Chương 1: Trọng sinh

Úc Ninh nắm thật chặt dao gọt trái cây, hai chân sợ hãi run lên.
cánh cửa gỗ bị đập rung lên, bên kia cánh cửa, một mùi rượu nồng nặc cùng với tiếng hét thô lỗ
vang lên:


" đồ gái điếm, đã đến đây rồi còn giả bộ trinh tiết cái gì! cô sẽ không cho rằng lão tử cho cô nhân vật này là để xem kỹ năng diễn xuất không ra gì của cô chứ!"
Nói xong người nọ đạp mạnh vào cánh cửa một cái, chốt cửa vang lên những tiếng cót két


" loảng xoảng! loảng xoảng! loảng xoảng!" tiếng đạp cửa vẫn không dừng, một tiếng rồi lại một tiếng, mắt thấy cánh cửa sắp đổ, Úc Ninh nhìn xung quanh tầm mắt dừng lại ở ổ khóa trên ban công.


cô một tay cầm dao tự vệ một tay run run mở khóa, có lẽ là để đảm bảo an toàn mà chiếc khóa này thiết kế rất phức tạp, cô vặn nhiều lần mới tìm được cái chốt mở, một tiếng " rắc " vang lên, cửa sổ sát đất được mở ra.


Cùng lúc với nó còn có tiếng cửa phòng bị mở ra. một người to béo say khướt mặc tây trang, mặt đầy hung dữ đi vào. Úc Ninh cầm dao chỉ vào hắn, thét to:" ông đừng lại đây! đừng lại đây! tôi có dao! tôi đã báo công an rồi!"


"A" thấy bộ dạng sợ hãi và thân hình lồi lõm dưới bộ lễ phục của Úc Ninh, hắn ta cười ɖâʍ đãng, một tay xoa chiếc mũi củ tỏi nói:" đồ gái điếm còn rất biết chơi..........."


available on google playdownload on app store


Hắn tiến lên từng bước, vỗ ngực mình cười nói: " loại như cô mà cũng muốn đâm tôi, đâm! còn báo cảnh sát, chính là gái điếm như cô Hách gia tôi có thể khiến cô mãi mãi không thể xoay mình!"


Úc Ninh lắc đầu một cách tuyện vọng, từng bước từng bước lùi về phía sau, nhưng ban công lớn như vậy nhưng cô có thể lùi đến đâu đây?


Thực ra từ khi cô tiến vào giới giải trí đã nghĩ đến có ngày hôm nay, nhưng khi nó xảy ra cô lại phát hiện ra mình vẫn không làm được, không làm được những việc bán đứng bản thân. cô hít sâu một hơi, kiên quyết liền đứng trên ban công.


"nếu ông qua đây tôi sẽ nhảy từ đây xuống, tôi nghĩ, phát sinh chuyện như vậy cho dù Hách tổng ông có một tay che trời cũng khó có thể giải quyết đi?"
thanh âm nữ nhân lạnh lùng giống như từ xa theo gió đêm truyền đến, Hách tổng rùng mình một cái, thần trí cũng hơi thanh tỉnh.


ông ta háo sắc không sai nhưng cũng không đến mức đánh mất lý trí, thật không dám làm ra mạng người. đồ gái điếm này rõ ràng thanh danh đã thối như vậy mà lại còn giả thanh cao!
ông ta nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, nới lỏng cà- vạt, giả vờ trấn an nói:


" Úc Ninh, cô dù gì cũng là con át chủ bài của công ty ta, nếu cô thực không muốn tôi cũng không miễn cưỡng bắt buộc, nào, xuống được không?"
Úc Ninh sao lại không biết đây là kế hoãn binh của lão ta, lắc đầu, vẫn dùng con dao gọt hoa quả chỉ vào lão ta nói:


" tôi đương nhiên biết mình có bao nhiêu phân lượng, cho nên xin Hách tổng hãy đem khóa phòng giao ra đây, đi ra khỏi phòng tôi. "


