Chương 35
Tần Hướng Bắc thở dài, đổi tay cầm vali, tay nọ đưa ra nắm lấy tay Lâm Niên, sau đó đan mười ngón vào nhau.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Lâm Niên hé môi, khẽ ừ một tiếng.
Dọc theo đường đi, Lâm Niên bị ánh mắt nóng rực kia nhìn chằm chằm thật sự không có cốt khí mà đỏ mặt, tay cầm tay lái cũng không tự giác siết chặt lại. Lúc ở ga tàu hỏa cậu đúng là hơi thất thố, nhưng bây giờ đã bình phục nỗi lòng cậu cũng không phải là loại người tùy ý bị “khi dễ”.
“Thế nào? Tần tinh phân, chỉ mấy năm không gặp thôi mà bổn gia đẹp đến mức khiến anh không rời mắt được?”
Nghe khẩu khí ngả ngớn đùa giỡn của người nào đó, Tần Hướng Bắc hơi nhướng mày, sau đó thong dong không nhanh không chậm đáp: “Ừm, gầy đến mức khiến anh không rời mắt được, có lẽ sau này anh nên đổi giọng gọi em là Gậy Trúc hay Đậu Đũa nhỉ.”
Đựu mó……
Mặt Lâm Niên đen thui: “Phắc, em đúng là càng sống càng thụt lùi, lại còn trông cậy nghe được một cau thuận tai từ trong miệng anh.”
Tần Hướng Bắc mím môi cười khẽ, anh thu lại tầm mắt thả lỏng thân thể dựa vào lưng ghế: “Nhưng xem ra tính tình này chẳng thay đổi chút nào, một không thuận thì em lại xù lông.”
“Phải không?” Lâm Niên liếc anh, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Ừm.”
“Anh cũng chẳng khác gì.”
“Ừm.”
“Không nói chuyện khác?”
“Nghĩ đến nhà lại nói.”
“Ngày mai về bá gặp con trai.” Không phải trưng cầu ý kiến, là sắp xếp. Hôm nay không phải cuối tuần, nếu không cậu đã dẫn Lâm Ngôn Mặc cùng tới đón người, nhưng mà cũng không sao, ngày mai cuối tuần về gặp cũng được.
Tần Hướng Bắc nghe vậy thì không nói gì, chỉ mặt lạnh nghiêng mắt nhìn cậu.
Cái thái độ gì đây? Lâm Niên bị thái độ của anh kích đến xù lông: “Phắc, anh muốn ông nói mấy trăm lần nữa đây, đó thật sự là con trai anh.”
“Anh đâu có nói không phải, cũng không phải không thừa nhận.” Tần Hướng Bắc đỡ trán, dịu dàng giải thích.
Lâm Niên không thuận theo không buông tha: “Vậy biểu cảm này của anh là ý gì?”
Tần Hướng Bắc trầm ngâm nhìn ngoài cửa sổ nửa ngày, mới chậm rãi nói: “Là đau lòng em chịu khổ, là buồn bực em đến anh cũng giấu diếm, là hận bản thân……” Lúc cô chất vấn vì sao anh giấu diếm, anh tựa như kẻ câm ăn Hoàng Liên*, đắng mà không nói được, nhưng mà nghĩ lại từ đầu đến cuối thì anh lập tức hiểu được. Trong lúc trấn an cô, trong lòng anh đã cân nhắc lúc về nhất định phải hung hăng đánh mông người nào đó.
*Bó tay không làm được gì – Hoàng Liên có vị đắng, tìm hiểu thêm tại thaythuoccuaban.com
Lâm Niên cắt ngang lời anh: “Dừng! Nếu anh thật sự đau lòng thì sau này đối xử với hai ba con em tốt một chút, nếu anh muốn trách cứ mình thì tốt nhất cứ trách cả đời đi, dù sao em thích hóng chuyện, như vậy lúc nào anh cũng nhớ rõ đã thiếu Lâm Niên em bao nhiêu. Còn giấu diếm, tuyệt đối không có, lúc em biết có tiểu gia hỏa thì đã hơn năm tháng, khi ấy ba em đang nổi nóng, em nào dám nói bậy gì đâu, sau đó tiểu gia hỏa vừa sinh ra, anh gọi điện thoại tới, không phải em đã với anh là anh có con trai sao, do chính anh vẫn luôn không tin thôi, quản em cái rắm.”
