Chương 28
Trở lên vào buổi tối cùng ngày, Lâm Niên ngoài ý muốn nhận được một cuộc điện thoại của Diệp Siêu, cũng hẹn nhau hai ngày nữa sẽ cùng về trường.
Mà hai ngày tiếp theo, Lâm Niên với Tần Hướng Bắc bận đến bù đầu, mọi chuyện đều phải tự thân đi làm từng cái một, chạy tới chạy lui chỗ này chỗ kia, cho đến khi tất cả gần như đã xong thì chân hai người đã mỏi nhừ không còn chút sức lực.
Bận rộn sẽ khiến người ta quên đi rất nhiều chuyện phiền não, chẳng hạn như nổi buồn khi sắp chia xa, nhưng bận rộn xong tự nhiên lại trào ra lần thứ hai. Nghĩ đến ngày mai phải ngồi xe về trường học, nghĩ đến việc lần này tách ra với Tần Hướng Bắc thì mấy năm nữa cũng không thể gặp mặt, trong lòng Lâm Niên bỗng chua xót.
Nhưng cậu chưa kịp đè nén phần chua xót này xuống thì chuông cửa vang lên.
Người tới là hai nam một nữ, hai người nam là bạn của Tần Hướng Bắc, cũng là người cùng đi lính lần này với anh, còn cô gái kia là bạn gái của một cậu trai trong đó.
Đúng vậy, mấy năm nay Tần Hướng Bắc càng có năng lực, còn kết giao được bạn bè, nhớ lại Tần Hướng Bắc trước kia với ai cũng trưng ra bản mặt lạnh ngắt, Lâm Niên lắc đầu thở dài nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, dù sao thì cuộc sống của Tần Hướng Bắc không thể cấu thành từ một mình cậu được. Nhân sinh trên đời, mặc kệ đàn ông hay là phụ nữ, một đời hoàn chỉnh nên được tạo thành từ sự nghiệp, gia đình, bạn bè, người thân, chỉ là làm đàn ông phải đảm đương nhiều hơn phụ nữ mà thôi.
Hiện tại Tần Hướng Bắc có nhà, có người thân, có bạn bè, không lâu nữa cũng sẽ có sự nghiệp của mình, quản chi sự nghiệp này là họ cùng nhau xây dựng. Vì thế, nói từ góc độ nào đó, họ đã vẽ ra được vòng tròn tương lai của họ, sau này phải nhờ vào sự cố gắng của họ từng chút một lấp đầy cái vòng tròn ấy, cho đến ngày vòng tròn kia được lấp đầy thì ngày đó họ cũng đã viên mãn.
Lý do hôm nay Tần Hướng Bắc gọi họ tới là muốn thừa dịp trước khi rời đi thì giới thiệu người cho Lâm Niên biết. Anh nhớ Lâm Niên cần bạn trên phương diện âm nhạc, vừa lúc Noãn Noãn rất thích âm nhạc, thời gian rảnh rỗi cũng hay tự soạn nhạc, nói không chừng sau này có thể giúp đỡ Lâm Niên. Nhưng mà lúc Tần Hướng Bắc giới thiệu, Lâm Niên thật sự có loại ý nghĩ xông lên bóp ch.ết anh cho xong mọi chuyện, bởi vì anh dám trắng trợn táo bạo nói: Đây là bà xã của tôi Lâm Niên.
Chẳng lẽ anh không biết hai chữ
điệu thấp
viết như thế nào sao?
Đều nói
ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
, lời này không sai chút nào. Tần Hướng Bắc là loại mặt liệt, mặc dù hai người bạn của anh không đến nỗi mặt than, nhưng trên người luôn có mấy chỗ giống nhau. Người có dáng ngồi thẳng tắp vẻ mặt nghiêm túc tên La Ninh, người có vẻ mặt tà mị nhưng cử chỉ ưu nhã tên là Chương Thiếu Phàm, mà Noãn Noãn chính là bạn gái của Chương Thiếu Phàm, hai người được đính hôn từ trong bụng mẹ cảm tình cực tốt. Sau đó, Lâm Niên mới biết La Ninh là quân nhị đại, Chương Thiếu Phàm là phú nhị đại, ba mẹ Noãn Noãn chỉ là giáo viên trung học bình thường.
Tần Hướng Bắc rất ít nói chuyện trước mặt người ngoài, trừ lúc đầu giới thiệu Lâm Niên ra thì sau đó cũng không nói gì nữa, toàn bộ phòng khách gần như chỉ nghe thấy tiếng của Lâm Niên với Noãn Noãn. Noãn Noãn rất đáng yêu, tính cách cũng hoạt bát, giọng nói ngọt ngào, dễ thương, vừa nghe nói Lâm Niên là cao thủ máy tính, cô liền cứng rắn kéo Lâm Niên đi chơi máy tính, để lại ba người nói mấy chuyện cần lưu ý.
Tiễn mấy người này đi, Tần Hướng Bắc lại định kiểm tr.a hành lý của Lâm Niên lần nữa, xem có thiếu cái gì hay không.
Lâm Niên cứng rắn kéo người lại, ôm siết cổ anh không buông: “Không được đi, để em ở cạnh anh một lát.”
