Chương 31: Kiếp trước: Một kiếp sai lầm ai gỡ hộ? (2
Ta đã từng nghĩ bản thân mình luôn nắm rõ mọi thứ trong lồng bàn tay của mình, nhưng đến khi thật sự đối mặt với mọi chuyện thì ta mới hiểu rõ, một con người bình thường thì không thể tùy ý thay đổi số phận của mình, dù bất kể đó là ai đi chăng nữa cũng không thể làm chủ định mệnh của mình. Đến bây giờ khi ta đã nhận ra thì có lẽ đã quá trễ, muốn thay đổi lại bất lực, muốn một lần nữa bù đắp sai lầm cũng không còn cơ hội, nếu như có thể quay ngược lại dòng thời gian để trở về thời điểm đó thì ta sẽ không lựa chọn quyết định sai lầm ấy... Sự lựa chọn lầm lỡ đã làm ta phải ân hận suốt đời.
...
Cả đời của Nam Cung Hàn ta một đời kiêu ngạo, chưa từng vì ai mà đau lòng, cũng không vì bất cứ người nào mà rơi lệ...
Tôn Ngọc Nhi... người con gái duy nhất chiếm chọn trái tim của ta, cũng là người duy nhất làm ta phải thừa nhận rằng bản thân đã thua... thua dưới tay của nàng...
...
Năm thứ bốn mươi của Đại Tần quốc, Bằng thái sư dâng tấu chương lên cho Hoàng Đế, với nội dung cáo buộc tội Hàn Lăng Vương bởi những tội chứng như sau. Âm thầm chiêu hai ngàn vệ binh sĩ ở Tế Châu về Kinh Thành, tự ý triệu bốn vạn binh sĩ ở biên cương điều về Nam Châu. Vận chuyển ba ngàn kho lương thảo ở Bắc Châu đến Đại Đô, đóng quân trại ở Tế Hàn gần biên cương gây nên sự hiểu lầm với Đại Chu, làm hai nước hiện giờ đang xích mích ở ngoài biên ải.
Trong tấu chương của Bằng thái sư còn viết rõ, Hàn Lăng Vương ỷ vào thân phận của mình mà dụng hình với bốn vị tướng quân trong triều, làm hai người ch.ết, ba người bị tàn phế nằm trong ngục.
Không những thế Hàn Lăng Vương còn tự ý đem bình quyền sử dụng gây bất lợi cho các Vương gia, như là việc Thái tử bị ch.ết bất kì tử trên chiến trường là do có người lén ám sát, theo như điều tr.a thì là thị vệ thân cận của Nam Cung Hàn gây ra, không chỉ có Thái tử mà ngay cả mười bảy vị Vương gia khác cũng không tránh khỏi việc bị thương, mà tất cả chuyện đều do Hàn Lăng Vương chủ mưu!
Bằng thái sư không chỉ vạch tội Nam Cung Hàn trên tấu chương mà còn trực tiếp đưa ra bằng chứng, dâng lên nhân chứng đều có đầy đủ. Trong vòng một ngày tất cả những thứ cáo buộc này đều chèn ép Hàn Lăng Vương đến mức không đứng dậy biện hộ nổi.
Hoàng đế sau khi xem xong vô cùng tức giận, nhanh chóng ra lệnh thu hồi lại binh quyền cùng chức vụ chủ soái của Nam Cung Hàn ở biên cương, tiếp đến thanh tẩy một lượt những thân tín trong triều thuộc phe của Nam Cung Hàn, những quan viên có quan hệ qua lại với Nam Cung Hàn đều bị trở thành mục tiêu bị đối phó trong triều, trong đó có người của Tôn gia là bị nhắm trúng nhiều nhất, không những bị Hoàng đế cách chức mà còn liên lụy đến cả dòng họ. Tôn phi trong cung bị một thánh chỉ hạ lệnh nhốt vào lãnh cung, nữ nhi của Tôn Sử Bình đều lần lượt bị người khác dèm kha, những thiên kim của Tôn gia đều thê thảm tới mức không ai gả được ra ngoài. Chưa đến hai tháng Tôn gia ở kinh thành đã xuống dốc thành thường dân không còn thế lực như trước đây.