Nghe vô lý nhưng rất thuyết phục, Tần Hướng Bắc trừ thở dài ra cũng không biết nói gì mới tốt. Một khi mở miệng, không tránh khỏi muốn răn dạy người nào đó một trận, đến cuối cùng đau lòng vẫn là bản thân mình, nghĩ như thế, anh quyết định nhắm mắt dưỡng thần, tuy rằng anh cũng không mệt cho lắm.
Không nghe được tiếng trả lời, Lâm Niên kinh ngạc quay đầu sang, vươn tay chọc chọc gương mặt Tần Hướng Bắc.
“Rất mệt?”
Tần Hướng Bắc bắt lấy cái tay gây sự kia, đưa lên miệng cắn nhẹ một cái: “Chuyên tâm lái xe, bà xã.”
“Tật xấu.” Tai Lâm Niên xoạt cái đỏ lên, nhanh chóng rút về tay.
Hai người cũng không nói gì nữa, ô tô rẽ trái lại rẽ phải cuối cùng chạy vào tiểu khu Hoa Viên.
Về đến nhà, Tần Hướng Bắc trực tiếp vào nhà vệ sinh tắm rửa, Lâm Niên chậm rãi phân loại đồ trong vali của anh ra rồi treo lên.
Vali đồ của Tần Hướng Bắc cũng không nhiều, trừ mấy bộ quần áo, chỉ còn lại một cái túi nhỏ năm màu đựng vò sỏ biển với ốc biển, trông rất xinh đẹp. Lâm Niên hơi mỉm cười, đây chắc là quà cho tiểu gia hỏa.
“Một mình cười ngây ngô gì đó?” Không đợi Lâm Niên quay đầu lại, eo cậu đã bị hai cánh tay ôm lấy.
“Cười anh lớn như thế lại còn chạy đi nhặt mấy thứ này, cảnh tượng kia nhất định rất buồn cười. Sao tắm nhanh như vậy?”
Tần Hướng Bắc vùi đầu ở hõm vai Lâm Niên, dịu dàng nỉ non: “Lâm Niên, cảm ơn.”
Đối với việc anh hỏi một đằng trả lời một nẻo, Lâm Niên đã quen. Cậu xoay người nhìn mái tóc ướt nhẹp của anh, cười nói: “Có gì tốt mà cảm ơn. Mấy thứ này là muốn tặng cho Mỗ Mỗ?”
Ánh mắt lại lần nữa chạm vào nhau, Tần Hướng Bắc cúi đầu chạm môi cậu: “Đời này có em, có con trai, cuộc đời của anh xem như viên mãn. Anh rất cảm kích cũng cảm thấy rất may mắn, bởi vì người mang đến tất cả cho anh đều là em.”
Lâm Niên cười như không cười: “Vậy thì xin hỏi, ngài Tần dự định cám ơn vị quý nhân trong sinh mệnh của anh thế nào?”
“A, lấy thân báo đáp.” Cái tay đang ôm eo kia đột nhiên dùng sức, khiến thân thể hai người càng dán chặt vào nhau.
Lâm Niên cười nhạt: “Có thể từ chối không?”
“Không thể. Anh rất nhớ em, em nhớ anh không?” Bốn năm, 1460 ngày đêm, không ngày nào không nghĩ tới không nhớ tới, cuối cùng bây giờ đã trở về, sau này không bao giờ muốn tách ra nữa.
Lâm Niên vòng hai tay ôm cổ anh: “Anh thấy sao.” Giọng nói rơi xuống, môi răng chạm vào nhau, ɭϊếʍƈ ʍút̼, an ủi, đòi lấy, rất lâu cũng không muốn tách ra.
Cũng không biết là ai dời bước chân trước, hai người cứ như vậy vừa ôm vừa lui về sau cho đến mép giường, hai người cùng ngã vào lên giường.
