Chương 20: Nhân vật
Cứ An cau mày nhìn Úc Ninh, thấy cô ngây ngốc không nhúc nhích đứng nhìn mình, không kiên nhẫn gõ cửa sổ hỏi:" còn muốn mời cô lên "
Úc Ninh cong cong đuôi mày, chậm chậm nhảy lên ghế phó lái.
Cứ An mặt mày ghét bỏ nhìn toàn thân đầy mồ hôi của cô, đem điều hòa vặn nhỏ lại, vừa từ từ lái xe đi, dùng ánh mắt nhìn tủ lạnh trong xe nói:" trong tủ lạnh có nước, tự mình lấy"
Úc Ninh sớm đã khát nước, cũng không cùng anh ta khách khí, trực tiếp từ trong tủ lạnh lấy ra một chai..........sữa dâu tây màu hồng?
giống như là bắt được điểm yếu của Cứ An, Úc Ninh cười:" nguyên lai anh thích uống cái này nha?"
Cứ An nhíu mày nhìn, sau đó lại thu hồi tầm mắt.
Anh hỏi:" cô sáng sớm tới đây làm gì?" anh ta đột nhiên cười khẩy một tiếng:" sẽ không phải lại đọc bài đi?"
Úc Ninh xấu hổ hắc hắc cười hai tiếng. Không biết vì sao rõ ràng lý do đã sớm nghĩ để nói với Kỳ Viễn Văn khi nãy, giờ đối tượng là Cứ An cô lại không thể nói ra lời được.
Cô ngửa đầu ra sau, làm bộ chuyên tâm uống sữa không rảnh nói chuyện.
mày Cứ An mới dãn ra lại cau lại, anh ta không ngốc đến nỗi nghĩ Úc Ninh đến để đóng cái gì mà nhân vật nhỏ đại diện cho nhà tài trợ là công ty sữa.
thời điểm Kỳ Viễn Văn đưa ra đề nghị, anh ta không đồng ý.
NHưng đóng phim của đạo diễn Tiền Tụng Ca?
Kia còn không bằng cái trước!
Mặc dù nói có sự góp mặt của ngôi sao đang nổi là Lý Bân, nhưng Tiền Tụng Ca người này, đừng nói là đại học A, mà ngay cả giới điện ảnh ai mà không biết chứ?
Từ khi còn trẻ sau khi vợ qua đời vì sự cố khi quay phim, đầu óc ông ấy có chút không bình thường, cả ngày quay các bộ phim mang tính thực nghiệm. Sau lại không biết thế nào chạy đi quay phim phóng sự, bị người ta đánh đến gãy chân, ngắt quãng dạy học gần 20 năm tại trường học, nhưng vẫn là thầy giáo không có danh tiếng gì.
Chính là Lý Bân người không được đào tạo trong giới điện ảnh mới bị ông ấy lừa, về phần nhà đầu tư góp một nghìn vạn đầu tư mà mọi người nói, càng là không có thật đi.
Lại so sánh thầy giáo của mình nổi tiếng trong giới, mặc dù lần này quay một bộ phim về đề tài xuyên không, nhưng nói chung so với tác phẩm này không biết mạnh hơn biết bao lần.
Không biết Úc Ninh bị làm sao thật sự muốn cùng Tiền Tụng Ca náo loạn a.
Là bị mấy câu của lão lừa bịp này lừa đi? hay vẫn là cho rằng đây là một tác phẩm kỳ diệu như trên mạng nói?
Cứ An có chút bực bội tít còi với phòng bảo vệ. Bác bảo vệ thăm dò nhìn thoáng qua, không cần kiểm tr.a giấy thông hành liền trực tiếp mở cửa-----------chiếc xe này thật là quá cá tính, có thể cả thành phố A cũng chỉ có một chiếc này.
chai sữa rất nhanh đã uống xong, Úc Ninh ôm cái chai, có chút khẩn trương nói:" cho tôi xuống ở phía trước là được rồi, tôi tự mình đi "
Cứ An đột nhiên quay xe, không khách khí nói:" đi? đi nơi nào? cô biết đường không mà tự đi?"
Úc Ninh bị quay đến chóng mặt, âm thanh cũng không tự giác lớn hơn:" tôi đương nhiên biết!"
Cứ An cười lạnh một tiếng. Úc Ninh ngồi xe người ta, uống sữa của người ta, như thế nào cũng không vực dậy dũng khí, đành phải nén giận trong bụng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu trù định con đường đi đến đoàn phim.
Cứ An nhìn nhìn Úc Ninh qua gương, nhìn thế nào vẫn cảm thấy cô gái mặt bánh bao này là tiểu ngu ngốc bị người ta lừa cũng không biết.
Đều nói con nhà nghèo thường trưởng thành sớm, chính là cô gái này, trưởng thành cái gì, sợ là bị người ta bán đi còn giúp đếm tiền!
cảm thấy được bị người ta nhìn, Úc Ninh theo bản năng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Cứ An.
