Chương 11
Khi vào tiểu khu, Tần Hướng Bắc dẫn Lâm Niên quẹo vào siêu thị trong tiểu khu mua đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Lúc trả tiền thì xuất hiện một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, Lâm Niên từ chối ý tốt của Tần Hướng Bắc, Tần Hướng Bắc lại trước sau như một cường thế không chấp nhận, chỉ một câu tôi là chủ cậu là khách, nào có đạo lý chủ nhân làm chậm trễ khách nhân. Kết quả cuối cùng của cuộc tranh luận là Tần Hướng Bắc trả tiền, Lâm Niên không phục, đem hết tiền trên người đưa cho Tần Hướng Bắc nói là phí ở nhờ. Hai người cứ như vậy vừa ồn ào nhốn nháo vừa đi lên lầu, bất quá đa phần đều là Lâm Niên lải nhải, Tần Hướng Bắc đi ở phía trước ngẫu nhiên sẽ đáp lại một tiếng.
Nhà Tần Hướng Bắc ở lầu bốn, là nhà loại nhỏ hai trong một, nhưng vì chỉ có một mình Tần Hướng Bắc ở nên khá rộng rãi. Nội thất trang trí bên trong đơn giản tinh xảo lại lộ ra cảm giác ấm áp thản nhiên, hoàn toàn tương phản với tính cách nặng nề của Tần Hướng Bắc.
Tần Hướng Bắc thay dép đi trong nhà, sau đó xoay người lục lọi tủ giày nửa ngày, rốt cục lật ra một đôi dép lê mà bình thường Kiều Cảnh hay mang khi đến đây: ”Trước ở tạm, có thiếu thứ gì ngày mai lại đi mua.”
Lâm Niên nghe vậy không khỏi trêu chọc nói: ”Tôi ra xã hội làm công kiếm tiền tích trữ kinh nghiệm cho mình, cũng không phải đi ra hưởng phúc, cậu còn tiếp tục như vậy sẽ làm tôi sinh ra ảo giác kỳ thật tôi đang đến nhà bạn thân chơi.”
”Có khác nhau sao?” Ném lại một câu, Tần Hướng Bắc lập tức vào phòng.
Lâm Niên nhanh chóng thay xong dép lê, đóng kỹ cửa rồi chạy theo, nói: ”Đây không phải vô nghĩa sao, đương nhiên là khác nhau.”
Không có hứng thú nghe cái gọi là khác nhau của cậu, Tần Hướng Bắc đi vào phòng vệ sinh, lấy đồ trong túi ra dọn lên kệ từng cái một, sau đó giúp Lâm Niên mở nước nóng: ”Cậu tắm trước, tôi đi tìm quần áo sạch cho cậu, quần áo bẩn thay ra thì đem giặt, máy giặt ở ban công.”
Lâm Niên nghe lời à một tiếng, Tần Hướng Bắc là như vậy đó, lúc không muốn nói chuyện với chú thì dù chỉ là nửa chữ cũng không nhiều lời, dù sao chuyện gì cũng do anh định đoạt, anh là đại gia, chú nên nghe theo anh ta đi, nếu làm anh ta mất hứng anh ta sẽ lập tức trưng ra khuôn mặt thối hoắc như có người thiếu anh ta trăm ngàn trăm vạn vậy đó.
Sau khi Tần Hướng Bắc rời khỏi, Lâm Niên không nhanh không chậm đóng cửa, cởi quần áo, tùy tay đặt lên bệ rửa mặt.
Mó, khi cởi đến qυầи ɭót, Lâm Niên dừng tay lại, thần sắc cũng có chút quái dị. Cậu thầm nghĩ xem ra đêm nay chỉ có nước thả rông mà ngủ, ngày mai nhất định phải đi mua hai cái bổ sung khi tắm rửa.
Cốc cốc cốc……
Lâm Niên ý thức lấy tay che khuất phía dưới, tựa người vào phía sau cửa rồi mới hé cửa ra, sau đó Tần Hướng Bắc đưa tay vào.
Nhận quần áo trên tay anh, Lâm Niên nói: ”Cám ơn.”
