Chương 26
Dứt lời, cậu mím môi hai mắt trông mong nhìn Tần Hướng Bắc, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng thương lại mềm mại kia rõ ràng là một cái bánh trôi mềm mềm. Tần Hướng Bắc nhìn đến tâm thần rung động, tính khí trong trạng thái nửa mềm nháy mắt dũng mãnh phình lên.
“Ông xã sẽ làm cho em thoải mái.” Tần Hướng Bắc chớp mắt cười khẽ, ném khăn tắm lên bệ rửa mặt, rồi cực kỳ nghe lời duỗi tay nhẹ nhàng bao bọc, sờ nắn gia hỏa đang cương cứng đến đáng thương kia.
Lâm Niên nghe anh nói thì nhíu mày, nhưng cậu lại không thể kiểm soát được mà cọ xát phân thân trong tay anh, tiếp tục năn nỉ: “Chỉ một lần thôi, được không? Nếu không được, chúng ta dọn dẹp sơ qua rồi trả phòng.” Dù sao tính tình Tần Hướng Bắc vừa cứng rắn lại hiếu thắng, cậu thật sự không có cách nào khác, đánh thì đánh không lại. Bọn họ cũng đã luận bàn rất nhiều lần, mỗi lần không có bất ngờ gì đều là cậu thua, cậu đã bị đánh bại đến mất hết cả mặt rồi, chờ tới khi thằng nhãi này đi lính trở về cậu có khóc cha gọi mẹ cũng vô dụng. Nhưng bảo cậu mở chân để anh đi vào, trong lòng cậu ít nhiều gì cũng cảm thấy không phục, xem ra muốn hạ đo ván người trước mắt, chỉ có cách sau này chọn ngày chuốc say mới được. Cậu cũng không tin thời gian cả đời cũng không công được anh.
Tần Hướng Bắc ngậm lấy môi cậu, cánh không khỏi tăng thêm chút sức: “Ngốc, trả phòng sớm như thế chẳng lẽ em muốn ra đường nằm?” Người này thật là lúc thì thông minh lúc thì ngu muốn ch.ết.
“Ưm, nhẹ thôi… Ra đường nằm cũng không tệ lắm, vừa lúc chúng ta cũng có thể chậm rãi đi đến nhà ga……”
Tần Hướng Bắc làm lơ đề nghị của cậu, trực tiếp nâng cậu ngồi lên cái khăn lông kia, đầu ngón tay chốc lại xoa nhẹ trên đỉnh, chốc lại xoa nắn trên dưới.
“Thoải mái không?”
“Ư, thoải mái.” Lâm Niên ngồi trên bệ rửa mặt, hai tay chống hai bên để cân bằng thân thể, hai chân vòng qua eo Tần Hướng Bắc. Cậu cúi đầu nhìn tính khí của mình ở trong tay Tần Hướng Bắc phun ra càng ngày càng nhiều chất lỏng trong suốt.
“Buông chân ra.”
Lâm Niên ngoan ngoãn buông chân.
Tần Hướng Bắc hôn dọc theo khóe miệng cậu, rồi mới ngồi xổm xuống đỡ lấy phân thân của cậu, đầu tiên là hôn đỉnh một cái, sau đó hé môi nuốt vào trong miệng. Đầu lưỡi anh đảo quanh phần đỉnh đầy khiêu khích, một chốc dùng sức ɭϊếʍƈ ʍút̼, một chốc lại phun ra nuốt vào, ngẫu nhiên còn cắn nhẹ hai viên thịt cầu, kích thích đến mức Lâm Niên rên rỉ không ngừng, da thịt trắng nõn bắt đầu lộ ra một màu hồng phấn nhàn nhạt.
Thấy cậu đã động tình, cái tay khác của Tần Hướng Bắc hướng về phía sau chạm vào lỗ nhỏ, nhẹ nhàng âu yếm xung quanh miệng nhỏ, cho đến khi cảm giác thân thể Lâm Niên không còn căng chặt, anh mới thử thăm dò đâm một ngón tay vào trong. Tiếc rằng bên trong thật sự quá chặt quá nhỏ, ngón tay mới vừa vói vào, vách trong của vòng nếp uốn đã gắt gao ngậm lấy ngón tay kia, như cái miệng nhỏ tham lam ɭϊếʍƈ ʍút̼.
