Chương 29: Dạ vũ
Ban đêm mưa to gió lớn, lá cây trong gió kêu xào xạc. Tử Oánh ngủ không an ổn, trong mộng là tiếng con nàng khóc đứt ruột gan. Dịch Thụy Cảnh thấy nàng ngủ không yên, liền đem nàng ôm vào ngực, ngửi mùi Long Diên hương, Tử Oánh dần yên ổn lại. Những bóng ma trong lòng đều tản đi, chỉ còn hơi ấm của hắn.
Khi tỉnh lại đã là canh tư, phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, mành trướng buông xuống, bức thêu trên mành thật trướng mắt, chờ khi nào rảnh nhất định phải đổi lại. Dịch Thụy Cảnh không có trên giường, nàng không để ý cả người đau đớn, vội vàng mặc trung y, giầy cũng không mang đi ra phòng ngoài.
Tiểu Huyền tử đang hầu hạ Dịch Thụy Cảnh mặc quần áo, thấy nàng đã tỉnh, mắt nàng mông lung không giống ngày thường, lại có vài phần khả ái, hoạt bát.
nói đến thì nàng cũng chỉ là cô nương mười lăm tuổi.
“ Hoàng Thượng vạn phúc kim an.” Tử Oánh hành lễ, nếu để Hoàng Hậu biết nàng không hầu hạ Hoàng Thượng mặc quần áo, thế nào cũng bắt nàng chép “ Nữ giới” một trăm lần.
“ Hôm qua Ngọc thường tại biểu hiện rất tốt, nói không chừng lần sau Trẫm sẽ thăng vị phân.” Cuối cùng tiểu Huyền tử cũng thắt xong ngọc bội, Dịch Thụy Cảnh quay đầu nói với Tử Oánh.
“ Nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng.”
Dịch Thụy Cảnh ngồi ở bàn trà nhấp một ngụm, lại ăn chút điểm tâm “ Hình như Ngọc thường tại đã quên bàn trà này” nói xong còn nhíu nhíu lông mày.
Nàng làm sao có thể quên bàn trà này, không phải hắn muốn nhắc nhờ nàng hôm qua đã chịu nhục như thế nào sao! Nàng cố tình không để hắn được như ý.
“ Nô tỳ không dám” Mặc dù không phục, nhưng dù sao hắn cũng là vua một nước, lá gan của nàng còn không lớn như vậy.
“ Hoàng Thượng đã là giờ mẹo canh ba.” Ngụy công công nhỏ giọng nhắc nhở, vào canh giờ này Hoàng Thượng phải thượng triều.
“ Bãi giá” Dịch Thụy Cảnh không muốn nhìn thấy mặt nàng lúc này, nói xong bước ra ngoài, Tử Oánh ước gì hắn mau chóng rời đi, lập tức quỳ xuống hành lễ “ Cung tiễn Hoàng Thượng.”
Dịch Thụy Cảnh đi đến bình phong thì dừng lại, Tử Oánh dùng đuôi mắt nhìn thấy hắn dừng lại thì tim đập thình thịch, sợ Hoàng Thượng sẽ không vào triều sớm. Thấy Dịch Thụy Cảnh phân phó Tiểu Huyền tử “ Mang mấy miếng điểm tâm theo.”
Tiểu Huyền tử vội ứng “ Là”, đến bàn trà thấy có mấy miếng điểm tâm nhưng đã lạnh, chắc là làm từ hôm qua, nghĩ một lát nói với Tử Oánh “ Ngọc thường tại, điểm tâm này đã lạnh, làm phiền người làm một ít cho nô tài mang về cho Hoàng Thượng.”
Tử Oánh bực mình, vừa rồi hắn còn ăn hơn phân nửa, nô tài như ngươi sao lại lắm chuyện như vậy, Tử Oánh biết không thể đắc tội với tiểu Huyền tử, nên ôn tồn gật đầu đồng ý.
Nàng cảm thấy Hoàng Thượng cố ý phân phó như vậy!
Làm điểm tâm rất tốn thời gian, nàng còn phải đi thỉnh an Hoàng Hậu, không thể để các phi tần khác nói nàng thịnh sủng mà kiêu, hiện tại nàng chưa đủ năng lực bảo vệ bản thân, nàng không thể trở thành cái gai trong mắt người khác.
Còn đang cân nhắc, Tô Noãn và Đào nhi bước vào, thấy nàng đi chân trần trên đất thì bị dọa nhảy dựng lên. Đào nhi vội vàng đem giầy cho nàng, lải nhải “ Tiểu chủ, sao người lại đi chân trần, không may bị ốm thì sao” nói xong lại lẩm bẩm “ Nếu Tân ma ma ở đây, không phải sẽ lải nhải cả ngày sao.”
Tử Oánh vỗ ót, sao nàng lại quên mất nhỉ, Đào nhi cũng học cùng nàng, tay nghề cũng không kém nàng bao nhiêu, vội vàng phân phó Đào nhi làm bánh hạt dẻ, Tô Noãn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Đào nhi không rõ chân tướng, tưởng Tử Oánh muốn ăn, lại thấy thường ngày Tử Oánh thích ngọt nên cho nhiều hơn mấy thìa đường.
