Chương 8: Ghen
An Vũ Phương ngày ngày đều chăm chỉ mang cơm đến cho Vương Mạc Trạch như vậy cũng được một năm, cũng từ đây mọi người trong công ty không ai không biết cậu và anh có quan hệ gì, lắm lúc nhiều nhân viên còn thấy ghen tị vì mỗi chiều được nhìn hai người nắm tay nhau đi về
Nhờ thường xuyên đến công ty, cậu cũng quen biết khá nhiều người, trong đó còn rất thân thiết với một người bạn nữa của anh tên là Chiêu Văn
Kiếp trước nếu hỏi tại sao cậu biết được anh Hòa Sử thì có thể nói rằng tại vì anh ấy hay đến nhà của Mạc Trạch chơi cho nên thường xuyên gặp mặt rồi lại thành ra quen biết, Hòa Sử tuy có ăn chơi thật, nhưng mỗi lần đến sẽ cùng cậu tâm sự, an ủi cậu một chút, khiến cậu rất quý trọng anh ấy
Còn Chiêu Văn vừa là bạn thân cũng là phó giám đốc trong công ty anh, lần đầu tiên gặp mặt là khi anh ấy đưa văn kiện đến, thế là hai người tiện thể nói chuyện một chút rồi đâm ra thân thiết luôn
Chiêu Văn rất ôn nhu, cư xử cũng rất lịch sự khiến người ta thật yêu thích, mỗi lần đến phòng Mạc Trạch nói chuyện đều tiện tay đem đến ít bánh kẹo cho cậu
Khiến An Vũ Phương và Chiêu Văn liền trở nên thân thiết hơn nữa. Nhưng mà Mạc Trạch thì lại chẳng vui chút nào nha!!! Nhìn cậu cùng người khác nói truyện anh anh em em trước mặt mình khiến hắn hận không thể đá ch.ết tên bạn thân này được, nhưng mà hắn là tổng tài lạnh lùng đó!! Cho nên phải bình tĩnh, thật sự bình tĩnh!!
Như thường lệ, đồng hồ cứ điểm 11h giờ trưa thì An Vũ Phương xuất hiện, dùng cái đầu ló ló nhìn ai kia đang chăm chú làm việc, sau đó mới nhẹ nhàng đi vào, soạn thức ăn rồi mới tiến lên gọi anh!!
- Trạch à ~~ Đến giờ ăn cơm rồi đó, hôm nay em có làm vịt tẩm mướp đắng đó!! Anh vào ăn cho nóng!!
Mạc Trạch biết cậu luôn đợi mình ngồi ăn chung, cho nên cũng không nói gì trực tiếp gấp hồ sơ lại rồi đi đến bàn ăn ở phía trước, lúc vừa cầm chén cơm lên liền thấy có một hộp giấy được bao gói kĩ càng, anh liền hỏi
- Hộp đó là gì vậy
An Vũ Phương bỏ vào chén của anh một miếng thịt vịt vừa đáp
- Cái đó hả Là bánh quy em làm cho anh Chiêu đó, anh ấy nói muốn ăn thử bánh do chính tay em làm cho nên hôm nay mang đến cho anh ấy vài cái!!
Mặt liệt họ Vương ngưng đũa, nhíu nhíu mi nhìn cậu, trong lòng cảm thấy bực bội cùng khó chịu cực độ, cảm giác cậu sẽ rời bỏ mình xâm chiếm lấy tâm lí, bỗng nhiên lại một cỗ ganh tị xông lên, anh gầm gừ đáp
- Tôi muốn ăn cái đó!! Không được cho người khác
An Vũ Phương cũng ngạc nhiên vì lời nói của anh, đặt chén cơm xuống bàn cười cười ôn nhu nói với Mạc Trạch
- Cái này em lỡ hứa với anh Chiêu là hôm nay mang đến rồi, hay là anh chịu khó, buổi chiều về em làm một mẻ khác ngon hơn cho anh nhé!!