Cảm giác mềm mại chặt chẽ này, đúng là muốn mạng người!
Tần Hướng Bắc hít thật sâu, thử di chuyển mở rộng, nhưng ngón tay bị cắn lại không thể di chuyển trơn tru được. Anh không khỏi thầm nghĩ, cái nơi vừa nhỏ vừa mềm này, thật sự có thể thừa nhận được anh sao?
Dị vật đột nhiên xâm nhập thân thể, Lâm Niên muốn tránh né, cậu bèn giữ chặt tay anh: “Không được… Lấy ra đi……”
Tần Hướng Bắc đồng ý, nhưng hành động của anh lại ngược lại. Anh nhỏ giọng dịu dàng trấn an cậu: “Bánh Trôi, thả lỏng, không di chuyển được.”
Lâm Niên lập tức cắn môi anh, giận dữ mắng: “Tần Hướng Bắc cái tên khốn này, không thể làm theo ý em một lần sao! Anh cũng biết không di chuyển được, em còn chưa thích ứng thì anh động cái gì mà động, muốn đau ch.ết em à.”
Tần Hướng Bắc áy náy: “Vậy bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?” Kỳ thật anh không muốn như thế, nhìn Lâm Niên đau anh càng đau hơn, nhưng trong sách nói hai người ở bên nhau có ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà không có tình yêu hoặc có tình yêu mà không có ȶìиɦ ɖu͙ƈ đều không hạnh phúc. Bởi vì tình yêu với ȶìиɦ ɖu͙ƈ có mối quan hệ chặt chẽ không tách rời được, cho nên vì cuộc sống hạnh phúc về sau của họ, loại chuyện này phải làm thật nhiều. Hơn nữa tục ngữ có nói trước lạ sau quen, ba lần bốn lần tự nhiên ngựa quen đường cũ.
“Hừ, em mặc kệ, lần sau em cũng muốn.” Tóm được cơ hội, Lâm Niên bắt đầu cò kè mặc cả, lần đầu tiên làm người phía dưới, cậu đang nghẹn một bụng khí không có chỗ phát tác đây này.
“Được được, lần sau anh ở dưới em ở trên.” Tần Hướng Bắc liên tục đồng ý, dù sao vị trí trên dưới thay đổi, nhưng những cái khác thì không.
Được hứa hẹn, Lâm Niên từ từ thả lỏng thân thể. Tần Hướng Bắc hôn lên khóe miệng cậu, ngón tay ấn nhẹ bên trong, xoay tròn, di chuyển ma xát, lỗ nhỏ cuối cùng cũng mềm xốp, anh thừa cơ lập tức cắm thêm một ngón tay.
Người còn chưa lấy lại tinh thần từ trong niềm vui sướng được Tần Hướng Bắc đáp ứng, thì phía sau lại bị xâm nhập, thân thể Lâm Niên run nhè nhẹ, vì chưa kịp thích ứng, vì đau đớn do bị xé rách.
“Ư… Đau… Chậm một chút… Không cần gấp……” Vừa hơi thích ứng thôi, anh không thể chờ một chút mới cắm vào ư? Anh mà còn làm như vậy, sớm muộn gì ông đây cũng bị anh chơi hư.
Nhìn gương mặt cậu tái nhợt vì đau, Tần Hướng Bắc đau lòng ôm lấy cậu: “Xin lỗi em, đều do anh quá nóng nảy.”
“Lấy cái móng heo của anh ra, em tự làm, anh ở đó đi.” Lâm Niên cắn cắn môi, chuyện đến nước này, dù sao cũng trốn không thoát, còn không bằng tự mình làm để chịu tội ít chút.
Tức phụ nhà mình lên tiếng, cực cưng ngoan Tần Hướng Bắc lập tức nghe lời rút tay ra. anh thầm nghĩ mình đây là lần đầu tiên, có thể làm được như vậy cũng coi như không tệ rồi, nhưng mà tức phụ nói tự em ấy làm?