Hách tổng thầm mắng Úc Ninh khôn khéo, nghĩ chỉ cần cô còn ở công ty lão tử sớm muộn cũng làm cô, rồi ném thẻ phòng xuống đất, nhổ thật mạnh ngụm nước bọt, chỉ tay cảnh cáo Úc Ninh, từng bước lùi ra ngoài.


cửa chính "phanh" một tiếng đóng cửa, tâm Úc Ninh đang treo cũng hạ xuống, cô hít sâu vài lần, dè dặt ngồi xổm người xuống. bỗng nhiên một trận gió đột nhiên thổi đến, làm cho cô run run, đôi giày cao gót chừng 10 phân dưới chân nháy mắt trượt đi, cô cả người mất thăng bằng không thể khống chế ngã ra ngoài ban công.


Một tiếng " phanh " làm Úc Ninh bừng tỉnh từ trong giấc ngủ. cô bật dậy kinh hỉ lại ngạc nhiên phát hiện bản thân thế nhưng lại không ngã đến liệt nửa người?


bên ngoài cửa sổ mơ hồ lộ ra ánh nắng ban mai, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn mọc lên. trong ánh sáng lờ mờ, cô sờ soạng một lúc lâu cuối cùng cũng tìm được công tắc điện.
" ba " một tiếng, mọi thứ trở nên rõ ràng. Úc Ninh kinh ngạc mở to mắt. đây là......... trong nhà?


cô tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, mỗi một đồ dùng, mỗi vị trí bài trí đều giống như trong trí nhớ của cô.
nhưng căn phòng này từ nhiều năm trước không phải đã mang đi gán nợ rồi sao?
chủ nợ sẽ không tốt bụng giữ lại như cũ chứ...... hay là................


ánh mắt của cô chậm rãi đảo qua cái gương to ở cánh cửa tủ quần áo nửa khép nửa mở,giống như máu toàn thân đều cứng lại không thể hoạt động.


một lúc lâu sau Úc Ninh rốt cục nghẹn ngào hít vào, nước mắt như vỡ đê tuôn ra. trong gương là cô năm mười mấy tuổi. cô quả thực đã ch.ết rồi, lại dùng một phương thức khác sống lại.
đây là ông trời nghe thấy tâm nguyện lúc lâm trung của cô sao?


nếu có kiếp sau, cô hi vọng được sống trong sạch, rõ ràng, rời xa tất cả những nơi thị phi.
lau khô nước mắt, việc đầu tiên mà Úc Ninh làm là tìm điện thoại.
khi đó, máy móc hiện đại vẫn chưa phát triển, đa số mọi người vẫn dùng điện thoại kiểu cũ.


Úc Ninh kéo ngăn kéo, quả nhiên ở địa phương quen thuộc nhìn thấy chiếc hộp điện thoại màu hồng.
Tâm của cô cũng theo đó mà trầm xuống.


chiếc điện này là sau khi nhận được giấy trúng tuyển của học viện nghệ thuật, mẹ cô đặc biệt mua cho cô, nói cách khác, cô bây giờ chưa bước vào giới giải trí.
cô nhận mệnh mở điện thoại lại phát hiện thời gian vẫn là ngày 5 tháng 8 năm cô 18 tuổi.


nếu không nhớ nhầm đời trước chính là ngày này khi cô đang cùng bạn đi tham gia cuộc tuyển chọn của một tiết mục giải trí thì gặp người tuyển chọn của công ty giải trí Tinh Quang, từng bước lún sâu vũng bùn lầy ăn thịt người của giới giải trí.
may mắn, ông trời đối với cô không tệ.


chỉ cần không kí hợp đồng với công ty Tinh Quang, cho dù chỉ là sinh viên của học viện nghệ thuật, những công việc liên quan cũng không thiếu. Úc Ninh thở dài nhẹ nhõm, nặng nề quay về giường, cho dù là cái trần nhà bong tróc từng mảng sơn lúc này trong mắt cô cũng trở nên đáng yêu.


đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng loảng xoảng giống như vật gì bằng kim loại rơi xuống đất. Úc Ninh rốt cuộc cũng cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng nhảy xuống giường ra mở cửa phòng.


mẹ Úc xoay người nhặt chậu sắt lên đột nhiên nhìn thấy con gái, có chút kinh ngạc, lại có chút ngượng ngùng hỏi:" Ninh Ninh tỉnh rồi à, mẹ làm ồn con ngủ hả?"