Tần Hướng Bắc thu hồi tay, thản nhiên ứng thanh.
Một lát sau, trong phòng khách truyền đến tiếng TV.
Rửa trôi một thân mồ hôi cùng một ngày khô nóng, cậu cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Lâm Niên sợ Tần Hướng Bắc đợi lâu nên không cọ xát bao lâu, thuần thục tắm rửa mặc quần áo vào.
Nếu nói vừa rồi Lâm Niên chỉ là thần sắc quái dị thì hiện tại cậu đã mặt đỏ tai hồng. Cậu có nên cảm thấy may mắn vì Tần Hướng Bắc tri kỷ đến qυầи ɭót cũng chuẩn bị tốt cho cậu hay không, huống hồ hàng này thoạt nhìn cũng không giống như đồ mới.
Tần Hướng Bắc có chứng ưa sạch sẽ nghiêm trọng, cậu rất hiểu, bởi vì cậu cũng có chút như thế. Nhưng hiện tại Tần Hướng Bắc đưa quần áo của anh cho cậu là đại biểu Tần Hướng Bắc xem cậu là bạn đúng không? Nếu thế thì không có gì phải rối rắm nữa.
Nhưng mà, việc làm cậu cảm thấy quỷ dị là trong lòng cậu lại không có chút bài xích nào, đây là sao? Cho dù là trước kia, mấy thứ bên người Lương Mạch Thần dù ít dù nhiều cậu cũng có chút mâu thuẫn, càng đừng nói đến việc hai người cùng mặc một cái.
…… ……
Càng nghĩ càng cảm thấy loạn tùng phèo, rốt cuộc là mặc hay không mặc đây? Đời trước cậu thích đàn ông, sau khi trọng sinh tính hướng của cậu vẫn như trước không thay đổi, nếu không cậu sẽ không cự tuyệt Tống Toa Toa. Chẳng qua cho tới bây giờ, cậu có thể mười phần khẳng định, quan hệ giữa cậu với Tần Hướng Bắc chỉ là bạn bè bình thường, cậu chưa bao giờ động qua ý nghĩ biến thái gì với Tần Hướng Bắc, ở tuổi này của bọn họ làm bạn bè vốn là chuyện quá bình thường, cũng không biết cậu với Tần Hướng Bắc qua lại gần như vậy có cản trở sinh hoạt cá nhân của Tần Hướng Bắc hay không? Có phải hiện tại cậu quá ỷ lại và tín nhiệm Tần Hướng Bắc không, kinh nghiệm đời trước nói cho cậu biết, khi ỷ lại và tín nhiệm biến thành thói quen, là lúc tâm rời khỏi mình, bắt đầu trầm luân.
Nhìn bản thân trong kính, Lâm Niên phiền não lắc đầu: ”Lâm Niên, mày không thể tiếp tục suy nghĩ bậy bạ, cậu ấy là bạn của mày, mày không thể dùng tư tưởng dơ bẩn của mày làm bẩn tình hữu nghị của cả hai.” Cuối cùng, cậu dùng lực hít sâu một hơi, áp chế nỗi lòng, nhẹ nhàng đánh đánh hai má, đợi sau khi khôi phục thái độ bình thường, cậu mới ôm quần áo bẩn vừa thay ra đi ra ngoài.
Tần Hướng Bắc buông điều khiển đứng lên, liếc mắt đánh giá Lâm Niên một cái: ”Quần áo cũng vừa người. Tôi đi tắm, cậu lau khô đầu xong hẳn đi giặt quần áo.”
Lâm Niên kéo kéo khóe miệng, tâm tình vốn khó chịu lúc trước dồn nén lại thành trào phúng: ”Ngữ khí nói chuyện của cậu không thể không mang theo mệnh lệnh sao, rõ ràng tuổi không lớn lại cố tình trưng ra một bộ ông trẻ mệnh lệnh này mệnh lệnh kia, làm người nghe rất khó chịu.”