Cô không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn anh ta một cái, trừng xong mới cảm thấy quá ngây thơ, có chút xấu hổ cúi đầu.
Cứ An lại cho rằng hành động này là thể hiện sự nhát gan, lại càng cảm thấy cô gái này như con cừu nhỏ cố tình cứ muốn đi vào hang sói.
Xe đỗ cạnh một chiếc MPV màu đen. Úc Ninh nhảy xuống xe, nhìn xung quanh, vừa rồi vòng một vòng lớn trong phim trường, cô đã sớm không phân biệt được đông tây nam bắc, hiện tại nhìn quanh càng cảm thấy bốn phía chỉ toàn cây.
phía sau truyền đến tiếng đóng cửa xe, trong tay Cứ An cầm cốc trà ô long còn nửa đi xuống.
Anh ta nhìn vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt mờ mịt không ngừng tìm xung quanh của Úc Ninh, ném chiếc chai trong tay nói:" đi thôi "
Úc Ninh trừng mắt nhìn. Cứ An không kiên nhẫn nói lại:" cô không phải muốn đi tìm Tiền Tụng Ca?"
Úc Ninh lúng túng, vội chạy đuổi theo Cứ An.
Tiểu Trần ngồi gần tấm áp phích trông coi Lục Xiển, người kia chính là nhàn nhã tựa lưng vào ghế, tùy tiện lật xem kịch bản của Lý Bân.
Anh ta nhàn đến mức vô vị, ánh mắt không nhịn được nhìn xung quanh. Đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, không tự chủ phát ra một tiếng " ân?"
Lục Xiển nghe tiếng ngẩng đầu, cái gì cũng không nhìn, lấy chân đá đá ghế anh ta nói:" đừng ngồi ngốc ở đấy, đi lấy cho tôi cốc nước, nước ấm "
Trời nóng như vậy, lại đang ở phim trường, trong chốc lát tìm đâu ra nước ấm. Tiểu Trần khuôn mặt đau khổ, vội vã đi tìm các cô gái làm việc trong đoàn phim.
Mới mượn được ấm nước nóng, vẫn còn chưa đi đến phòng nghỉ, anh ta lại nghe thấy giọng nói phát ra từ căn phòng khép hờ gần đó:" vai diễn có người đóng rồi, không bằng như vậy, cháu trước thử diễn một đoạn xem, nếu được thì đưa cháu đóng."
Anh ta nhìn trộm vào bên trong, đạo diễn Tiền đang ngồi trên ghế xô-pha quay mặt lại với cửa, giọng nói anh mới nghe thấy là của ông ấy.
Đạo diễn Tiền nổi danh khó nói chuyện, ngay cả Lý Bân cũng hai ngày ba bữa bị ông ta giáo huấn đến máu chó phun đầy đầu, đối phướng là thần thánh phương nào, nghe qua giống như là người được chọn lúc trước, bây giờ muốn quay lại nhận lời, lão già này thế nhưng vẫn không từ chối?
Anh ta tò mò tiến gần hai bước, bộ dạng lơ đãng lướt qua khe cửa.
Một đôi mắt lạnh như băng không hề có cảm xúc nhìn hắn. Tiểu Trần sợ tới mức toàn thân run lên, vội vàng li khai.
trong phòng, đối với sự việc vừa rồi Úc Ninh không hề hay biết, chỉ luôn cúi đầu cảm ơn đạo diễn Tiền.
Cứ An khuôn mặt nghiêm túc, đưa tay nâng cái trán của cô, quay đầu hỏi:" vậy đạo diễn Tiền, bây giờ có thể diễn thử sao?"
Tiền Tụng Ca mặt Phật cười lên, gật gật đầu, nhìn trái nhìn phải, không tìm thấy cuốn kịch bản, dứt khoát trực tiếp đọc cho Úc Ninh:" cháu diễn vai một nha hoàn, khi đưa trà không cẩn thận làm đổ lên người thiếu gia " ông ấy cười vỗ vỗ vai Cứ An, trêu ghẹo:" Cậu trước đóng thiếu gia đi, nhưng đối với cậu mà nói, vẫn là đóng tượng tốt hơn "
Cứ An cơ hồ là vẫn nhớ bản thân vẫn gọi ông ấy một tiếng "thầy " nên không có cười lạnh.
Tình tiết này không phức tạp, chỉ cần cân nhắc vị trí là được, căn bản không cần diễn viên có kỹ năng. Lúc trước nghe đạo diễn Tiền nói vai diễn này chỉ có năm câu thoại, nghĩ đến cũng không quá khó diễn, đạo diễn bình thường vì để tiết kiệm, có thể tùy tiện tìm một người diễn viên, thậm chí keo kiệt hơn còn dùng người của đoàn phim đi đóng.
bất quá đạo diễn Tiền chủ động tìm cô, tự nhiên có đạo lý của ông ấy, Úc Ninh chậm rãi cân nhắc đoạn này, vừa hồi tưởng lại nội dung của < hà ngạn chi hoa >.