Ngón tay đột nhiên rút ra, một trận tê dại chạy dọc sóng lưng, Lâm Niên a một tiếng, thiếu chút nữa đã bắn.
Tần Hướng Bắc cũng phát hiện, nhanh chóng chớp chớp mắt, không có ý tốt nói: “Tức phụ à, không ngờ em mẫn cảm như thế, thật muốn làm em.”
“Tần tinh phân, anh đủ rồi nha.” Lâm Niên tức giận trừng anh, cậu mở ra chân, một tay ôm lấy eo anh, tựa đầu vào vai anh, một tay khác vuốt chất lỏng chảy ra trên phân thân cậu, sau đó bôi lên miệng lỗ nhỏ phía sau của mình.
Tất cả của cậu, cứ như vậy mà trần trụi bày ra không bỏ sót thứ gì.
Tần Hướng Bắc từ trên cao nhìn xuống không chớp mắt mỗi một động tác của Lâm Niên, nhìn cái miệng nhỏ hồng nhạt kia lúc đóng lúc mở, nhìn Lâm Niên vói vào một ngón tay, hai ngón, cho đến ba ngón, vừa thở dốc, vừa rên rỉ……
Nửa ngày sau, Lâm Niên ngẩng gương mặt đỏ ửng lên: “Tần Hướng Bắc, em thích anh.” Làm chuyện ɖâʍ đãng nhất, nói đơn giản, đây chính là Lâm Niên, một cá thể tổng hợp mâu thuẫn nhưng lại có kiên trì, và chấp nhất của bản thân cậu.
Giờ khắc này, trái tim Tần Hướng Bắc chấn động thật mạng, tình ý tràn ra lấp đầy khoang ngực. Anh cảm thấy bản thân anh muốn điên rồi, bị thiếu niên lơ đãng xâm nhập vào thế giới của anh bức điên rồi.
Túm người ấn vào trong ngực, hung hăng hôn môi cậu, hạ thân anh đặt trước lỗ nhỏ chưa khép lại.
“Lâm Niên, nói em muốn anh.”
Lâm Niên ôm cổ anh: “Em muốn anh, vào đi.”
Tần Hướng Bắc thở nhẹ, anh nhẹ nhàng đè ép hạ thể trước miệng nhỏ: “Anh muốn vào, nếu đau thì nói ra.”
“Ưm.” Lâm Niên thả lỏng thân thể, thuận tiện nhích nhích cái mông cong mẩy lại gần phân thân của Tần Hướng Bắc.
Tần Hướng Bắc thở hổn hển, đỡ phân thân chậm rãi đâm vào. Lần này sợ lại làm đau người dưới thân, anh cũng không gấp gáp, tiến một chút, lui một chút, lại tiến một chút, động tác cực chậm, nhưng tim lại gấp gáp từng đợt. Trên trán bắt đầu chảy ra mồ hôi tinh mịn, mồ hôi chảy xuống, treo trên hàng mi dày xinh đẹp đặt của anh, giống như từng giọt nước mắt.
Ưm……
A……
Cuối cùng cũng vào tàn bộ, Tần Hướng Bắc thở ra một hơi, anh ôm chặt Lâm Niên đang run nhè nhẹ, chỉ khi thực sự chôn mình vào nơi xuân thủy ấm nóng này, mới biết được cảm giác ấm áp này tốt đẹp bao nhiêu, tình sắc bao nhiêu. Cũng may lý trí còn sót lại nhắc nhở anh không được xúc động, một tay anh khẽ vuốt lưng Lâm Niên đợi cậu hồi sức, một tay khác dịu dàng vuốt ve tính khí vì đau mà nằm im xuống bụi cỏ.
Lâm Niên cũng mở to miệng thở hổn hển, quả nhiên làm thụ không dễ dàng, thân thể vất vả lắm mới thích ứng được cái thứ thật lớn kia, thì miệng nhỏ bắt đầu vô thức co rút lại mấp máy. Một loại cảm giác hư không từ xưa đến nay chưa từng có bỗng đánh úp tới, cậu bắt đầu nhẹ nhàng vặn vẹo mông.