…… ……
Mười lăm phút sau, Lâm Niên thích ý nằm trên sô pha xem TV, điều hòa trong phòng khách đã được Tần Hướng Bắc mở. Nhà Tần Hướng Bắc mặc dù không lớn, nhưng thứ cần mua đều đặt mua đầy đủ hết, vệ sinh quét tước cũng sạch sẽ, một chút cũng không giống nơi một thằng con trai ở, điều này ngợi ra một đống tò mò trong lòng Lâm Niên.
Tần Hướng Bắc vừa đi ra thì nhìn người nào đó đang mềm mềm nằm trên sô pha, khóe miệng hơi cong lên: “Bánh Trôi, hôm nay cậu ngủ sô pha, hiện tại mấy phòng khác đều đầy tạp vật, ngày mai tự cậu dọn dẹp rồi vào ở.” Tần Hướng Bắc khi cao hứng sẽ gọi Bánh Trôi, bình thường kêu Lâm Niên, còn khi mất hứng họ và tên cũng bỏ luôn.
Ngủ giường hay ngủ sô pha, Lâm Niên đều không sao cả, gật đầu đáp: ”Được.”
Tần Hướng Bắc vào phòng lấy nệm với gối đầu ra ném lên người Lâm Niên, sau đó vỗ một cái lên đùi cậu, chân Lâm Niên theo bản năng co rụt lại nhường ra một khoảng trống, Tần Hướng Bắc ung dung tự nhiên ngồi xuống, cầm lấy điều khiển chuyển qua tiết mục thể thao mình thích xem.
Lâm Niên trợn mắt nhìn trời, tiếp tục thể nghiệm chân lý của câu người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Có lẽ vì hôm nay quá mệt mỏi nên chỉ trong chốc lát Lâm Niên đã mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, Tần Hướng Bắc nhìn đồng hồ treo trên tường, cũng tắt TV chuẩn bị ngủ, ai ngờ anh vừa nhổm người dậy thì Lâm Niên nãy giờ vẫn cuộn tròn chân nằm chợt duỗi chân cho anh một cước, sau đó cả người vô ý thức ngã về phía trước.
Tần Hướng Bắc căn bản không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, trọng tâm không vững, thân thể không chịu khống chế cũng ngã theo.
”A……”
”A, ưm……”
Đêm hôm khuya khoắc, một tiếng hét thảm, một tiếng kêu rên đồng thời vang lên.
Lâm Niên mở mắt ra, hai mắt bốc hỏa trừng mắt nhìn người đang đè trên người mình.
Tần Hướng Bắc đè trên người Lâm Niên quên đứng dậy, trong khoảng thời gian ngắn, hai người cứ như vậy cậu trừng tôi, tôi trừng lại cậu.
Lâm Niên nói: ”Tần Hướng Bắc, cậu không ngủ được cũng đừng phát điên chứ!”
Tần Hướng Bắc lấy lại tinh thần, nhìn làn da trắng nõn của Lâm Niên bởi vì tức giận mà hơi hơi phiếm hồng, tim bỗng đập nhanh hơn. Anh hơi hơi nheo lại mắt, ra vẻ trấn định trầm giọng nói: ”Là cậu phát điên thì có, đang êm đẹp đá tôi làm gì.”
Người đang ngủ làm sao biết nhiều như vậy chứ, Lâm Niên không nói gì nâng tay đẩy anh ra: ”Cậu nhanh đứng lên cho tôi, còn đè nữa sẽ ch.ết người đó.”
Tần Hướng Bắc nhướng mi, thuận thế ngồi dậy sắc mặt thản nhiên nói: ”Ngủ đi, tôi tắt đèn.”
Lâm Niên trực tiếp nghiêng thân quay mặt vào sô pha, lưu lại cho Tần Hướng Bắc một cái bóng lưng. Khi cậu ngủ ghét nhất bị đánh thức, cực chán ghét luôn.
Tần Hướng Bắc nhẹ nhàng đứng dậy chỉnh điều hòa đến mức độ vừa phải, tắt đèn rồi chậm rãi đi vào phòng.