Đã vào đầu đông, Lâm Niên lại cảm giác thân thể khô nóng, cậu biết mình đã động tình, lúc trước không thể ăn Tần Hướng Bắc, bây giờ Tần Hướng Bắc đi lính thân thể càng thêm rắn chắc, cậu càng không thể nuốt trôi. Nhưng mà tách ra bốn năm, quá nhiều mong nhớ muốn nói hết, vào lúc này căn bản không cần tranh ai trên ai dưới.
“Hướng Bắc.” Cậu buông cổ anh ra, nhẹ nhàng gọi.
Lưu luyến không rời buông nhau ra, tùy ý chỉ bạc ái muội giữa môi răng.
“Bà xã, anh đây.” Ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ người mi, mắt, mũi, miệng người dưới thân, cuối cùng nâng cằm lên, lại lần nữa ngậm lấy cánh môi hơi sưng đỏ.
Lâm Niên nhắm mắt lại, tùy ý anh đòi lấy, gốc từ nông đến sâu, yêu từ nhạt đến nồng, không oán than cũng không hối hận.
Từng cái quần từng cái áo vướng bận bị cởi ra, cho đến khi cả hai trần trụi đối diện nhau.
Da thịt trắng nõn bóng loáng, vòng eo mảnh khảnh, hai chân thon dài trắng nõn, còn có phân thân hồng nhạt run hơi hơi đứng thẳng trong không khí, không một chỗ nào không hoàn mỹ đến đoạt lấy hô hấp của người khác.
Thân thể này non nớt ngây ngô giống như bốn năm trước, hơn nữa nhìn qua càng thêm nhỏ nhắn mềm mại.
Tần Hướng Bắc đau lòng ôm lấy cậu, giọng nói tràn đầy thương tiếc: “Đừng gầy nữa, anh đau lòng.” Dù ở quân đội vừa khổ vừa mệt, anh cũng không có cảm giác như thế, nhưng nhìn thấy Lâm Niên gầy gò, nghĩ đến bốn năm nay đều một mình cậu tự chống đỡ, trái tim anh thật sự rất đau.
Lâm Niên ôm lấy anh khẽ vuốt lưng anh: “Anh về không phải tốt rồi sao?” Thật ra cậu muốn nói gầy hay không gầy cậu có thể điều khiển được chắc, anh thử liều mình giống cậu xem, có thể béo mới kỳ lạ ấy.
“Ừm.” Vừa nói, đôi môi lại lần nữa lần theo cái trán, chóp mũi, cằm, cổ, xương quai xanh một đường đi xuống. Đầu lưỡi ɭϊếʍƈ hạt đậu đỏ đã đứng thẳng trước ngực, thỉnh thoảng dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn xé, tay cầm phân thân cậu, lúc nhẹ lúc nặng, xoa nắn từ trên xuống dưới.
Lâm Niên nào chịu được trêu đùa như vậy, tức khắc từng tiếng rên rỉ tràn ra từ giữa môi.
Lúc da thịt trắng nõn đầy dấu vết đỏ tươi, Tần Hướng Bắc mới tiếp tục dời chiến trường xuống phía dưới, dịu dàng ngậm lấy phân thân cậu. Dùng ái dịch trên tay tìm kiếm hậu huyệt, nhẫn nại xoa nhẹ vê chậm, cảm giác nơi đó ướt mềm liền lập tức đưa vào một ngón tay, rồi sau đó mới thêm một ngón, lại một ngón……
Ngón tay nhẹ nhàng móc ngoáy, bên tai là tiếng rên rỉ hơi đau đơn và sung sướng của người nọ, Tần Hướng Bắc nghe được động tác trên tay càng thêm dịu dàng thương tiếc.
Cảm giác được thân thể cậu bỗng nhiên căng chặt, gò má ửng đỏ, Tần Hướng Bắc biết cậu đã đến mức tận cùng, trong miệng phun ra nuốt vào nhanh hơn……
Lâm Niên lại đột nhiên đẩy anh ra, tự mình cầm phân thân xoa nắn, ngay sau đó một cổ tinh dịch nóng bỏng phun trào.
“Em biết rõ anh không ngại.”
Lâm Niên thở hổn hển, mắt đen nhánh mịt mờ sương mù nửa mở, cậu nghiêng mặt đi: “Nhưng em không muốn anh như vậy.”