Tần Hướng Bắc khẽ hôn ấn đường cậu trấn an, dịu dàng hỏi: “Được rồi?”
Lâm Niên vô lực liếc anh, dùng giọng nói mềm mại lẩm bẩm: “Ừ, động đi.”
Khi tình càng nồng, chính là mê đắm, chính là rối loạn.
Hai khối thân thể ngây ngô kết hợp thân mật khăng khít với nhau, cái gì luân lý đạo đức toàn bộ đều đi gặp quỷ hết.
Đâm rút càng ngày càng sâu, động tác cũng càng lúc càng nhanh, cảm giác nóng rực bắt đầu sôi trào trong máu, rồi mới từ máu thấm vào cốt tủy, từ cốt tủy lại thấm vào linh hồn, làm tinh thần cùng tâm linh đều nhận được khoái cảm tột đỉnh.
“Ư… Quá sâu……” Lâm Niên bị đâm tới choáng váng đầu óc, khó khăn lắm mới tìm về giọng nói của mình.
“Thoải mái không?”
“… A… Hướng Bắc… Muốn……”
“Ôm lấy anh, cả đời cũng không được buông ra.” Tần Hướng Bắc nửa bế Lâm Niên lên, gần như toàn bộ sức nặng của cậu treo trên người mình. làʍ ȶìиɦ, vừa làm vừa yêu, vừa yêu vừa làm. Lâm Niên, dù em yêu Tần Hướng Bắc anh nhiều hay ít, thì anh cũng sẽ gánh lấy, sẽ bảo vệ và quý trọng em cả đời.
Tư thế này làm người ta cảm thấy thẹn, nhưng thân thể không ngừng nhấp nhô trên dưới, và mỗi lần Tần Hướng Bắc đều có thể đỉnh đến chỗ kia của cậu, khiến cao trào khoái cảm càng thêm rõ ràng.
“Ư…” Không đủ, không đủ, vẫn muốn nhiều hơn……
“Tức phụ, em tự động……”
Trong giây phút ý loạn tình mê, lý trí biến mất, lý trí vừa mất, tất cả đều nghe theo cảm giác.
Hai tay Lâm Niên chống ở hai bên, môi khẽ nhếch, ánh mắt mê ly, lỗ nhỏ phía sau cắn chặt phân thân Tần Hướng Bắc, cậu quả thực tự mình vặn vẹo vòng eo, di chuyển lên xuống.
Bên tai, là tiếng thở dốc rên rỉ, là tiếng phốc phốc giao hợp khiến người ta mặt đỏ tim đập, trong phòng tắm nho nhỏ cảnh xuân vô hạn kiều diễm.
“Lâm Niên, Lâm Niên……” Hai trán tựa vào nhau, trong mắt đều là nhu tình như nước, tiếng thì thầm nỉ non vang lên hết lần này đến lần khác.
Lâm Niên cố gắng mở to mắt: “Ưm… a…”
Trong lúc nhất thời, mắt đối mắt, mũi đối mũi, tiếng thở dốc hỗn loạn đan xen, khiến tim cả hai như bị hòa tan vào nhau, lý trí bị đốt cháy gần như không còn, ngay cả không khí cũng nhiễm đầy sắc tình.
Giờ khắc này, thế giới của họ chỉ có nhau, loại cảm giác này rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến người trầm mê, rồi mới trầm luân, không thể tự kềm chế.
Hai người hoàn toàn lâm vào ȶìиɦ ɖu͙ƈ, chỗ kết hợp không ngừng có chất lỏng trong suốt chảy ra, nhỏ giọt rơi trên mặt đất.
Phân thân Tần Hướng Bắc bị cắn chặt có chút không chịu nổi, anh đỡ vòng eo Lâm Niên, hung hăng đâm rút mấy chục lần, cuối cùng nhịn không được phun toàn bộ chất lỏng nóng bỏng vào chỗ sâu nhất của cậu.