Úc Ninh lắc đầu, nhạy cảm phát hiện động tác chậm chạp của mẹ liền đi lên nhận cái chậu từ tay bà hỏi:" mẹ làm sao vậy? có chỗ nào không thoải mái sao?"


Mẹ Úc tránh tay Úc Ninh, cười " Ninh Ninh ngốc, mẹ làm gì có chỗ nào không thoải mái chứ, nhanh đi ngủ thêm đi, ngày hôm qua không phải nói là phải đi tham gia cuộc thi gì sao? tinh thần không tốt làm thế nào?"
Úc Ninh nói:" con không đi nữa"


mẹ Úc ngẩn người lại cười lên, nói:" không đi cũng tốt, nhưng vẫn cần đi ngủ đi, bây giờ mới hơn 6 giờ, con bình thường đều ngủ đến hơn 11 giờ mới dậy mà"
Úc Ninh cười hì hì, cảm thấy đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn ngủ nướng thật ngượng ngùng.


" hài tử ngốc " mẹ Úc nhẹ nhàng xoa đầu Úc Ninh
Úc Ninh hóc mắt liền đỏ, ôm chầm lấy thắt lưng mẹ, phải biết rằng đời trước khi cô vướng vào những vụ bê bối, mẹ cô cũng bị người ta chỉ trỏ,


mẹ Úc nhiều lần khuyên Úc Ninh đừng đóng phim nữa trở về tìm một nhà khá giả để gả vào, Úc Ninh lại sống ch.ết không nghe,khoảng cách mẹ con càng lúc càng xa.


mặc dù mẹ vẫn dịu dàng như vậy, nhưng cũng không giống như xưa dịu dàng âu yếm cô. mẹ Úc cũng chú ý thấy con gái không giống lúc trước, vỗ lưng cô,nhỏ giọng hỏi:" sao vậy Ninh Ninh? như thế nào lại đột nhiên trở nên dính người như vậy?"


Úc Ninh rầu rĩ lắc đầu, càng dùng sức cọ cọ vào lòng mẹ, ngoài ý muốn nghe thấy tiếng hít khổ sở ẩn nhẫn của mẹ. Úc Ninh vội vàng đứng thẳng người, nhìn mẹ từ trên xuống dưới, rốt cục cũng phát hiện ra cổ tay trái của bà không biết vì sao mà sưng lên một cục, nhìn rất dọa người. mẹ Úc giải thích:" chỉ là không cẩn thận bị trật tay, không có việc gì "


nếu là tiểu Úc Ninh lúc trước có lẽ sẽ tin lời bà nói. nhưng Úc Ninh bây giờ không phải là cô bé cái gì cũng không biết, thương thế nặng hay nhẹ cô vẫn có thể nhìn ra. hai tay cô cầm tay trái bị thương của mẹ, đột nhiên nhìn thấy chỗ cánh tay ở gần tay áo có một vết bầm. mẹ Úc muốn rút tay ra, lại bị Úc Ninh giành trước kéo tay áo lên, lộ ra vết thương loang lổ, vừa nhìn thấy biết ngay bị người đánh đập.


" mẹ, có phải mấy tên côn đồ kia lại tới?" Úc Ninh nắm chặt tay mẹ, phẫn nộ hỏi.
" con biết rồi à" mẹ Úc cười khổ, lập tức thở dài, đem tay kia phủ lên tay Úc Ninh:" dù sao cũng là một số tiền lớn như vậy, chúng ta không trả được thì cứ để người ta bớt giận đi "


" nhưng" Úc Ninh muốn tranh luận lại không tìm được lý do.
năm nay Úc Ninh học năm cuối của cao trung, đây là năm đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời của cô.
ba Úc Ninh là một người lái xe tải, suốt ngày đều lái từ nam đến bắc, thu nhập tương đối, là đối tượng bà con hàng xóm hâm mộ.