Người duy nhất bình an ở Tôn gia không ai khác ngoài Hàn Lăng vương phi, ngoại trừ việc bị cấm túc trong phủ thì không hề bị trách phạt, coi như đã tránh thoát được một đại nạn lớn, nhưng từ đó trong cung khi có yến tiệc thì không còn gửi thiệp mời đến hai phu thê Hàn Lăng Vương tham dự nữa.
Ta bước vào phòng, nhìn nàng ngồi đối diện cửa sổ nhìn chăm chú vào bên ngoài, ta lại bất giác thở dài, không biết từ lúc nào nàng đã có thói quen ngồi một chỗ rồi ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ như thế. Ta nhớ trước đây nàng hoạt bát thích đi lòng vòng trong phủ, nàng thích nhất là đến phòng của ta, rồi tò mò sờ mó đồ vật khắp nơi, nếu nàng thấy thích thứ gì sẽ tự ý đem về phòng của mình, bất kể là ta có đồng ý hay không. Có lần ta không cho phép nàng đem đi thì nàng sẽ kịch liệt cãi lại ta, kết quả khi cãi nhau là ta thắng nhưng đến cuối cùng nàng vẫn giành phần thắng về phía mình. Nguyên nhân là vì nữa đêm khi ta đang ngủ nàng sẽ lén mò vào phòng, đến sáng sớm hôm sau khi ta thức dậy đã thấy mấy món đồ vật đáng giá trong phòng đều biến mất.
Ta đương nhiên là ai lấy nhưng lại lười vạch trần, cũng không biết nguyên nhân là vì sao ta lại không tức giận, có thể là vì mỗi lần nhìn thấy nàng khi lấy được nhiều đồ vật quý giá từ chỗ của ta thì nàng luôn nở nụ cười rất vui vẻ, lúc ta nhìn thấy lại thấy lòng mình ấm áp đến kì lạ, phải chăng là lý do này... nên ta mới không thể đành lòng dập tắt nụ cười ấy của nàng, cứ thế mà ba năm qua việc này gần như đã trở thành thói quen...
“Hôm nay nàng muốn làm gì?” Không biết từ lúc nào ta cứ thích hỏi câu ấy với nàng, muốn biết ngày hôm nay nàng sẽ làm gì.
“Ta định lát nữa sẽ uống trà nghe tiên sinh kể chuyện.”
Tiên sinh kể chuyện mà nàng nói chính là người chuyên kể những câu chuyện hay ở những tửu lầu lớn nhỏ trong kinh thành. Trước đây có một lần nàng nói muốn ra ngoài du ngoạn nhưng ta không cho phép, thế là nàng nói với ta là chỉ cần kiếm một người tới để mỗi ngày kể chuyện cho nàng nghe thì nàng sẽ không đòi đi ra ngoài nữa, thế là ta đã kiếm một tên được người khác gọi là tiên sinh kể chuyện rồi bắt ông ta đem về đây.
Nhưng cứ nghĩ đến hơn phân nữa thời gian của nàng là dành cho việc nghe tên tiên sinh kia là ta cảm thấy rất không thoải mái.
Chỉ vừa nghe đến việc này là ta lại không vui: “Suốt ngày nghe một ông lão kể mấy câu chuyện nhảm nhí ấy thì có gì vui chứ? Thà nàng tới thư phòng cùng ta đọc sách còn thú vị hơn nhiều.”
Nàng quay đầu lại nhìn ta, trả lời: “Nhưng ta muốn nghe những câu chuyện do ông ấy kể, rất là hay.”
Ta rõ ràng muốn mở miệng châm chọc nàng, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng lại hoàn toàn khác: "Dù sao hôm nay ta cũng rảnh, để ta cùng nàng nghe tiên sinh kể chuyện."
