn đề gì, cảnh sát bên ngoài cũng đã thông báo, rất an toàn"
Trong vài phút ngắn ngủn, đám vệ sĩ và cao thủ Long Tổ đã tập hợp. Chỉ có một điều lạ là… Túy Quỷ lần này không cầm theo bình rượu.


"Chúng tôi nhận được tin báo, có hơn mười chỗ ở HongKong đã bị tấn công. Ở đây không an toàn"
Túy Quỷ vừa xuất hiện, đã nói ra cái tin không tốt lành gì, làm cho Viên Quốc Bình xấu hổ đỏ mặt.
Dạ Ưng chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái, hỏi:
"Khi nào đi?"


Tiêu Thu Phong nở một nụ cười nhạo trên mặt. Không ai biết vẻ mặt của hắn là ý gì. Hắn nói:
"Ngay bây giờ!"
Một đội xe thật dài, chậm rãi đi ra từ sân vận động, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
"Thợ lặn báo cáo, con cá đã di chuyển, con cá đã di chuyển, hướng đường Ba Chín Sáu"


Trong bóng tối, một âm thanh lạnh lùng vang lên, rồi sau đó, bóng đen di chuyển, đem trả lại sự yên lặng vừa rồi.
Mà… chỉ sau khi bóng đen biến mất được chút, thì trong một góc đen, một khuôn mặt đang hé cười. Tiêu Thu Phong không đi cùng đội xe.


Mà phía sau hắn, còn có cả tiểu mỹ nhân tuyệt lệ, giờ phút này đang cầm chặt tay hắn, rất không hiểu hỏi:
"Tiêu đại ca, tại sao chúng ta phải lén lút ở đây? Sao không cùng đội xe rời đi?"
Nhưng còn chưa đợi Tiêu Thu Phong mở miệng, nàng đã cười đắc ý nói:


"Em biết mà, Tiêu đại ca nhất định là muốn tìm một nơi an tĩnh để chúc mừng em, muốn làm cho em vừa vui mừng vừa sợ hãi, đúng không?"
Tiêu Thu Phong không muốn làm cho nàng thất vọng, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
"Nếu anh đoán không sai, đội xe nhất định sẽ bị tấn công. Tiểu Duyệt, em bây giờ không an toàn"


.
Trừ A Phương và A Cầm, ngay cả tứ đại cao thủ Long Tổ cũng không biết bọn họ đã rời xe, sắc mặt Thiên Nhan Duyệt cả kinh, nhích thân mình đến gần Tiêu Thu Phong một chút, lo lắng nhìn bốn phía, nhưng trên mặt nàng mang một vẻ kiên định, nói:


"Em biết, dù ở bất cứ nơi đâu, Tiêu đại ca vẫn sẽ bảo vệ cho em. Em… em không sợ!"
Rõ ràng là đang run, nhưng cô nhóc vẫn nói cứng miệng.


Tiêu Thu Phong cũng không muốn vạch trần, chỉ cười cười từ trong cửa đi ra, đằng xa, một chiếc xe màu bạc đã chạy đến, kính xe từ từ hạ xuống, bên trong có một người con gái tóc vàng xinh đẹp, nóng bỏng ch.ết người, cái chớp mắt của nàng như muốn mời mọc đàn ông lên giường…


Tiêu Thu Phong không có tí khách khí, thậm chí không đợi Thiên Nhan Duyệt hỏi, đã mở cửa xe, để nàng ngồi vào, khi cửa kính xe đã đóng xuống, hắn mới thản nhiên nói:
"Cũng không tệ lắm, có chút tiến bộ, nhưng không được thông minh cho lắm"
.


Người con gái này… chính là Ruth. Thật ra có đôi khi, nàng không nghĩ ra, vì sao người con trai này, có thể dung hòa lòng mình, mỗi lần nhìn nhau, tâm tư của nàng đều tự tiết lộ, trước mắt hắn, căn bản là không có cách nào che dấu.
"Hừ…"
Một tiếng hứ thật dài kèm theo sự mất hứng và tức giận.


Chiếc xe bắt đầu di chuyển, Thiên Nhan Duyệt rốt cục cũng đã tìm được cơ hội nói chuyện:
"Tiêu đại ca, vị này là?"
Nhìn người con gái phương tây phong tình, thân hình gợi cảm hấp dẫn như vậy, Thiên Nhan Duyệt cũng không có cảm giác thoải mái, bởi vì nàng thấy mị lực bản thân còn thua kém rất nhiều.