nhưng thu nhập càng cao thì nguy hiểm cũng cao, mùa đông năm nay, trong một đêm khuy, ba cô vì mệt mỏi mà không cẩn thận gây ra tai nạn cùng với xe hàng bị lật xuống vách núi, hài cốt cũng không còn. Khi tin tức truyền về gia đình, hai mẹ con chính là đang vui mừng chuẩn bị cho năm mới, nghe thấy tin dữ không khỏi ôm nhau khóc.


mẹ cô đến công ty vận chuyển để đòi công bằng, lại được thông báo là ba Úc vì muốn về nhà mừng năm mới mà không đi theo lộ trình quy định, đi tắt qua con đường nhỏ, hàng hóa cùng xe cũng lên đến hơn 1 vạn, công ty không yêu cầu Úc gia bồi thường là quá nể mặt rồi.


Ảm đạm đón tết, còn chưa đến mồng 7 tháng giiêng, Úc gia lại gặp vận xấu. ba Úc không biết thế nào lại vay nặng lãi hơn 300 vạn, chủ nợ nghe tin ông gặp tai nạn vội tới cửa đòi. mẹ Úc lúc đầu vẫn không tin nhưng khi nhìn thấy chữ viết cùng dấu vân tay quen thuộc bà lại trầm mặc.


trong nhà làm gì có nhiều tiền như vậy, mẹ Úc bán trang sức tích góp và đồ trang trí trong nhà đi cùng với tiền gửi ngân hàng cũng chỉ được có hơn 50 vạn, số còn lại thì không còn cách nào. thấy Úc Ninh nghẹn lời mẹ Úc cũng không dễ chịu, vỗ vỗ lưng cô, nói:


" nếu con đã biết thì mẹ cũng không giấu con, mẹ muốn gán nợ căn phòng đang ở, dù sao con đi học đại học cũng trọ ở trường, mẹ thì đi ở nhờ nhà dì con là được rồi."


đời trước mẹ Úc cũng quyết định như vậy, Úc Ninh sau này mới biết, căn nhà hai tầng một sảnh chỉ bán hơn 50 vạn, căn bản như muối bỏ biển.


nhưng kéo dài hơn hai tháng, bọn vay nặng lãi biết được mẹ cô ở nhờ nhà dì. Khi Úc Ninh mới nhận được hai hợp đồng quảng cáo, có chút tiền riêng, vốn định đưa mẹ đi ăn bữa ngon lại nhìn thấy cảnh bảy tám người đàn ông vây quanh dưới lầu nhà dì xô đẩy nhục mạ mẹ cô. Cô lúc ấy tức giận chạy đến xô mấy tên côn đồ kia ra. đối phương thấy người đến là một cô bé, cười càng ngả ngớn, đặc biệt sau khi Úc Ninh quăng hai ngàn đồng càng cười khoa trương hơn, nói chút tiền này ngay cả lãi còn không đủ, có phải cho ăn mày đâu.


mẹ Úc sợ bọn họ làm gì Úc Ninh liền vội vàng kéo cô ra sau lưng, hứa hẹn cuối tháng nhất định sẽ trả một khoản tiền, mấy tên côn đồ lúc này mới chửi bậy ra về. Sau khi bán nhà mẹ Úc vẫn luôn làm việc tại của hàng của dì, một tháng cũng chỉ có 2 3 nghìn đồng, lấy tiền ở đâu ra. Mẹ cô sau khi trở về cái gì cũng không nói, chỉ bảo Úc Ninh yên tâm tiền góp sắp đủ rồi, nhưng nửa tháng sau đó cô lại nhận được tin mẹ cô ngã bệnh vì làm việc quá độ.


Úc Ninh lúc này mới từ miệng dì được biết tình cảnh gia đình bây giờ có bao nhiêu khó khăn. những ký ức này Úc Ninh tưởng mình đã sớm quên, giờ phút này lại nhớ rõ ràng, mà ngay cả tâm trạng lúc đó đều nhớ nhất thanh nhị sở. Úc Ninh cố nén nước mắt, hít sâu một hơi, nói:" mẹ, căn nhà mẹ trước đừng bán, con có cách để kiếm tiền"






Truyện liên quan