Ta có chút ngượng ngùng quay mặt đi, lúc vô ý liếc nhìn, ta thấy ánh mắt của nàng đang nhìn về phía ta, bất giác ta lại cảm thấy chột dạ: "Thật ra ta chỉ là muốn nghe thử, xem rốt cục tên tiên sinh đó kể chuyện có hay như nàng nói không, chứ ta không có hứng thú con nít như nàng."
Ta không biết liệu nàng có tin hay không, nhưng ta thấy được trong ánh mắt của nàng hiện lên ý cười. Không biết tại sao ta lại thấy mất tự nhiên trước mặt nàng, đây không phải là lần đầu tiên, đã có rất nhiều lần trước đây khi ta cố ý muốn thân cận với nàng thì lúc nói chuyện ta sẽ có biểu hiện ngượng nghịu giống thế này, có đôi khi ta còn cảm thấy bản thân rất kì lạ, mỗi lần đối diện với nàng thì ta luôn trong trạng thái thấp thỏm lo lắng, dù đã qua nhiều năm nhưng cảm giác này vẫn không hề thay đổi.
Nàng từ trên ghế đứng dậy, đi về hướng ta đang đứng.
"Không phải ngài nói muốn cùng ta nghe tiên sinh kể chuyện sao? Bây giờ ta muốn đi qua đó để gặp ông ấy, ngài có muốn đi cùng không?" Giọng nói của nàng luôn nhẹ nhàng hoạt bát như thế, dù là đang ở đâu, mỗi khi đứng trước mặt ta, nàng sẽ luôn dùng giọng điệu ngọt ngào ấy để nói chuyện với ta.
Ta còn không suy nghĩ thì đã nhanh chóng gật đầu: "Đương nhiên là ta sẽ đi với nàng, dù sao nguyên ngày hôm nay ta cũng không bận chuyện gì."
Lúc ta với nàng tới chỗ của vị tiên sinh kia thì đúng lúc ông ta cũng từ vừa mới trong phòng đi ra, lúc nhìn thấy ta, phản ứng của ông ta khá là kinh ngạc. Ta nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau ta và nàng ngồi xuống, còn vị tiên sinh kia thì đang cầm một quyển sách, nhẹ nhàng kể chuyện.
Những câu chuyện ông ta kể, đều là xoay quanh về chủ đề chuyện lạ ở nhân gian, nào là có cặp phu thê thích làm việc thiện khắp nơi thế nhưng lại không sinh được con, sau đó vô tình đi trên đường gặp một đứa bé đáng thương, họ liền nổi lên lòng thương xót, rồi quyết định nhận nuôi đứa bé.
Chuyện tiếp đến chính theo kiểu vớ vẩn như đứa con nhận nuôi ấy sau khi trưởng thành trở thành một vị quan có tương lai rộng mở, còn rất là hiếu thảo với cha mẹ, trở thành kẻ được nhiều người tôn kính. Từ ngữ trong câu chuyện đều rất văn thơ, nếu đối với những người đọc sách thì có lẽ đây là một câu chuyện hay cảm động đầy nhân văn triết lý, đáng tiếc lại không thích hợp với loại người như ta.
Ta nghe một lúc đã thấy nhức đầu khó chịu, ta quay lại nhìn nàng, thấy nàng đang chống tay lên má, vẻ mặt say mê lắng nghe. Ta càng nhìn lại càng không hiểu, nàng không phải là loại tiểu thư khuê các thích đọc những loại truyện ướt át kiểu thế này, vậy tại sao nàng lại biểu hiện ra vẻ thích thú thế kia chứ?
Bên tai nghe mấy lời thơ văn của vị tiên sinh kia, ta bắt đầu không kiên nhẫn được nên liền hỏi: "Chuyện này có chỗ nào hay mà nhìn nàng khi nghe trông có vẻ say mê đến thế?"
Nàng quay mặt lại nhìn ta, ngạc nhiên nói: "Ngài không thấy chuyện này nghe rất hay sao? Có vài chỗ rất thú vị đấy."