Bên ngoài trời vẫn mưa tí tách, trời không còn nóng như mấy hôm trước. Hoa bị mưa gió đánh nát, một mảnh hoa lựu tan tác nhìn thậy dọa người, không còn là mỹ cảnh như ngày hôm qua.
Thu đáp ứng theo thường lệ đợi nàng ở hành lang, Lục Xuân che dù, sợ nước mưa làm ướt tiểu chủ “ Tỷ tỷ”. Họa Phiến hành lễ “ Mới vừa rồi thấy Hoàng Thượng rời đi mới biết là hôm qua tỷ tỷ thừa sủng, muội chúc mừng tỷ.”
Mọi người nghĩ đây là lần thừ hai nàng thừa sủng, Họa Phiến chúc mừng nàng như quá khứ, nhưng nghe vào tai nàng thì trong lòng lại không có tư vị gì. Chỉ cảm thấy mấy ngày gần đây nóng bức, tâm tình phiền chán.
“ Muội khách sáo rồi. Bệnh tình của Hàn tỷ tỷ đột nhiên nặng hơn, không biết hôm nay đã tốt hơn chưa.”
“ Sao bệnh của Hàn tỷ tỷ lại đột nhiên nặng hơn? Thái y nói thế nào?” Họa Phiến vội vàng hỏi.
“ Thái y nói là do bệnh cũ của Hàn tỷ tỷ, lại trúng gió nên mới nặng hơn.”
trên đường tích không ít nước mưa, hoa ngô đồng rơi trên đất, trong không khí xen lẫn hương thơm nhàn nhạt. Lá liễu cũng rơi không ít, nhìn cực tiêu điều. Bọn thái giám đang dọn nước, Tử Oánh nhìn thấy có chút không đành lòng phân phó Tô Noãn thưởng bạc. Bọn thái giám vui mừng tạ ơn.
Đến thỉnh an Hoàng Hậu, phi tần theo vị phân ngồi xuống, Hiền phi rất cao hứng, trang điểm kỹ hơn so với ngày thường, sáng này khi đến thỉnh an thì gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nói hạ triều sẽ đến Khải Tường cung dùng bữa với nàng.
Hoàng Hậu vẫn như thường ngày phân phó các phi tần phải nhớ cung quy, lại nói chuyện phiếm, nói Hoàng Thượng thăng Lưu đáp ứng thành Lưu thường tại.
Mọi người thi nhau chúc mừng Lưu thường tại, trừ sắc mặt Huệ phi không được tốt, những người khác đều tươi cười hàn huyên, một bộ tỷ muội tình thâm.
Nàng được thị tẩm hai lần, một lần Hoàng Thượng không ban thưởng gì, cũng đã bị Huệ phi cảnh cáo, nên mọi người cũng không làm khó nàng.
Vinh tần nói “ Hoàng Hậu nương nương, mấy hôm nay mưa nhiều thiết nghĩ hoa Thủy Tiên cũng đã nở rộ, không bằng mọi người cùng đi ngắm hoa?”
Tử Oánh chau mày, Đức Cao Sang cung của Thục phi có rất nhiều hoa thủy tiên, Vinh tần không mời mọi người đi Thải Vi cung ngắm hoa sen lại cố tình chọn thủy tiên.
Hoàng Hậu nhìn thoáng qua Thục phi, Thục phi cười nói “ Thủy tiên trong Đức Sang cung vừa vặn mới nở,nếu Hoàng hậu tỷ tỷ và bọn muội muội không chê thì mời đến Đức Sang cung ngồi một lát, chỉ là mưa này không biết bao giờ mới ngừng.”
Vinh tần tiếp lười “ Tất nhiên không ngại, mưa mùa hè không giống mưa mùa thu, đến mau đi cũng mau.” Quả nhiên khi ra khỏi Thể Nguyên điện, mặt trời đã lên cao, mưa cũng đã ngừng.
Các Tiểu Chủ tự về cung ăn sáng rồi đến Đức Sang cung, Hoàng Thượng dùng bữa ở chỗ Hiền phi nên Hiền phi chưa đến Đức Sang cung.
Đến Đức Sang cung, Tử Oánh, Họa Phiến và Mai Ngôn ngồi một chỗ, Hoàng Hậu dặn mọi người không nên phơi nắng nhiều, trời không còn oi bức, không khí nhẹ nhàng khoan khoái nên mọi người hoạt động rất tích cực.
Có người vẽ tranh, làm thơ, đối câu đố. Tuy Hoàng Thượng không có ở đây nhưng mọi người vẫn xuất ra vài phần bản lĩnh của mình.
Rốt cục Vinh tần mời mọi người đến cung của Thục phi là có âm mưu gì? Chẳng lẽ chỉ để ngắm hoa? Vậy tại sao lại chọn lúc này.