Lâm Niên không chịu nổi va chạm kịch liệt truyền đến từ chỗ sâu nhất trong thân thể, cả người cậu mềm nhũn nằm trong lòng Tần Hướng Bắc. Nhưng mà thứ nóng bỏng kia cứ như đang thiêu đốt cậu, khiến cậu nhịn không được run lên, lại vào lúc này mà kỳ lạ leo lên đỉnh lần nữa, phân thân đã bắn qua một lần, lại lần nữa phun ra chất lỏng màu trắng.
Nhìn người trong lòng ngực còn run nhè nhẹ, Tần Hướng Bắc thương tiếc hôn cậu, cho đến lúc cảm thấy cậu bình tĩnh trở lại, mới dỗ dành: “Anh ôm em lên giường để em ngủ một lát.”
Lâm Niên cọ cọ ngực anh, mơ hồ không rõ nói: “Tần Hướng Bắc, em muốn ăn thịt.”
Tần Hướng Bắc nhéo mặt cậu cười nhẹ, chiều chuộng nói: “Trở về ông xã bồi bổ cho em, hai năm không gặp lại gầy như cây trúc ấy.”
Rửa sạch phía sau xong thì nhẹ nhàng đặt người lên giường, đắp chăn đàng hoàng, chỉnh lại điều hòa, liền bắt đầu sửa sang lại hành lý và dọn dẹp quần áo vừa nãy vứt đầy trên mặt đất. Sau khi làm xong tất cả, Tần Hướng Bắc lấy sách ra, dựa vào đầu giường chậm rãi lật xem, thuận tiện nghỉ ngơi, chỉ là một tiếng sau cũng không thấy anh lật trang khác.
Buổi tối khoảng 7 giờ, anh đánh thức Lâm Niên.
Lâm Niên mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm Tần Hướng Bắc hồi lâu, từng màn trước khi ngủ không ngừng hiện lên trong đầu. Lúc này cũng không kịp suy nghĩ hay thẹn thùng gì, bởi vì cả người đau nhức làm cậu cảm thấy bản thân sắp vớ nát ra rồi.
Tần Hướng Bắc mím môi, giấu đi cảm xúc trong lòng, anh nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, hầu hạ cậu mặc quần áo, rửa mặt.
Đợi khi hai người thu thập xong, phục vụ khách sạn nhà cũng vừa lúc đưa bữa tối tới.
Lâm Niên liếc Tần Hướng Bắc: “Thật lãng phí, ra ngoài ăn tùy tiện vài thứ là được rồi, cần gì phải ăn trong đây. Mấy thứ ở đây mắc gấp hai lần bên ngoài ấy, mà hương vị cũng không hẳn là ngon.” Cậu chỉ là dân thường nho nhỏ, loại cơm này ăn đau dạ dày.
“Ăn đi, ăn xong thì đi nhà ga.” Tần Hướng Bắc nhàn nhạt gắp một miếng thịt đặt vào chén cậu.
“Anh có tâm sự?” Lâm Niên thử hỏi, sao cậu mới ngủ một giấc mà người này đã lãnh đạm lại rồi.
Tần Hướng Bắc liếc cậu một cái thật sâu: “Không, ăn nhanh đi.”
Rõ ràng trước khi ngủ vẫn tốt lắm mà, sau khi tỉnh lại đã biến thành như vậy. Trong lòng Lâm Niên nghẹn muốn ch.ết, cũng hết muốn ăn, cậu vội vàng nuốt xuống mấy miếng liền đặt chén xuống không ăn nữa.
“Ăn no.”
Tần Hướng Bắc lạnh lùng nói: “Ăn thêm một chén.”
“Ăn không vô.”
“Là ăn không vô, hay là không muốn ăn?”
“Giống nhau cả.”
“Lâm Niên.”
“Người như anh thật khó hiểu, đang êm đẹp mà làm mặt lạnh cho ai xem? Cả người em đều đau muốn ch.ết, anh cũng không hỏi thăm một tiếng, chỉ biết trưng cái khuôn mặt dọa người.” Lâm Niên bị thái độ lúc nóng lúc lạnh này của anh chọc giận.
Tần Hướng Bắc buông chén, đứng dậy rút mấy tờ giấy trong ba lô ra ném tới trước mặt Lâm Niên: “Anh không hiểu được, vậy em nói cho anh biết đây là cái gì!”