Chương 4: Học tỷ

Trong điện thoại, Hoàng Vi Vi vừa đi theo con đường cô chỉ đến tiệm banh bao vừa oán giận con đường này vừa bẩn lại chật hẹp.


Úc Ninh nghe thấy kỳ quái, trước kia thời điểm hai người đi học, đều không phải đi qua những con đường như thế này sao, như thế nào giờ lại không đi được? Nhưng rất nhanh cô đã biết được đáp án. Ba phút đồng hồ sau, một chiếc xe ô tô màu đỏ dừng ở trước cửa tiệm, trước và sau xe đều dính bẩn, đặc biệt vị trí cách đèn xe trái trước xe có một vết trầy, vừa nhìn là biết ngay bị va ở cây cột trước quán ăn vặt đầu đường.


Cửa kính chầm chậm hạ xuống, Hoàng Vi Vi lên án:" Cậu thế nào không nói sớm tiệm nằm ở con đường này, hại tớ khó đi như vậy."
Úc Ninh cảm thấy áy náy:" tớ không nghĩ là cậu lái xe "


Nghe Úc Ninh nói vậy Hoàng Vi Vi vừa ngượng ngùng lại oán giận xuống xe, tròng mắt vừa chuyển đột nhiên lại bật cười:" đúng vậy, đúng vậy, hôm nay tớ đặc biệt mượn xe anh tớ đi một vòng lớn quanh thành phố, thế nào có lợi hại không?"
Úc Ninh thực lòng hướng cô ấy giơ ngón tay cái:" lợi hại "


Bởi vì liên quan đến tai nạn của cha, Úc Ninh luôn có cảm giác sợ hãi ô tô, cho dù sau này vì công việc không thể không học lái xem nhưng nêu không vạn bất đắc dĩ thì cô sẽ không tự mình lái xe.


Hoàng Vi Vi cùng tuổi với cô, thi bằng lái chưa đến nửa năm, thế mà lại dám đi lung tung đến một nơi xa lạ, Úc Ninh thật sự bội phục dũng khí của cô ấy. Quả nhiên Hoàng Vi Vi nghe thấy lời khen của cô cười không khép miệng lại được, đắc ý:"sáng hôm qua tớ mới nhận được bằng lái hôm nay liền ngay lập tức mang cậu đi hóng gió, cậu nói xem tớ có tốt hay không?"


available on google playdownload on app store


thời điểm Úc Ninh đang định gật đầu thì đừng lại, đột nhiên cân nhắc xem làm sao nhảy qua cánh cửa xe bé xíu này khi có sự cố xảy ra.
Vừa lên xe việc đầu tiên Úc Ninh làm là thắt dây an toàn, Hoàng Vi Vi nhìn thấy liền không mấy vui vẻ:" cậu không tin tưởng kỹ năng lái xe của tớ như vậy sao?"


Úc Ninh nháy nháy mắt, thấy Hoàng Vi Vi không cài dây an toàn, mới nhớ ra luật giao thông bây giờ vẫn chưa quá khắt khe hầu như tất cả lái xe đều không cài dây an toàn, cho rằng chỉ những người không có hiểu biết mới làm. Biết Hoàng Vi Vi là người thích mềm không thích cứng, cô tận lực nói bằng giọng bình thường nhất có thể:" Đi xe nên thắt dây an toàn, lần trước tớ xem trên mạng một vụ xe buýt bị lật, tình trạng những người không thắt dây an toàn so với những người còn lại khá đáng sợ " nói xong còn tận lực thổi phồng một phen.


Hoàng Vi Vi quả nhiên bị Úc Ninh dọa, do dự xem có nên thắt dây an toàn hay không. Úc Ninh thấy thế lại nói với cô ấy những ích lợi của dây an toàn, đột nhiên có thanh âm từ phía sau truyền tới:" Vi Vi, bạn của em suy nghĩ thật nhiều a, kỳ thật việc này chỉ để thuận tiện cho bản thân, lấy đâu phát sinh ra nhiều việc thế chứ"


Hoàng Vi Vi lập tức buông dây an toàn, nói với Úc Ninh:" đúng vậy a, cậu thật là thần hồn nát thần tính, tớ có thấy huấn luyện viên thắt bao giờ đâu " Úc Ninh thất bại trong gang tấc chỉ có thể từ bỏ. Cô từ kính chiếu hậu nhìn ra ghế sau, một cô gái không quen biết đang ngồi cười nhìn cô.


Hoàng Vi Vi vội giới thiệu:" chị tiểu Văn, đây là bạn học của em tên Úc Ninh, Úc Ninh đây là chị tiểu Văn, tớ mới quen trong cuộc tuyển chọn, cũng là học tỷ của cậu "


Úc Ninh có chút mạc danh kỳ diệu, Vi Vi tuy rằng từ trước đến nay đều rất nhiệt tình, nhưng không phải với ai cũng có thể nói chuyện thân thiết đến vậy. Cô có chút lãnh đạm gật đầu, nói:" xin chào"


Người được gọi là chị tiểu văn cười lên, nói với Hoàng Vi Vi:" Vi Vi, bạn học này của em thật có ý tứ, không phải em muốn giúp cô ấy hỏi tình hình trường học hay sao, chúng ta vẫn là tìm một chỗ để nói chuyện đi "


Vi Vi gật đầu, nổ máy, nói với Úc Ninh:" chị tiểu văn rất tốt, người đến dự thi hôm nay rất nhiều, chị ấy thấy mình chờ lâu liền trộm nói với mình, những người đoạt giải đều sắp xếp hết rồi, chúng mình chỉ là những người làm nền thôi"


Úc Ninh nghe mà không nói gì, cái cô gái ngốc này bị người ta bán mà còn giúp đếm tiền. Đầu năm nay, các cuộc tuyển chọn càng ngày càng nhiều. Các việc người được chọn trước hay người làm nền qua đường là việc thực được người trong nghề công nhận. Nhưng người làm nền cũng phân ra loại bình thường hay cao cấp, bằng không họ định trước một hai ba thì ai làm bốn năm sáu.