Thú vị ư? Ta chỉ thấy vô cùng nhàm chán thì đúng hơn, có điểm nào thú vị như nàng nói chứ. Ta nhìn sang vị tiên sinh kia, thấy ông trông khá là vui vẻ khi nghe thấy lời nàng nói vừa rồi, ông ta còn vuốt chòm râu bạc của mình, híp mắt lại cười, tiếp tục hăng say kể tiếp.
Ta đăm ra tò mò nên tiếp tục hỏi nàng: "Chỗ nào thú vị, nàng kể ta nghe thử."
"Chính là đoạn kể đến khi hai cặp phu thê già ấy nhận nuôi đứa trẻ đó, khúc ấy rất là buồn cười."
Vị tiên sinh kia nhíu mày, khó hiểu hỏi một câu: "Lão phu thỉnh giáo vương phi, rốt cuộc là đoạn kể ấy có điểm nào buồn cười?"
Ngay cả ta cũng tò mò muốn nghe câu trả lời của nàng.
"Một cặp phu thê rất giàu có, lại có tấm lòng lương thiện thích giúp đỡ người khác, nhưng cả hai đều đã có tuổi trung niên mà vẫn chưa con, đây chính là điểm đáng cười nhất. Ta thấy thật buồn cười, nếu họ muốn có một đứa con tại sao vị phu nhân đó không nạp thêm thiếp cho vị lão gia ấy?"
Mỗi câu nàng nói đều khiến ta có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, quả thật như lời nàng nói, câu chuyện này vô lý đến mức rất là buồn cười.
Vị tiên sinh nghe thế, lắc đầu cười ha hả vài tiếng: "Bởi vì tình cảm phu thê của họ vô cùng tốt, làm sao có thể để người thứ ba chen vào?"
"Nếu tình cảm họ tốt thì cớ gì phải nhận con nuôi? Vị lão gia đó luôn miệng nói dù cả đời không có con cũng chẳng sao, chỉ cần hai phu thê sống nương tựa vào nhau là đủ hạnh phúc rồi. Lời ngon tiếng ngọt ấy ai mà chẳng nói được, thay vì chỉ biết ba hoa chích choè mây câu nịnh nọt ấy, thế tại sao ông ta lại không hành động chứng minh lời nói của mình. Khi vừa nhìn thấy đứa trẻ xa lạ nằm trên đường, người đầu tiên trong hai người họ lên tiếng muốn nhận đứa bé ấy lại là vị lão gia ấy, thế không phải ông ta rất là hai mặt sao?"
"Lúc trước nói không có con cũng chẳng sao, thế mà vừa quay đầu trông thấy một đứa con bé trai là ngay lập tức đã muốn đem về nuôi. Nếu ông ta nổi lòng thương hại đối với đứa bé ấy thì chỉ cần bỏ một ít tiền ra kiếm một cặp vợ chồng nông thôn thật thà chất phác rồi gửi gắm đứa bé cho họ nuôi nấng là được, sau đó thì mỗi năm gửi chút bạc chu cấp cho đứa bé, thế không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Trong câu chuyện này diễn tả vị lão gia ấy là một người thông minh, ngay từ khi còn trẻ đã là một người có đầu óc kinh doanh nhạy bén, chưa đến ba mươi thì đã là một thương nhân có danh tiếng ở Kinh Thành, nếu thế thì càng vô lý hơn. Một người thông minh đáng lý ra nên biết khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận từng chút một, vậy mà ông ta còn chưa điều tr.a lai lịch của đứa bé mà đã tùy tiện muốn đem về nuôi, thế không phải ngu ngốc thì là gì?"