Cái gì!! Lần đầu tiên cậu dám vì người khác mà chối bỏ anh, không lẽ cậu có tình cảm với Chiêu Văn thật, ai kia vừa suy nghĩ lại liền không có tâm tình ăn nữa, dùng đũa gắp miếng thịt vịt trong chén "ném " sang cho cậu
- Tôi không muốn ăn nữa!! Cậu thích thì mang cơm qua tìm Chiêu Văn mà ăn
Nhìn hành động của anh, Vũ Phương biết Mạc Trạch là đang giận dỗi, liền dỗ dành
- Trạch!! Anh giận sao Bánh đó không ngon, bây giờ anh ăn cơm rồi chiều về em làm cái khác ngon hơn cho anh cũng được mà
Vương Mạc Trạch trực tiếp bùng nổ, ánh mắt sắc lạnh nói
- Cậu nói thích hắn ta đến vậy thì đi ra ngoài, đừng tìm đến tôi nữa!!
Khi còn là một hồn ma vất vưởng đi theo anh, cậu từng biết rằng anh có một nỗi lo lắng, anh sợ cậu sẽ nhanh chán mà buông bỏ tình cảm nên mới không dám tiến xa hơn với cậu, An Vũ Phương như hiểu ra điều gì, nhẹ nhàng đi đến ngồi trên đùi Mạc Trạch, sau đó ôm cổ anh dỗ dành
- Đừng như con nít vậy!! Anh là anh!! Chiêu Văn là Chiêu Văn, hai người không giống nhau, em làm sao có thể thích anh ấy được, cùng lắm chỉ xem Chiêu Văn như anh em tốt thôi, còn tình cảm của em đều được góp gởi ở đây này
Nói rồi cậu dùng tay chọt chọt lên phía bên trái tim của anh, sau đó lại tiếp tục nói
- Còn nữa!! Thật ra bánh đó em chỉ có làm từ bột và đường thôi, không bằng những cái bánh em làm cho anh đâu, bánh em làm cho anh có rất nhiều nguyên liệu lắm. Đồ ngon chỉ cho anh ăn, còn đồ tệ thì cứ cho người ngoài ăn để bữa sau họ biết được rút lui ấy mà!! Nếu em thật sự thích người khác thì đã kéo vali đi rồi, chứ làn gì mà cứ phải sống ch.ết bu bám vào anh có đúng không nè!!! Anh nhìn đi cho dù Chiêu Văn vô tình đến vào lúc hai chúng ta đang ăn cơm, có bao giờ em mời anh ấy vào dùng chung đâu, bởi vì đồ anh ăn là tâm huyết của em đó!! Anh không tin hả Để em cho anh xem nè
Nói rồi cậu chạy đến lấy từ trong hộp giấy một cái bánh qui màu nâu, sau đó đưa thẳng đến miệng anh, nhai nhai vài cái hương vị quá ngọt của đường cùng chất liệu khô cứng của bánh khiến anh khó chịu, đúng là dở tệ, Mạc Trạch lúc này mới yên lòng nói
- Cậu chỉ giỏi làm cho nhảm nhí!! Mau ngồi xuống múc canh cho tôi ăn!!
An Vũ Phương biết anh đã hết giận, liền trực tiếp nổi ý xấu, dùng hai tay ôm cổ anh, hôn lên má phải nhiều lần khiến nó dính nước bọt, Vũ Phương nói
- Này là anh đang ghen nè!! Em chắc luôn!!!
Ai kia đen mặt đáp
- Nhảm nhí!! Cậu có tư cách đã tôi ghen
- Ây chà chà!! Vương tổng tài lại nói dối rồi!! Mau thành thật khai báo thì sẽ hôn anh, còn nếu nói dối chiều nay khỏi làm bánh nha!!
- Cậu dám
Nhìn Mạc Trạch trợn mắt, Vũ phương cười lớn, mỗ lên miệng anh một cái nứa đáp
- Là em sai!! Được rồi chúng ta cùng ăn cơm nào!!!
Kể từ lần đó cho đến về sau, An Vũ Phương cũng không làm món gì cho ai nữa, chỉ tập trung nấu thêm nhiều món ngon cho người yêu đại nhân thưởng thức. Điều này cũng khiến Mạc Trạch tuy mặt không cười, nhưng trong lòng lại vui vẻ, món nào cậu nấu còn dư anh cũng không cho đổ, mà trực tiếp nhét vào tủ lạnh, để dành ăn tiếp