Chương 28: Quả không hổ danh nữ nhi của Lục Chấn Hoa ta
" Mười toà thành trì? " Tiêu Hoà Đế mù mịt
Lúc này, lão thái giám bên cạnh mới hạ giọng giải thích công chúa lấy Khương quốc thái tử làm điều kiện trao đổi, đổi lấy mười toà thành trì của đối phương, hắn liền trở nên vui vẻ, Khanh Khanh nhà ông nha, thật có tiền đồ!
Bất quá thứ chính miệng Khanh Khanh muốn, sao hắn có thể buông chớ?
Tất nhiên không thể!
Tiêu Hoà Đế xụ mặt, phẫn nộ đập long ỷ.
" Các ngươi cho rằng thứ chúng ta muốn đơn giản chỉ là mấy cái thành trì sao? Cái chúng ta muốn chính là công đạo! Các ngươi liên tiếp quấy rầy biên ải nước ta, há một câu thời tiết hanh khô là có thể cho qua chuyện? Như thế mà còn không nhịn được thì thiện ý của các ngươi ở đâu?
Nếu như chúng ta thật sự bỏ qua cho đối phương quá nhẹ nhàng, Khương quốc chắc chắn cho rằng Bắc Quốc ta yếu đuối dễ bắt nạt, càng được nước lấn tới. Mười toà thành trì, một toà cũng không thể thiếu! "
Tiêu Hoà Đế tính cách vốn dĩ ôn hoà, đây là lần đầu tiên dùng thái độ như vậy nói chuyện, lão thái giám bên cạnh nghe sợ đến ngây người, ở trong lòng lại âm thầm tăng thêm điểm.
Sứ thần phái tới sắc mặt vô cùng khó coi.
" Nếu đã như vậy, hồi bẩm hoàng thượng. Thái tử chúng ta bất quá chỉ là vừa vặn ở biên cảnh du ngoạn lại bị cuốn vào phân tranh, người cùng việc này không hề có quan hệ, hy vọng quý quốc có thể đối xử tử tế. "
" Chỉ cần quý quốc thái độ đủ thành khẩn, trẫm tự nhiên sẽ không làm khó thái tử điện hạ. " Tiêu Hoà Đế vung tay " Người đâu, đưa sứ thần trở về nghỉ ngơi. "
Sứ thần bất đắc dĩ thở dài, lui xuống.
Người vừa đi, Tiêu Hoà Đế lập tức trở nên cao hứng.
" Truyền công chúa. "
Lục Khanh đang chăm sóc tiêu cay trong viện liền bị triệu kiến qua.
" Phụ hoàng~ "
Vừa bước vào cửa điện, Lục Khanh ngọt ngào gọi một tiếng. Vừa nghe thấy giọng nói lại nhìn thấy nữ nhi duyên dáng yêu kiều, Tiêu Hoà Đế như sắp tan chảy.
" Nào, tới đây ngồi. " Ông hướng nàng vẫy tay, vỗ vỗ đùi chính mình.
Lục Khanh có chút thẹn thùng, cũng không có ngồi.
Khi nàng còn nhỏ rất thích ở trên người phụ hoàng và mấy vị huynh trưởng bò loạn, nhưng sau khi mười ba tuổi nàng cũng không còn ngồi trên đùi phụ hoàng hoặc hoàng huynh nữa.
Mà cũng chỉ có nàng mới được ngồi lên chân phụ hoàng, các ca ca cũng chẳng có loại đãi ngộ này, phụ hoàng nhìn thấy các huynh liền thấy phiền.
Lục Khanh kéo chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, tuy biết rằng nữ nhi đã lớn, nét mặt vẫn không tránh khỏi chút mất mát.
" Khanh Khanh ấy mà, đi ra biên ải phơi nắng đen đi rồi này. " Ông nhìn khuôn mặt nàng, đau lòng nói.
Quả thực bây giờ đang là giữa hè, mà nàng hiếm khi ngồi xe ngựa, thường cưỡi ngựa tắm ánh mặt trời.
Kiếp trước ở trong phủ Quân Diễm Cửu mười năm, không ai có thể hiểu được khát vọng tự do của nàng
Nghe được câu này, Lục Khanh chu chu miệng nhỏ " Cho nên bây giờ phụ hoàng là đang ghét bỏ Khanh Khanh sao? "
Tiêu Hoà Đế vừa nghe liền thấy không ổn, lập tức la lên " Nào có chuyện đó, phụ hoàng chỉ là đau lòng Khanh Khanh, Khanh Khanh tuổi này ấy mà, nên ăn no ngủ kĩ, chơi thật vui vẻ, không ai ép con phải dãi nắng dầm mưa bên ngoài hết. "
Lục Khanh phản bác: " Con là một công chúa nha! Khanh Khanh không chỉ là nữ nhi của người, Khanh Khanh cũng là công chúa Bắc quốc, bảo vệ quốc gia, bảo hộ thần dân chẳng phải là việc của hoàng gia chúng ta sao? Nếu chỉ biết kiều dưỡng trong nhà, Khanh Khanh sẽ khinh thường chính mình! "
Tiêu Hoà Đế hai mắt sáng ngời.