Hoàng Vi Vi dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, tính cách tự nhiên hào phóng, giọng nói cũng hay, lấy cách nhìn của Úc Ninh thì chỉ cần được huấn luyện, sau này sẽ giỏi hơn rất nhiều những người mang mác được chọn kia


Đời trước hai người được chọn vào top tám cho nên mới thuận lời ký hợp đồng với công ty giải trí.
Nếu Úc Ninh đoán không sai cái người gọi là chị tiểu văn này chỉ là sợ Vi Vi trở thành đối thủ cạnh tranh nên mới khuyến khích cô ấy rút lui.


cô qua kính nhìn về phía chị tiểu văn, người sau lại cúi đầu chơi điện thoại, cách ăn mặc và trang điểm có chút giống Vi Vi, có thể miễn cưỡng gọi là người đẹp;
Bởi vì có thành kiến nên Úc Ninh đối với cái gọi là " học tỷ chỉ điểm" cũng lưu ý nhiều hơn.


nói chuyện vài câu, cô cũng thấy được cái người học tỷ này cũng không phải người tốt lành gì, mà là muốn tìm người đồng học ngốc nghếch cùng cô ta gánh vác tiền thuê phòng ngoài trường học.


Nhưng không cần nói đến sinh viên đại học bình thường cũng không thể thuê phòng ở ngoài, cho dù là ra ngoài ở cũng có rất ít người có thể bỏ ra 5- nghìn đồng một tháng tiền phòng và hơn ba nghìn tiền phí điện nước.


Bất quá lấy nhân phẩm của chị tiểu văn này, Úc Ninh cảm thấy tất cả tiền thuê phòng đều tính trên đầu cô cũng không kỳ quái. Cho nên Úc Ninh không do dự cự tuyệt " lấy giá cả ưu đãi chia sẻ phòng trọ" của cô ta.


Chị tiểu văn tựa hồ thấy Úc Ninh là không phải là người dễ lừa, cũng không phí lời vô ích, chính là ngầm trào phúng Úc Ninh vài câu, nói cô chỉ là thêm ở tiệm bánh bao, không giàu có như Hoàng Vi Vi.


Nói đến đây kẻ khờ dại như Hoàng Vi Vi cũng nghe ra được địch ý của cô ta, vội vành thanh toán rồi kéo Úc Ninh đi trước. Hai cô gái tay trong tay đi đến đường hàng cây, cuối cùng cũng chú ý thấy Hoàng Vi Vi tức giận nói tiểu văn là một kẻ lừa đảo, không ngừng kéo cánh tay Úc Ninh, hỏi cô mình nói có đúng không.


Úc Ninh lơ đãng đồng ý, Hoàng Vi Vi nói:" Nhưng mà tớ thấy cô ta nói không phải không có đạo lý, một phòng ngủ bảy tám người, phải cần phòng lớn mới ở đủ, lại không có phòng tắm riêng, không có điều hòa, nghĩ đến thật đáng sợ........."


Úc Ninh thấy cô ấy nói như lầm vào đại địch thì liền cười:" nhiều người mới náo nhiệt a, cậu nghĩ xem, bốn năm đại học, nếu một mình một phòng, ngay cả truyện ma cũng không dám xem, như vậy mới đáng sợ a "


Đời trước Hoàng Vi Vi cũng từng oán giận với Úc Ninh về việc ký túc xá, nói rằng phòng ở cho tám người cũng không bằng nhà vệ sinh của nhà cô ấy, nói giống như khu ổ chuột. Nhưng sau khi đến năm ba năm tư đại học mấy người cùng phòng vì một vài nguyên nhân mà chuyển đi, cô ấy mới bắt đầu ghét bỏ căn phòng chỉ còn ba bốn người quá mức lạnh lùng, làm cô dở khóc dở cười.


đăm chiêu ủ dột một hồi, Hoàng Vi Vi lại giống như dây leo quấn lấy tay Úc Ninh, rầu rĩ không vui nói:" ai, nếu khi đó tớ có thể thi tốt một chút, cùng cậu nộp vào trường này thì tốt rồi, như vậy chúng ta có thể ngày ngày ở bên nhau, không cần cùng người khác xếp hàng chờ vào nhà vệ sinh, thật vui vẻ a "


Úc Ninh lắc đầu:" trường này của tớ cũng không có gì tốt, nói không chừng còn không bằng trường cậu"


Hoàng Vi Vi khó hiểu nhìn Úc Ninh:" trường cậu dẫu gì cũng là trường công lập a, trường mình là trường tư, mẹ mình suốt ngày nói mình kém cỏi, ngay tiệc cảm ơn thầy TẠ cũng không có mặt mũi để đi " nói rồi lại ủ rũ tựa vào người Úc Ninh.


Úc Ninh lại đột nhiên xoay người, đối diện với ánh mắt " cậu định mưu sát mình " của bạn tốt còn kiên định nói:" Vi Vi, tớ không muốn học học viện nghệ thuật, tớ muốn học để thi lại ".






Truyện liên quan