"Ông ta có bao giờ nghĩ tới có khả năng cha mẹ của đứa trẻ ấy cũng đang đi tìm con của mình, có khi đứa trẻ bị người khác bắt cóc, rồi bị thất lạc với người thân chẳng hạn... rồi còn nhiều nguyên nhân khác nữa, mà ông ta cũng chưa từng suy nghĩ qua những vấn đề này thì đã đem con người khác về nhà rồi. Ta thấy ông ta không chỉ ngu ngốc còn ăn nói hai lòng, tính tình ích kỷ chỉ biết nghĩ đến lòng tham của mình, hoàn toàn mặc kệ cảm nghĩ cha mẹ của đứa bé, mà còn người vợ kia của ông ta lại càng ngu đần, một chút quyết đoán cũng không có, suốt ngày chỉ biết nói một câu: "Phu quân nói đúng, lời của chàng thật hay, tất cả đều cứ làm theo ý chàng." Ngoài những câu như thế chẳng biết nói được câu nào khác, cứ như là khúc gỗ mặc người khác muốn khiêng đi đâu cũng được vậy."
"Ta thật hiếu kỳ, với bản tính như thế thì lúc còn trẻ sao ông ta có thể giữ được cơ nghiệp của mình chứ? Có khả năng là ông ta quá may mắn, ít khi gặp mấy người lừa gạt, hoặc là những kẻ lừa đảo kia quá ngu ngốc, còn ngu hơn so với ông ta nên không thể làm được việc xấu gì lớn. "
"Này..." Vị tiên sinh kia há mồm, như muốn nói gì đó nhưng mãi một lúc cũng không thể nói được câu nào hoàn chỉnh. Vẻ mặt ông ta bây giờ thay đổi qua rất nhiều trạng thái, kinh ngạc, hốt hoảng, rồi chuyển sang vẻ trầm tư, cuối cùng là vẻ mặt trở nên ngây dại.
Không chỉ riêng ông ta có biểu hiện kì lạ như thế, ngay cả ta cũng rơi vào trạng thái còn chưa hết kinh ngạc. Nàng ngồi ở đây nghe kể chuyện còn chưa đến một canh giờ vậy mà đã phân tích ra nhiều vấn đề như thế, từng câu nàng nói ra đều ẩn chứa sự thâm ý, hơn hết chính là tất cả những điều nàng nói đều vô cùng hợp lý. Không thể không thừa nhận khi nghe nàng kể ra, ta cảm thấy câu chuyện này đúng là rất thú vị, mà điểm thú vị chính là những chỗ vô lý của câu chuyện.
Hèn gì trông nàng lại biểu hiện ra vẻ thích thú đến thế, nếu ta cũng có những suy nghĩ giống nàng thì cũng sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với câu chuyện này.
Thật ra có những lúc trông nàng rất khù khờ ngốc nghếch, nhưng cũng có những lúc ta lại cảm thấy nàng có những suy nghĩ thông minh hơn những người khác. Nói đúng hơn ta cảm thấy nàng đang giả ngốc...
"Nhưng vị lão gia đó cũng không nạp thiếp mà, nhìn từ góc độ khác thì ông ta cũng không thẳng là người xấu." Vị lão tiên sinh vẫn còn cố chấp muốn bào chữa vài câu. Ta nghe thế thì không vui nhíu mày, còn nàng lại bình thản đáp:
"Đúng là ông ta không nạp thiếp thật, nhưng cũng chưa chắc là vì người vợ của mình, biết đâu là vì danh tiếng của bản thân? Mọi người đều biết ông ta là một vị lão gia giàu có lại thích làm việc thiện, mà những người như thế tuyệt đối không ít ở bên ngoài, với những điều đó thì vẫn chưa đủ để ông ta trở thành vị được nhiều người tôn kính, thế tại sao ông ta lại được nhiều người kính trọng chứ? Chính là vì ông ta chung thủy với vợ mình, mà những người thủy chung như thế vô cùng hiếm có. Dù trong nhà có tiền cũng không nạp thêm thiếp thất nào cả, thử hỏi người như thế sao không được người dân nể phục chứ? Chỉ cần việc này thôi cũng đã hơn những việc phát gạo phát bạc miễn phí này nọ của ông ta rồi."
"Nghe vương phi nói thế, lão phu cũng rất tò mò, kính xin vương phi chỉ giáo." Thái độ của ông ta xem ra rất thành khẩn, có thể ông ta cũng đã bắt đầu thay đổi cách suy nghĩ bên vực vị lão gia tốt bụng trong lời nói của mình vừa rồi.