"Cô ta tên là Ruth, là người hận anh nhất trên đời, nhưng cũng là người đáng tin cậy nhất"
. Bạn đang đọc truyện tại
Thiên Nhan Duyệt không hiểu, nhưng giọng của Ruth đã truyền đến:
"Thiên tiểu thư, giọng của cô rất hay, là âm thanh hay nhất mà tôi từng nghe"


Một giọng nói bằng chữ quốc ngữ rất lưu loát, làm cho người ta phải thốt lên:
"Oh my god!"
, nếu không phải nàng mang bộ dáng người phương Tây, có lẽ Thiên Nhan Duyệt đã xem nàng là người Trung Quốc.
"Ruth tiểu thư, cảm ơn cô đã tán dương"


Thiên Nhan Duyệt đáp lời, thân thể cố ý dựa sát vào người Tiêu Thu Phong, nàng muốn cho người con gái trước mặt này biết, những mối quan hệ thầm lặng giữa nàng và hắn.
Tiêu Thu Phong không chú ý đến hành động này, mở miệng hỏi:
"Tình hình bây giờ thế nào?"


"Thành một đống hỗn loạn rồi, mười mấy chỗ bị tấn công, ch.ết không ít người, bây giờ quân đội cũng đã tham gia, người của ta không thể ngăn cản được"
.


Chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng Tiêu Thu Phong cũng đã biết được tình hình hỗn độn nguy hiểm, những kẻ đó làm ra chuyện này, chính là muốn đạt hiệu quả khủng bố.
"Đúng, hành động đêm nay, dường như có liên quan đến Hắc Dạ, bọn họ muốn thị uy với người nào đó…"


Ruth còn chưa nói xong, thì bên tai Tiêu Thu Phong đã truyền đến tiếng kêu:
"Tiêu tiên sinh, chúng tôi tại đường Ba Chín Sáu đã gặp sự tấn công mãnh liệt, xin chỉ thị của ngài"
.


Không có Thiên Nhan Duyệt gây cản trở, cho dù cường địch tấn công mạnh mẽ đến đâu, tứ đại cao thủ Long Tổ vẫn có thể giải quyết được, mà tám người vệ sĩ cũng không phải loại bình thường. Nếu Tiêu Thu Phong không phải lo lắng ngoài ý muốn, cùng bọn họ đồng hành, xem ra có thể là an toàn nhất. Có những lúc, đấu trí so với động thủ còn ghê gớm hơn, hắn làm như vậy, cũng là không muốn để cho Thiên Nhan Duyệt chứng kiến cảnh máu tanh, nhưng có một số việc, không phải lúc nào cũng hoàn mỹ như suy tính.


Vì để che dấu hành tung, chiếc xe lựa chọn tuyến đường hẻo lánh, kể cả Ruth cũng không biết được nơi đến, đều do một tay Tiêu Thu Phong chỉ thị, đi nhanh về phía trước.
Một loại âm thanh
"Chi Chi"
vang trên bầu trời, tiếp theo
"Rầm"


Một tiếng, nóc xe giống như là bị thiên thạch ngàn cân va phải, lõm xuống thành một lỗ lớn, Thiên Nhan Duyệt che miệng, trốn trong lòng Tiêu Thu Phong.
"Mẹ kiếp, lại là bọn điểu nhân, thật sự muốn yên cũng không được"


Chưa ai phát hiện ra hành tung của Thiên Nhan Duyệt, đây là phiền phức của chính Ruth, chỉ là lần này nó đến không đúng lúc.


Một cái cây cổ thụ đã nằm chắn ngang đường, cho dù muốn tránh nó cũng không có khả năng, Ruth bất đắc dĩ thở dài, dừng xe lại. Bên ngoài cửa sổ, mấy con điểu nhân cũng bay xung quanh xe, phát ra tiếng kêu chói tai.
"Tiêu đại ca, thật sự là người chim sao?"


Không thể như thế được, sua lưng những người này đều có một cặp cánh màu đen, mang theo rất nhiều sát khí, đang bay lượn vòng vòng.
Tiêu Thu Phong nhìn ra ngoài một chút, hắn không có nhiều thời gian để lãng phí, hỏi:
"Cần bao lâu?"
Ruth kinh ngạc quay đầu lại nói:


"Ngươi nói gì vậy, loại chuyện này lại muốn ta, một nữ nhân chân yếu tay mềm động thủ sao? Ga lăng chút không được sao?"
"Tôi trước giờ chưa hề làm người ga lăng bao giờ cả, hơn nữa cô bị bám đuôi lâu vậy, đáng lẽ phải giải quyết sớm, không nên trì hoãn thời gian của tôi như vậy"
.


Ruth điên máu, chẳng lẽ hắn không biết nàng không bay được sao. Hơn nữa, lũ dơi này chuyên hoạt động về đêm, muốn giải quyết chúng, không phải chỉ nói bằng miệng, mà nói đi nói lại, nàng cũng không muốn xuống xe, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nói:


"Được, chuyện của mình, chính mình giải quyết, ngươi chờ ta một tiếng là được"
.
Thiên Nhan Duyệt chỉ cảm thấy thân thể Tiêu Thu Phong bên cạnh đã biến mất. Gần một tiếng… hắn không có nhiều thời gian chờ đợi như vậy…






Truyện liên quan