Tần Hướng Bắc tùy ý để cậu kéo thuận thế đi đến trước mặt cậu, ngón tay anh vuốt ve từ lông mày đến gương mặt, môi, cuối cùng ghé vào bên tai Lâm Niên nói: “Bà xã lên tiếng, anh nào dám làm trái.” Dứt lời, hai người tức khắc lăn thành một cục trên sô pha.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, hai người mặc kệ cho ý thức trầm luân, thân thể dây dưa cùng nhau, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, chặt chẽ phù hợp, lâu lâu dài dài……
Đêm qua bị Tần Hướng Bắc lăn qua lăn lại nhiều lần, hôm nay cả người Lâm Niên đều bủn rủn hối hận không thôi, rõ ràng đã nói để cậu ở trên, ừ thì là cậu ở trên, nhưng bản chất không thay đổi á.
Lâm Niên nghẹn một cục tức trong lòng, dọc đường đến nhà ga cũng không thèm để ý Tần Hướng Bắc. Cho đến khi cùng Tần Hướng Bắc đến chỗ xe lửa, cậu mới hừ hừ nói: “Tần Hướng Bắc, em mặc kệ, chờ trở về phải bồi thường cho em.”
Tần Hướng Bắc lên xe cất hành lý xong, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Anh thở dài: “Sao còn tức giận nữa, chẳng bao lâu thì xe lửa phải chạy. Ngoan, đừng giận, nhớ chuyện em đã hứa với anh, chăm sóc cho mình thật tốt.”
Vừa nghe xe lửa sắp chạy, trong lòng Lâm Niên hoảng loạn, giọng nói mang theo sự buồn bã: “Tần Hướng Bắc, nhớ số điện thoại trong ký túc xá của bọn em chưa?”
“Ừm, anh sẽ gọi.”
“Sau khi bắt máy, anh nói cho bác bảo vệ là
nhờ bác nói Lâm Niên ở phòng 402 ra nhận điện thoại
nha, bác ấy sẽ đến dưới lầu gọi em, chắc anh phải chờ vài phút.” Mỗi bảo vệ của ký túc xá đều có một cái điện thoại bàn, mỗi khi có người gọi tới, cậu luôn nghe thấy bác đứng dưới lầu kêu người nọ ra nhận điện thoại, rồi sau đó là tiếng chạy bộ trên hành lang vang lên.
“Ừm, anh biết rồi.”
“Hướng Bắc……”
“Hửm?”
Lâm Niên giơ tay nhẹ nhàng đặt lên cửa kính, lẩm bẩm: “Hơn một tháng trước, em gặp anh ở chỗ này, chỉ là gặp thoáng qua thôi, không nói gì, cũng không có lời từ biệt, thời khắc đó em thật sự từ bỏ. Em cho rằng chúng ta rất khó có giao điểm, không ngờ hơn một tháng sau, anh lại ở đây với em, em rất vui.”
Lâm Niên chợt đa sầu đa cảm khiến Tần Hướng Bắc đau lòng, anh mím môi không nói gì, thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong lòng.
“Anh đứng ở đó nha, được không? Em muốn nhìn anh đi.” Bỗng nhiên muốn tùy hứng, dù biết như vậy bản thân mình rất khó hiểu, nhưng ai kêu lần tách ra có vẻ ngắn ngủi này hình như lại hơi dài, cậu chính là nhịn không được, khống chế không được.
Tần Hướng Bắc ừ một tiếng, xoay người xuống xe.
Tần Hướng Bắc vừa mới đi, Diệp Siêu đã mệt đến thở hồng hộc vác balo thật to lên xe, chỉ vì chơi game thiếu chút nữa đã trễ chuyến. Hắn nhanh chóng tìm được Lâm Niên, nhìn vị trí bên cạnh cậu không có ai ngồi, liền đặt mông ngồi xuống, đợi lát nữa có người lên thì đổi chỗ thôi.
Lâm Niên nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hắn cũng tò mò nhìn theo: “Anh đẹp trai kia chính là Tần Hướng Bắc?”
“Đúng vậy.”
Lần này, cũng không có từ biệt, đó có phải dấu hiệu cho thấy chúng ta sẽ sớm gặp lại hay không?
Xe lửa chậm rãi chạy đi, Lâm Niên nhìn bóng dáng người kia trên sân ga càng ngày càng mơ hồ, chợt nở nụ cười nhẹ.
Ba năm, rất nhanh thôi.
Năm năm, có hơi lâu.
Nếu còn lâu hơn, cậu sẽ xù lông đó.
…………
Bắt đầu từ lúc vào đông, Lâm Niên đã cảm thấy vô cùng uể oải, không có hứng thú với chuyện gì. Đám Diệp Siêu kêu cậu đến tiệm net cậu không đi, kêu cậu đạp xe đi chơi cậu cũng không muốn động, dù sao trừ thời gian học, cậu chỉ muốn vùi mình trong phòng ngủ cho đã. Hơn nữa cậu cảm thấy hình như cậu béo lên không ít, may mắn đám thịt đó không dồn lên trên mặt, mà chỉ dồn ở bụng, mặc quần áo vào cũng không thấy, đợi đến đầu xuân thì bắt đầu giảm cân là được, cậu yên lặng an ủi chính mình.