"Giàu có thích làm việc thiện nói dễ nghe là giúp đỡ dân làng, mà nói khó nghe thì chính là đánh bóng tên tuổi của mình, mục đích là đề cao bản thân mình trong mắt người dân. Người thật lòng thích làm việc thiện thì họ sẽ không khoa trương tới mức đi đâu cũng rêu rao là già mình phát gạo phát bạc miễn phí, còn vị lão gia này thì sao? Kêu người thông báo khắp nơi, ngay cả quan huyện một vùng còn biết đến để tới chỗ ông ta giúp đỡ. Thế rốt cục ông ta muốn làm từ thiện hay là muốn để quan huyện nghe thấy, sau đó có ấn tượng tốt với ông ta, rồi cứ thế ông ta sẽ có thể kết thân với quan huyện, không phải là đã có chỗ dựa vững chắc cho ông ta sau này rồi không phải sao?"
"Còn nữa, ông ta đã hơn bốn mươi mà vẫn không có con, nếu như nạp thiếp thì đương nhiên không thể chọn những cô gái ba mươi hoặc bốn mươi già như vợ của ông ta rồi, muốn chọn thì cũng phải chọn những cô gái xinh đẹp mười tám mười chín để dễ sinh con hơn. Nhưng tình thế lại không cho phép ông ta làm như thế, nguyên nhân chính là một ông già năm mươi lại cưới một cô gái nhỏ hơn mình đến tận hai mươi mấy tuổi, không phải sẽ trở thành trò cười cho mọi người bàn tán ư?"
"Nếu người hôm nay nạp thiếp là một vị ngang ngược xấu tính thì dù đối phương là lão già bảy mươi tám mươi tuổi muốn cưới tiểu thiếp mười sáu mười bảy tuổi thì cũng không phải việc gì lạ, dù bị bàn tán cũng chẳng ai để việc này trong lòng. Nhưng ông ta lại không giống như thế, trong mắt mọi người thì ông ta chính là một người lương thiện, còn là một người chồng chung thủy với vợ mình, nếu như ông ta dám nạp thiếp, tất cả danh tiếng mà ông ta cố gắng xây dựng bấy lâu nay đều sẽ thành vô ích, đối với ông ta mà nói thì đây là việc sẽ gây bất lợi cho mình, đương nhiên là sẽ không làm rồi."
"Tiên sinh đừng quên ông ta là một thương nhân, mà những người kinh doanh như ông muốn có chỗ đứng vững vàng ở Kinh Thành phồn hoa phức tạp này thì phải có danh tiếng tốt để thu hút nhiều người, hơn nữa còn phải có số lượng khách lớn cố định quen thuộc mua hàng của ông ta, để ông ta có thể tăng cao lợi nhuận cao cho sự nghiệp của mình, mà để có những điều đó thì trước hết ông ta phải giao hiệp tạo ra mối quan hệ thân thiết với người dân. Đối với một thương nhân mà nói không còn điều gì quan trọng hơn so với lợi ích kinh doanh của mình chứ?
"Còn việc nạp thiếp thì cũng có vài lý do khiến ông ta chần chừ không làm, đó là lỡ như ông ta thật sự nạp thiếp lại phát hiện vấn đề không thể sinh con không phải phát sinh trên người vợ của mình, mà là vì ông ta có vấn đề, đến lúc đó dù ông ta có nạp cả trăm vị thị thiếp về nhà cũng chẳng thể giúp ông ta sinh con, thế không phải mọi chuyện sẽ trở nên vô ích với ông ta sao? Cho nên nhận con nuôi là quyết định sáng suốt nhất, vừa có con trai còn được mang danh hiệu người tốt bụng trên người, đối với ông ta mà nói thì chính là vẹn cả đôi đường."
Từng câu từng chữ đều phân tích rất rõ ràng, quan trọng là những gì nàng nói đều có căn cứ rất thực tế, muốn người khác không tin cũng khó.