Anh không thích cùng với người khác lui tới, Lâm Niên là người đầu tiên nghiêm túc đối đãi với anh như bạn bè, cho nên anh có thể xem nhẹ tật xấu của Lâm Niên, thậm chí còn thực lòng đối đãi với Lâm Niên. Nhưng anh cảm giác được có thứ gì đó bất tri bất giác đang thay đổi, ví dụ như vài ngày không gặp Lâm Niên anh sẽ chủ động đến phòng học ban bốn lắc lư vài vòng, ví dụ như anh rất không thích bạn học nữ tên Tống Toa Toa kia, thậm chí không thích Tống Thập Nhị thân cận quá mức với Lâm Niên, mà loại thay đổi này là vì sợ hãi hữu nghị không dễ có được sẽ biến mất, hay chỉ đơn thuần là muốn giữ lấy nó, anh không thể hiểu hết.
Từ sau khi gặp được Lâm Niên, anh lại bắt đầu cười khẽ, sẽ tức giận, thậm chí ngẫu nhiên còn cố ý đi kích Lâm Niên tạc mao, loại cảm giác này đã bao lâu rồi anh chưa từng trải qua, đại khái là mười năm đi.
Hết thảy đều bắt đầu khi mẹ mất, ở trong trí nhớ của anh mẹ thường xuyên đau đầu, nhưng mẹ lại nói đó là bệnh vặt nên đừng lo, khi đó công việc của mẹ với cha bận rộn nên không đem chuyện này để ở trong lòng, cho đến một lần mẹ té xỉu phải đưa vào bệnh viện, nhưng hết thảy đã không kịp nữa, ung thư não thời kỳ cuối, bốn chữ trầm trọng giáng xuống, khi đó anh mới học tiểu học năm nhất.
Cuối cùng mẹ cũng không thể sống qua mùa đông năm ấy.
Ngày mẹ đi, cha ngồi trong phòng khách hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, khói lượn lờ bay đầy phòng còn trên đất lại rải đầy vỏ chai rượu, mà anh chỉ biết cuộn mình ở trong góc sợ hãi nhìn cha.
Đêm hôm đó, cha đánh anh, mắng anh, nhưng anh không khóc, sau đó anh khóa trái nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, cho đến khi cha phá cửa vào.
Từ đêm hôm đó, cha già đi rất nhiều, mà anh cũng hiểu chuyện nhiều hơn.
Nửa năm sau, cha cưới thư ký vẫn đi theo bên cạnh.
Anh nghĩ anh vẫn không thể tha thứ cho cha mắng anh là khắc tinh, cho dù biết đó là cha rượu say nói lỡ, anh nghĩ anh vẫn không thể tha thứ cho cha nói yêu mẹ nhưng lại cưới người phụ nữ khác, tuy người phụ nữ đó đi theo bên người cha sáu năm, cho nên sau này khi chuyện làm ăn dần dần lớn hơn cha muốn dẫn người phụ nữ kia ra nước ngoài, trước khi đi hỏi anh có muốn cùng đi không, anh lắc đầu lựa chọn ở lại.
Cha hỏi có phải còn hận cha hay không.
Anh lắc đầu, từ lúc nào mà hận, nên từ đâu mà hận, lại vì sao phải hận.
Cha thở dài, vỗ vỗ vai của anh thật mạnh rồi bước đi.
Bởi vì đã có thói quen một mình nên anh không đáp ứng đề nghị của cô đến ở với họ mà ở lại ngôi nhà đã từng là nơi ấm áp nhất này. Mỗi một năm cha đều gửi phí sinh hoạt về, một mình anh không dùng hết bao nhiêu nên đem tiền gửi vào ngân hàng, nhưng vào năm trước khi đến ngày gửi tiền, người phụ nữ kia gọi điện thoại về nói cha bị tai nạn xe mất rồi, cho nên sau này sẽ không tiếp tục gửi tiền cho anh.
Anh cầm điện thoại nở nụ cười, sau đó cúp máy. Mà chuyện này vừa lúc phát sinh vào ngày anh chuyển đến Ngũ Trung, ngày đó trở về nhận được cuộc điện thoại này, anh một mình ở nhà qua hết một tuần, cũng vì chuyện này nên ngày hôm sau anh mới không đến Ngũ Trung báo danh.