Bởi vì quá mức kinh điển, bộ phim này hằng năm đều được các đài truyền hình chiếu đi chiếu lại. Úc Ninh cũng một mình xem qua một lần, lại cùng người nhà thỉnh thoảng cũng xem hai lần, trong đó gần như tất cả nội dung vở kịch cô đều có thể nhớ.
Nhưng có lẽ quá không hợp mắt nên cô thực sự không nhớ ra có nhân vật như vậy.
nhưng vị thiếu gia này cô lại biết, bởi vì trong bộ phim này, người có thể được xưng hai tiếng " thiếu gia " chỉ có thể là Lý Bân đóng vai chính Thiệu Minh Hoa.
Thiệu Minh Hoa là người thế nào? con trai út của thế gia ngành dệt Giang Nam, là một chàng trai mới du học trở về ( đây là phim thời dân quốc nhé nên cách xưng hô vẫn giống như cổ đại), dáng người cao to, khuôn mặt tuấn mỹ, quả thực là một phú đại nhị gia thời đó.
Tuy rằng Tiền Tụng Ca không nói gì, nhưng tình tiết này là một nam một nữ, lại có thiếu gia tuấn mỹ ở đó, phần nhiều là có ý tưởng bất chính.
ý tưởng đã định, còn lại liền đơn giản, Úc Ninh nâng cuốn sổ nhỏ giả bộ làm ly trà, chậm chậm đi về phía Cứ An.
Bước chân của cô nơm nớp lo sợ, lưng cứng ngắt nhưng lại thẳng tắp, đầu cúi thấp, người ngồi ghế cơ hồ chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của cô.
" thiếu gia " nhẹ nhàng nói, giống như tiếng mèo kêu, cổ họng lại giống như một loại mật ngọt.
Cứ An vẫn không nhúc nhích nhìn Úc Ninh, không hề cử động.
tiểu nha hoàn nghi hoặc, ngẩng đầu lên, trên mặt xấu hổ, ngượng ngùng lại có chút nhát gan, trong mắt ẩn ẩn đưa tình.
" ba " một tiếng.
Cứ An mạnh mẽ đứng lên, đem " ly trà " đánh rơi trên mặt đất.
Úc Ninh thình lình bị anh ta làm hoảng sợ, kinh ngạc nhìn.
Cứ An mày siết chặt, khóe miệng cơ hồ thành một đường thẳng tắp.
Tiền Tụng Ca ha ha cười rộ lên. Ông ấy đi lên vỗ vỗ lưng Cứ An, đối với Úc Ninh cười nói:" diễn không tồi "
Nhưng cô còn chưa diễn xong đâu.
nhưng bất luận thế nào, xem biểu tình của Tiền Tụng Ca, việc diễn thử này coi như thông qua. Úc Ninh thở phào nhẹ nhõm.
bên ngoài có người gọi đạo diễn, Tiền Tụng Ca lại khen Úc Ninh vài câu, liền bảo cô ở đây chờ người của đoàn phim thông báo, ông ấy đi trước.
Tiền Tụng Ca đi ra khỏi căn phòng, Lý Bân đang đứng bên ngoài chờ, chỉ thấy anh mặc một chiếc áo tơ lụa dài màu đỏ đất, mái tóc rẽ ngôi, đeo một chiếc kính tròn gọng vàng trên mũi, nhìn như một thư sinh nho nhã.
Nhưng lời anh ta nói ra lại không khiến người ta thoải mái, anh nói thẳng:" đạo diễn Tiền, tôi cảm thấy cô Khúc không phù hợp với vai diễn này "
Cô Khúc đó chính là nữ diễn viên hôm nay diễn chung với anh ta, không biết có phải vì đi diễn quá sớm chưa tỉnh ngủ không mà một cảnh NG 6 lần.
Tiền Tụng Ca vừa nghĩ lại cảm thấy buồn cười, hỏi lại:" thế nào lại không hợp? Đây là người Hàn tổng công ty các cậu đề cử mà, nghe nói đã diễn vai chính hai bộ phim, nhưng mà trạng thái không tốt cũng có thể lý giải a "
Lý Bân cau cau mày, nói:" phong tình không đủ, lẳng lơ có thừa "
Tiền Tụng Ca không nghĩ anh lại nói như vậy, ha ha cười lên.
Nhưng Lý Bân một chút cũng không cảm thấy buồn cười, trên mặt vẫn duy trì bộ dạng khó chịu, chờ đạo diễn Tiền không cười được nữa, tiếp tục nói:" Tôi sẽ nói với bên Hàn Phong, nếu tìm không được người phù hợp liền tạm hoãn lại "
Đây là công việc của đạo diễn a, Lý Bân lại trực tiếp giúp ông quyết định.
Trời đất bao la người bỏ tiền ra là lớn nhất, huống chi Tiền Tụng Ca đối với nữ diễn viên này cũng không hài lòng, ông ấy gật đầu, đồng ý.