Loại tình huống này giằng co trong một khoảng thời gian rất dài, cho đến ngày nọ nhận được điện thoại Tần Hướng Bắc gọi đến báo bình an, nháy mắt Lâm Niên giống như được tiêm máu gà, đầy máu sống lại, tinh thần sáng suốt, buổi tối hôm đó đương nhiên mất ngủ.
Trước hôm được nghỉ đông, Lương Mạch Thần tới tìm Lâm Niên.
Lúc đó Lâm Niên đang thu dọn đồ, nhìn người đột nhiên xuất hiện, Lâm Niên hơi đau đầu, bởi vì việc này là dấu hiệu cho thấy sau đó sẽ có một ít phiền phức quấn tới.
Lâm Niên bực bội buông đồ trong tay, dẫn Lương Mạch Thần ra sau sân thể dục.
Bậc thang lạnh lẽo, hai người tâm sự khác nhau yên lặng ngồi đó.
Lâm Niên chợt nhớ tới ngày tháng ở Ngũ Trung. Hoàng hôn đẹp đẽ rực sáng nửa bầu trời, cậu với Tần Hướng Bắc cũng yên lặng ngồi trên bậc thềm ở sân thể dục, ánh chiều tà nhu hòa rọi vào trên người Tần Hướng Bắc, khuôn mặt anh bỗng dịu dàng đi, ngay cả giọng nói cũng ôn nhu đến lạ. Khi đó cậu đã nghĩ rằng
thật ra anh là một người rất dịu dàng nhỉ
. Sự thật cũng chứng minh, đúng là như vậy, nghĩ đến đây, Lâm Niên bất giác cười nhẹ thành tiếng.
Lương Mạch Thần chậm chạp hỏi: “Lâm Niên, cậu nghĩ đến gì mà vui vẻ như thế?”
“Chuyện trước kia thôi. Hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì không? Anh rất rõ là Diêu Hằng không thích chúng ta tiếp xúc với nhau.” Giọng Lâm Niên lạnh nhạt,
còn chuyện lần đó, chẳng lẽ chó cắn anh một cái, anh còn muốn nhào lên cắn lại nó sao?
Đương nhiên không thể, cậu cũng không có hứng thú rảnh rỗi mà trêu chọc chó điên, cho nên quyết định không so đo chuyện kia.
Lương Mạch Thần hơi mỉm cười: “Tôi chỉ nói một ít việc thôi, nhưng mà có lẽ nói ra cậu cũng không tin. Tôi luôn cảm thấy chúng ta đã quen biết rất lâu rất lâu, trong đầu thường xuyên hiện lên một ít cảnh tượng xa lạ, một ít cuộc nói chuyện kỳ quái …… Trong đó có cậu… Có tôi… Còn có rất nhiều người lạ……”
Nghe Lương Mạch Thần kể chuyện, đáy lòng Lâm Niên tuy kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, cậu đã có thể trọng sinh thì Lương Mạch Thần có ít ký ức hỗn loạn cũng chẳng có gì lạ. Bây giờ cậu chỉ hy vọng Lương Mạch Thần nói xong thì nhanh nhanh chạy lấy người, hai người họ thật sự không thích hợp tiếp tục dây dưa không rõ như vậy.
“Tôi nghe nói áp lực tinh thần quá nặng sẽ tạo thành ký ức hỗn loạn, có phải anh khiến mình bị áp lực không? Hơn nữa, tôi cho rằng anh không cần rối rắm mấy chuyện vô nghĩa lại không thể xảy ra này đâu.” Không phải vô nghĩa, mà thật sự không thể xảy ra lần nữa, Lương Mạch Thần cố gắng sống cho tốt cuộc sống bây giờ của anh đi.
“Vì sao cậu biết không thể xảy ra? Vốn là người yêu, không phải sao?” Lương Mạch Thần vội la lên, những đoạn ngắn đó đều là gã với cậu mà……
Lâm Niên cười tự giễu: “Vậy anh nói cho tôi biết, chúng ta biết nhau như thế nào?”
Lương Mạch Thần: “Bởi vì chuyện Tống Thập Nhị gia nhập hội học sinh, tôi đi tìm cậu.” Đương nhiên, còn có một phần là vì tư tâm muốn quen biết cậu của gã.
Lâm Niên gật đầu: “Còn trong trí nhớ của anh thì sao?”
“Phòng y tế của trường, cậu chơi bóng rổ bị thương, mà tôi đang chăm sóc bạn học bị bệnh.”
Lâm Niên đứng dậy, vỗ vỗ bụi dính trên mông: “Vừa bắt đầu đã sai rồi, làm sao kết cục giống được. Đừng suy nghĩ miên man nữa, anh đã có Diêu Hằng, phải cố gắng quý trọng, chúng ta là bạn, ừm, gần như thế.” Nói xong, Lâm Niên không chút lưu luyến rời đi, để lại một mình Lương Mạch Thần ngồi đó đến khi trời tối đen.