Tần Hướng Bắc nằm xuống, ôm eo Lâm Niên kéo cậu nằm lên người mình, hai mắt gắt gao khóa lấy cậu: “Bánh Trôi, để anh nhìn em thật kỹ.”
Lâm Niên miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn vào mắt anh, tay cậu cầm lấy phân thân anh nhắm ngay vào hậu huyệt của mình, từng chút từng chút chậm rãi đẩy vào cơ thể mình.
Loại tư thế kỵ khóa này, chôn càng sâu, dán càng gần, cảm nhận trong cơ thể càng mãnh liệt, Lâm Niên không khỏi cong lưng, hai tay chống trên vai Tần Hướng Bắc, cắn chặt môi, thật là đau.
Dù như thế, tầm mắt họ vẫn không rời khỏi đối phương.
Tần Hướng Bắc than nhẹ đầy thỏa mãn, anh chậm rãi ngồi dậy, ôm người vào lòng ngực nhẹ nhàng trấn an. Lâm Niên tìm được nơi chống đỡ, bắt đầu nhấp nhô lên xuống.
Phụt…… Phụt…… Là đau, là sung sướng, là nhớ nhung dâng trào, là tình yêu tràn đầy.
Tiếng rên rỉ. Tiếng lòng đôi bên hòa vào nhau, như đến nơi cực nhạc.
Một lần, một lần, lại một lần……
…………
Mặc dù Lâm Niên đã sớm nghĩ đến lúc Tần Hướng Bắc về, nhất định sẽ lăn lộn cậu một trận, lại không ngờ là ăn cậu đến xương cốt cũng không chừa. Một giấc ngủ dậy bên ngoài trời đã đen, mùi hương từ phòng bếp chui vào mũi, cảm giác này Tần Hướng Bắc đi bao nhiêu năm, là bấy nhiêu năm cậu không thể cảm nhận được. Cậu thử đứng dậy, nhưng cả người đau đớn như bị xe nghiền qua, vài lần ngượng lên lại ngã trở về, cậu dứt khoát nằm im chờ Tần Hướng Bắc tới hầu hạ.
Không bao lâu sau, Tần Hướng Bắc bưng đồ ăn vào phòng, hầu hạ Lâm Niên đến thoải mái.
Lúc ăn cơm, Tần Hướng Bắc nói với cậu anh đã dọn xong một căn phòng, ngày mai về Bình An bá đón Lâm Minh Thanh lên cùng ở chung, chờ thêm một khoảng thời gian nữa lại đổi nhà lớn hơn.
Lâm Niên gật gật đầu, căn nhà kia vốn cậu đã có chủ ý, nhưng Lâm Minh Thanh không muốn vào thành, cậu cũng không ép buộc, bây giờ Tần Hướng Bắc đã về, người một nhà nên ở cùng nhau.
*
Ngày kế tiếp, hai người ăn bữa sáng xong thì lên đường về Bình An bá.
Dừng xe trong sân nhà Tống Thập Nhị, hai người đi bộ về Lâm gia.
Nhưng càng gần Lâm gia, bước chân Tần Hướng Bắc lại càng chậm, mà chờ đến khi đứng bên ngoài sân Lâm gia, mặt người nọ đã lạnh ngắt. Lâm Niên nhịn không được cười nói: “Xảy ra chuyện gì? Trăm triệu đừng nói với em là anh gần hương tình khiếp nha.”
Tần Hướng Bắc không e dè gật đầu thừa nhận: “Ừm.”
Lâm Niên bị anh trực tiếp thừa nhận làm sửng sốt, sau đó như là nghĩ đến chuyện gì đó, cậu bám vào bên tai anh nhẹ giọng nói: “Nếu không em ôm anh vào?”
Tần Hướng Bắc lạnh nhạt liếc cậu, lại lạnh nhạt nói: “Xem ra thân thể em tốt lắm rồi, buổi tối chúng ta lại tiếp tục.”
Lâm Niên run rẩy khóe miệng, trong lòng vừa phẫn hận lại phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đẩy cửa sân ra, đập vào mắt là bố trí quen thuộc, người quen thuộc và một tiểu gia hỏa xa lạ.