Đến lúc này vị tiên sinh kia đã thật lòng khán phục: "Lão phu đúng là già rồi nên kiến thức hiểu biết chẳng còn tinh thông như trước, đã làm vương phi chê cười rồi."
"Thật ra những gì ta nói vừa rồi chỉ là suy đoán cho vui thôi, mong tiên sinh sẽ không cho là thật." Nàng chống má, nháy mắt một cái với vị tiên sinh. Ta thấy thế cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Vương phi của ta đúng là rất thú vị! So với câu chuyện vừa rồi còn thú vị hơn gấp ngàn lần!
...
Qua ngày hôm sau lúc ta còn đang ngồi trong thư phòng đọc sách, thì nàng đi vào. Ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy trong tay của nàng cầm một tách trà lạnh. Mỗi khi nàng đem trà tới cho ta thì đều là trà pha chút đường ngọt rồi bỏ thêm chút đá bào nhỏ, theo thói quen mấy năm nay ta luôn uống trà do nàng pha, dù đã rất nhiều lần muốn bỏ thói quen này, nhưng mỗi lần thử ta đều thất bại, dần dần ta cũng từ bỏ việc thay đổi, dù sao cả đời này nàng cũng sẽ ở bên cạnh ta, ngày nào cũng sẽ được uống trà do nàng pha, thế ta cần gì phải thay đổi.
"Uống trà xong rồi hãy đọc sách tiếp." Nàng đặt tách trà trên bàn, rồi quay sang giật cuốn sách ta đang cầm trong tay.
Ta đã quen với hành động này của nàng, cho nên cũng không nói gì, cầm lấy tách trà lên từ từ uống. Nàng ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, chăm chú giúp ta mài mực đen.
Những lúc như thế này nàng rất ít nói chuyện, mà ta cũng không biết nói những gì, cho nên bầu không khí hiện tại vô cùng yên tĩnh.
Lúc ta đang định đặt tách trà xuống, thì chợt nghe nàng nói: "Hôm nay có lễ hội hoa rất náo nhiệt, ta muốn đi ra ngoài xem thử, ngài thấy thế nào?"
Động tác cầm tách trà của ta chợt khựng lại, sau đó mới nhìn nàng, ta thấy ánh mắt mong đợi cùng với vẻ mặt chờ mong của nàng, bất giác lời nói muốn từ chối của ta lại không cách nào có thể nói ra được.
Do dự một lát, ta không tình nguyện gật đầu đồng ý với nàng. Nói thật ta không thích để nàng đi ra ngoài, bất kể là nơi nào ta cũng đều không thích. Mấy năm trước ta còn để nàng đi vào trong cung, nhưng gần đây ta lại không muốn để nàng tiếp xúc với những người ngoài khác nữa cho nên ngay cả việc tham dự yến tiệc này nọ ta cũng không để nàng tham gia. Nhưng hôm nay lại thấy nàng mong đợi như thế nhìn ta, không hiểu sao ta lại không đành lòng từ chối yêu cầu của nàng.
"Nàng có thể đi, nhưng không thể đi quá lâu." Ta đương nhiên sẽ không để nàng một mình đi ra ngoài, ta nghĩ một lát nữa sẽ thu xếp một ít thị vệ đi cùng nàng, như thế thì ta sẽ yên tâm hơn.
Chỉ là ta không ngờ tới, chỉ là bản thân nhất thời mền lòng để nàng đi ra ngoài một chuyến thì thiếu chút nữa ta đã đánh mất đi nàng.
"Vương gia, vương phi muốn bỏ trốn!"
Ta đứng đối diện trước cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra bên ngoài sân. Trước đây ta luôn thấy nàng ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ giống thế này, ta không biết bên ngoài có gì thú vị mà nàng lại thường xuyên ngắm nhìn như thế, có thể bây giờ ta đã hiểu rõ rồi.
Nàng không phải ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mà là muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài kia. Nói chính xác hơn thì chính là muốn được thoát khỏi đây đi tới những nơi mà nàng thích, đây mới thật sự là mục đích của nàng!
Nàng muốn thoát khỏi ta!