Uyển âm nói chuyện với Lưu thường tại, thấy Tử Oánh, không biết nói gì mà lại tươi cười đi về phía nàng.
“ Tỷ tỷ, đây là Lưu thường tại, nghe nói tỷ phao trà hảo, Lưu muội muội cũng muốn nếm thử” Uyển âm cười nói với Tử Oánh.
Tử Oánh biết Uyển âm không thể nhìn nàng sống tốt, hôm qua nàng được thị tẩm, chắc trong lòng Uyển âm không thoải mái, muốn mượn cớ này vũ nhục nàng.
“ Thẩm quý nhân nói gì vậy. Tốt xấu gì Ngọc thường tại cũng là tỷ tỷ của Quý nhân, Quý Nhân lại để tỷ tỷ mình pha trà cho Lưu thường tại.” Thu đáp ứng nhịn không được trả lời, Tử Oánh nhíu mày, thanh âm của Họa Phiến có chút lớn, ánh mắt của mọi người đều tập trung về đây, sợ là sẽ không dế giải quyết.
“ một cái nho nhỏ đáp ứng mà muốn quản nhiều chuyện như vậy” Lưu Thường tại khẽ chu môi “ Bản cung muốn Ngọc thường tại phao trà còn phải được ngươi đồng ý?”
Uyển âm vừa lòng nhìn cục diện hiện tại, phao trà cho cung tần cùng vị phân, xem Tử Oánh còn có thể để mặt mũi vào đâu!
Họa Phiến không phục trừng mắt, rõ ràng nàng ta xuất thân không cao, vừa mới được thăng là thường tại, lễ sắc phong cũng không có vậy mà dám lên mặt tự xưng bổn cung, không biết là sử dụng mưu kế gì được Hoàng Thượng sủng ái.
Ngay cả Thục phi cũng nhịn không được phải nhíu mày. Tử Oánh cười mở miệng “ không nghĩ đến Lưu muội muội cũng là người thưởng trà, không bằng hôm nào đó hai chúng ta tìm thời gian bàn luận một phen.” Lời này cực kỳ khách khí, không tiếp lời nói của Lưu thường tại, lại thể hiện rõ thân phận của nàng.
Lưu thường tại còn muốn nói gì đó nhưng Tuyết tần ở một bên lại nôn một trận, cung nữ bên cạnh gấp đến độ xoay quanh. Mọi người lập tức rời ánh mắt.
Thục phi lập tức phái người mời thái y, mặt Tuyết tần tái nhợt được đỡ ngồi lên ghế, ngay cả Hoàng Hậu cũng quan tâm hỏi han, Tử Oánh nhìn bốn phía, cảm thấy đã thông suốt một số chuyện.
Sợ là Tuyết tần đã có thai.
Quả nhiên sau khi xem mạch Thái y hướng Hoàng Hậu bẩm báo “ Chúc mừng nương nương. Tuyết tần nương nương đã mang thai hơn một tháng.”
Mọi người vội vàng chúc mừng, Hoàng Hậu cũng thu hồi sự không thoải mái trong lòng, vội vàng phân phó nâng kiệu đưa về, lại để Hoằng An bẩm bảo cho Hoàng Thượng.
Khúc nhạc đệm thưởng hoa lặng lẽ qua đi. Sau khi mọi người chúc mừng Tuyết tần đều lặng lẽ về cung. Sắc mặt Huệ phi buổi sáng đã âm trầm nay lại càng âm trầm.
Kiếp trước Tuyết tần chỉ mang thai một lần, chẳng lẽ chính là lần này?
Sau khi nghe bẩm báo, sắc mặt Hoàng Thượng vui vẻ, phong Tuyết tần thành Tuyết phi. Bỗng chốc Tuyết phi phong quang vô hạn, các loại ban thưởng đua nhau đưa đến Giáng Tuyết hiên, ngay cả người luôn lễ phật như Thái Hậu cũng ban y chỉ phong thưởng.
Tử Oánh không có nhiều dao động, trong cung hoài được con nối dòng là một bản lãnh nhưng có thể bình an sinh hạ và nuôi nấng lớn lên khỏe mạnh hay không lại là một bản lãnh khác.
Chỉ là nàng không rõ vì sao Vinh tần biết Tuyết phi có thai, xem ra Tuyết phi cũng đã sớm biết bản thân mang thai. Trong Đức Sang cung trừ việc trồng nhiều thủy tiên, còn có rất nhiều trúc đào. Trúc đào dễ trồng, mùi hoa lại rất hại cho phụ nữ mang thai, nhẹ thì chóng mặt buồn nôn, nặng thì có thể gây xảy thai.
Tử Oánh xoa mi tâm, hôm trước vì sao Tuyết phi lại mạo hiểm đến Thiên Thu đình?
không nghĩ nhiều nữa, gọi Đào nhi khoác thêm xiêm y đến Thải Vi cung, không biết Hàn tỷ tỷ đã tỉnh lại chưa?