Từ trước đến nay chỉ cảm thấy nữ nhi nhà mình đáng yêu thông tuệ lại thiện lương,thật không nghĩ tới nàng còn có giác ngộ này, thật không hổ là nữ nhi của Lục Chấn Hoa ta nha!
" Khanh Khanh này, con có thể nói phụ hoàng nghe, làm sao con bắt được thái tử Khương quốc thế? "
" Con cũng không có biết mà, chỉ là dùng thắt lưng quăng đại liền trúng người hắn, xong liền túm hắn ngã ngựa, bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu mà, không phải sao phụ hoàng? "
Lục Khanh cũng không miêu tả chi tiết, vì kiếp trước chính mình lúc này không hề biết võ công, nói nhiều ắt lộ sơ hở, nàng cũng không hi vọng phụ hoàng nghi ngờ chính mình.
Tiêu Hoà Đế cũng không nghĩ nhiều, suy cho cùng bên cạnh Khanh Khanh còn có Diễm Cửu, có lẽ là hai đứa phối hợp.
" Còn Khương quốc thái tử kia, con tính xử lý thế nào? "
" Tạm thời đem nhốt lại, khi nào Khương quốc giao thành, khi đó chúng ta thả hắn về. "
Tiêu Hoà Đế hiếu kỳ hỏi: " Khanh Khanh là vì cái gì nhất định phải đòi mười toà thành của Khương quốc? "
Lục Khanh dương dương tự đắc: " Tất nhiên là để giáo huấn bọn chúng nha, không đau không ngứa, lần sau chỉ sợ bọn chúng ngày càng quá đáng! "
Tiêu Hoà Đế hài lòng gật đầu.
Đúng lúc này có một cung nhân hớt hải chạy vào.
" Không xong rồi! Khương quốc hoàng thái tử ở trong lao phát bệnh rồi. "
" Cái gì? " Sắc mặt Lục Khanh hơi đổi.
Nàng tr.a tấn Khương Thù là một chuyện, nhưng không hề đụng tới tính mạng hắn, nếu hắn có mệnh gì chẳng phải sẽ dẫn đến đại chiến máu chảy thành sông sao?
Vì thế liền lập tức đứng dậy: " Phụ hoàng, nhi nữ đi xem thử. "
Nói xong nàng tức tốc chạy tới, bên người không quên mang theo hòm thuốc.
Nàng từ nhỏ đã có niềm yêu thích với y thuật. Từ hồi còn rất nhỏ đã thích xem y thư, sẽ băng bó vết thương cho các ca ca.
Có một lần Lục Triệt vì muốn trêu chọc nàng liền cố ý vẽ ra một miệng vết thương trên cánh tay rồi tới tìm nàng, kết quả Lục Khanh nâng khuôn mặt nhỏ lên, nghiêm túc nói " Ca ca, miệng vết thương này quá lớn, nhất định phải khâu lại. "
Lục Triệt còn chuea kịp định thần đã bị Lục Khanh một kim đâm xuống, đau đến chảy nước mắt.
Kiếp trước vì quá nhàm chán, có thời gian nàng nhốt mình trong phòng chuyên tâm nghiên cứu y thuật, bây giờ nàng có thể tự tin nói rằng, phàm là bệnh bình thường nàng chắc chắn có thể chữa khỏi
Ngay lúc Lục Khanh chạy đến đã có mấy thái y tới chẩn bệnh, đều kết luận là miệng vết thương nhiễm trùng cộng thêm bị cảm nắng.
Lục Khanh lại ngửi thấy trong không khí có một mùi hương kì quái, tựa hồ như thảo dược đến từ bãi nôn của khương Thù.
" Không, không nhất định chỉ là miệng vết thương nhiễm trùng. "
Khương Thù đã hôn mê bất tỉnh, nàng ngồi xổm xuống bắt mạch, phát hiện mạch tượng vô cùng mỏng manh, lại nhìn miệng vết thương, đích xác có bị nhiễm trùng.
Nhưng chỉ để doạ sợ mấy tên sát thủ kia Lục Khanh đã cẩn thận né những chỗ hiểm yếu, hơn nữa đã cho uống thuốc hạ sốt cộng thêm miệng vết thương đã phần nào khép lại do thuốc đắp.
Từ biên cảnh cho tới hoàng thành cũng mất gần chín ngày, vết thương cũng đã khép miệng từ lâu, vậy mà lại có người cố ý làm hở vết thương, làm giả biểu hiện nhiễm trùng.
Lục Khanh xem qua Khương Thù tình huống, mở miệng: " Nguyên nhân chính dẫn tới hôn mê không phải do nhiễm trùng dẫn đến cảm nhiễm, mà là bị trúng độc. "
Hơn nữa còn là một loại độc trí mạng.
Các thái y tức khắc ồ lên, hai mắt nhìn nhau.
Lục Khanh bóp cằm ép hắn mở miệng ngửi ngửi, quả nhiên có mùi thảo dược.
Đôi mắt linh động tinh ranh đảo qua đảo lại, nàng quyết đoán phân phó: " Đem người ra khỏi đây, chuyển đến Kiêu Dương Điện. "
Thái y vội vàng ngăn cản, nôn nóng nói: " Thưa công chúa, để lão thân xử lý trước miệng vết thương đã. "
Lục Khanh đứng dậy lạnh giọng nói: "
Không cần. Không còn kịp nữa rồi. "