Cha, cha hiện tại rốt cục cũng cùng một chỗ với mẹ, con không khổ sở cũng không bi thương, vì con là khắc tinh, khắc ch.ết cha mẹ của mình nên con có tư cách gì mà khổ sở, mà bi thương.
Từ đó về sau, anh càng trở nên lạnh lùng ít lời, trừ lúc đến trường thì bình thường anh đều ở trong nhà không ra khỏi cửa.
Nhưng mà dần lớn lên, việc ở chung với bạn học cũng không hòa hợp, anh bắt đầu không ngừng đổi trường, không ngừng thích ứng hoàn cảnh mới. Một năm trước, Kiều Cảnh với bạn bè mở phòng làm việc, lại cưỡng chế tha anh đến đó, có lẽ do máy tính mới mẻ, cũng có lẽ do không muốn cô bọn họ lo lắng, anh thử tiếp nhận sự sắp xếp này, hơn nữa Lâm Niên xuất hiện, anh bắt đầu từng chút từng chút thay đổi, rốt cục biến thành Tần Hướng Bắc như hôm nay.
Tần Hướng Bắc không đóng cửa phòng, bởi vì nằm trên giường vừa lúc có thể nhìn thấy vị trí sô pha.
*
Từng đợt mùi hương của cháo từ phòng bếp bay ra, Lâm Niên chậm rãi mở mắt, ánh mắt còn có chút mê mang chậm rãi quay đầu về phòng bếp.
Trong nhà ăn nho nhỏ, thân ảnh anh tuấn bận rộn qua lại, ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua khe hở của cửa sổ sát đất chiếu vào làm một màn này càng thêm ấm áp.
Nhìn một màn này, tình cảnh trong mộng tối hôm qua lại hiện ra, Lâm Niên cảm thấy hết thảy đều không chân thật. Đời trước nhà của cậu rất lớn, nhưng cậu không cảm nhận được chút ấm áp nào, tủ lạnh của bọn họ cũng rất lớn, nhưng bên trong vĩnh viễn chỉ để đầy đồ ăn vặt, mà đó đều là đồ mà Lương Mạch Thần thích ăn, đời trước cậu hy vọng Lương Mạch Thần cũng có thể vì cậu xuống bếp, nhưng ôn nhu như Lương Mạch Thần lại nói quân tử xa nhà bếp……
”Tỉnh rồi thì đi rửa mặt ăn cơm.” Tần Hướng Bắc không thích ăn ở bên ngoài nên bình thường đều tự mình làm cơm, hiện tại Lâm Niên qua ở cũng chỉ đơn giản là nhiều hơn một cái chén một đôi đũa, những cái khác cũng không có gì bất đồng.
Thanh âm thanh nhuận truyền vào trong tai đánh gãy hồi ức, làm cho người nào đó đang hoảng thần lập tức trở về hiện thực.
Lâm Niên ngồi dậy, xoa xoa cánh tay làm mặt quỷ nói: ”Xem ra tôi phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa rồi.”
Tần Hướng Bắc không chút khách khí ừ một tiếng, trở lại bên cạnh bàn tự mình ăn.
Lâm Niên bằng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, chạy đến bên cạnh bàn, nắm một cái màn thầu để lên miệng cắn một ngụm.
Tần Hướng Bắc nhăn mày, rất là ghét bỏ: ”Cậu có thể ngồi ăn đàng hoàng không?”
Lâm Niên ế một cái, kỳ quái nói: ”Tôi sao không phải ăn đàng hoàng?”
Mặt Tần Hướng Bắc trầm xuống, đặt đôi đũa trong tay lên bàn.
Lâm Niên lập tức rút rút cổ rồi ngoan ngoãn ngồi xuống từ từ ăn, nhưng mà giây tiếp theo lại bắt đầu bị sặc.
Hai người cứ ồn ào nhốn nháo như vậy mà ăn xong điểm tâm, Tần Hướng Bắc cởi tạp dề, ném lên người Lâm Niên: ”Rửa chén.” Dứt lời, người đã đi vào phòng thay quần áo.