Chương 2: Tận thế

Mục Siêu rốt cuộc tìm thấy siêu thị lớn nhất vùng này, nghe nói là do người ngoại quốc mở ra, chủng loại vật phẩm vô cùng phong phú. Đối với cậu muốn mua nhiều vật phẩm như vậy, người phụ trách siêu thị không có để ý nhiều, dù sao cậu mua gì đó đối với siêu thị mà nói là không đáng kể.


Thanh toán tiền đặt cọc, Mục Siêu nhờ người ta gửi đến kho hàng mà cậu đã thuê tạm thời. Sau đó liền đi xem mua hạt giống cùng một số dụng cụ. Lúa mạch, cây ngô, cây cà, cà chua, bí đao, vân vân, các dạng hạt giống rau dưa, hoa quả, lương thực đều mua hai bao tải. Cậu còn đến nơi bán sỉ mua một ít gà, vịt, cá, gia súc dê, bò, heo các loại, chuẩn bị nuôi ở nơi đã sớm vây tốt trong không gian. Lúc trước uống mấy lần nước trong không gian, tinh thần lực của cậu lại tăng lên một ít, hiện tại không gian đã là một sân bóng nhỏ.


Đặt hàng mười máy phát điện năng lượng mặt trời cùng máy tuốt vỏ lương thực, với thêm mấy loại máy móc nữa, Mục Siêu lại bay đến khu quần áo, quần áo không nhất định phải đẹp chỉ cần mặc tốt, Mục Siêu nhìn trúng một số quần áo, vẫn là mua không ít, sau đó liền mua sỉ quần áo chuyên dùng vận động ngoài trời.


"Hắc, tôi nói này Mục ca, cậu tính làm gì vậy?" Ông chủ thân thiết hỏi. Mục Siêu là một bác sĩ, tuy rất thích vận động ngoài trời, nhưng một bác sĩ phá sản như thế ông vẫn chưa từng gặp qua nha.


"Ai, bạn của tôi cần, chú xem, hắn cũng không có nói tìm người đi kiếm nguồn cung cấp." Mục Siêu tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Thế cơ à, như vậy đi, tôi chiết khấu cho cậu 6 phần thôi ha…."
"4 phần!"
"5. 5 phần!"
"4 phần!"


"5 phần! Không thể ít hơn!" Ông chủ thật muốn khóc, người này mua nhiều như vậy rồi như thế nào còn keo kiệt vậy chứ. Ông nào biết, Mục Siêu còn rất nhiều thứ chưa có mua, đang tính toán tỉ mỉ để có thể mua nhiều hơn đây.


available on google playdownload on app store


Mục Siêu tuy có xe, nhưng vì muốn dễ di chuyển, cậu mua một chiếc xe giản lược vô cùng nhưng rắn chắc bền bỉ.


Chạy xe đến xưởng sửa chữa quen thuộc, nói ý tưởng muốn cải tiến xe của mình, khóe miệng thợ sửa xe không ngừng giật giật, "Tôi nói nè, theo như ý của cậu thì sẽ sửa xong làm thế nào có thể chạy được nữa hả." Gì mà đổi kính thủy tinh thật dày, lốp xe cũng phải đổi cho thật dày không vào đâu, lại còn hàn cửa xe cho thật chắc! Chờ hắn sửa xe xong, xe cũng không phải là xe nữa! Là xe tăng luôn rồi! (Ý đó đó ông anh)


Mục Siêu lo gì chứ, hơn mười ngày nữa ai còn quản chuyện đó nữa?


Lại đi mua đồ, thịt loại mới thì khỏi bàn, tuyệt đối phải mua; vật dụng hàng ngày cùng phương diện thức ăn cậu lại tìm một siêu thị đặt hàng số lượng lớn, vận chuyển đến kho hàng tạm thời kia. Than đá cũng chất đống vào một kho hàng, cái thứ đồ chơi này chờ đến mùa đông tuyệt đối là thứ tốt; vật tư đều đầy đủ không sai biệt lắm, Mục Siêu nhanh chóng thanh toán, ban đêm dài không người, là khoảng thời gian có cơ hội tốt để giết người cướp của, vung tay lên, đem mấy thứ đồ trong kho hàng tạm thời bỏ vào không gian của mình. Cũng may lúc người bán vận chuyển đến đã phân loại tốt, hơn nữa Mục Siêu lại có thêm mấy tủ gỗ nữa, mới có thể chuẩn bị những món đồ này.


Về đến nhà, Mục Siêu nhìn thấy trên danh sách còn một số tên vật phẩm lặt vặt chưa có khoanh lại, rồi nhìn xuống thứ mình viết rồi đỏ mặt... Hai cái đó tuyệt đối không thể đến tiệm thuốc mua được! Mục Siêu đảo mắt, nhìn đến máy tính của mình. Yên lặng lên trang mua sắm, tìm nhiều chỗ mua rồi mới hài lòng, sau đó thuận tay lại mua thêm mấy thứ càng khiến cậu mặt đỏ tai hồng, chủ tiệm: "Thân, cám ơn đã đến tiệm, chúc bạn vui vẻ ~ chúng tôi còn có tặng phẩm nho nhỏ gửi thân~ " nhìn lời nói rồi lặng lẽ rời trang, tắt máy!


Khụ khụ khụ, Mục Siêu chính trực tỏ vẻ cậu cái gì cũng không có làm à!
...
Thẩm Sâm ngồi trên máy bay, nhìn tấm ảnh trong ví tiền mà cười khẽ.
"Thẩm quản lí, là em trai anh à? Bộ dạng thật đẹp nha." Đồng sự bên cạnh ghé đầu qua, thấy bức hình hỏi.


"Ừ, em trai của tôi." Đây là bức ảnh Thẩm Sâm cùng Mục Siêu chụp chung. Hàng năm hắn đều cùng Mục Siêu chụp một bức, sau đó sẽ lặng lẽ nhét vào trong ví da. Hắn biết Mục Siêu là trai thẳng, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này để giải thích tình cảm của mình. Lại không biết rằng đối phương đã sớm đem ý nghĩ của hắn đoán được tám, chín mười phần rồi, tuy rằng vấn đề của hai người có chút chênh lệch không ít...


...


"Tiểu Mộc đầu ~" Ánh mắt Thẩm Sâm hàm chứa nhu tình, môi mỏng hé mở, quần áo cởi một nửa, thập phần mê người kêu lên nick name của cậu. Mục Siêu khống chế không được đưa tay vuốt ve hắn, kết quả bị kéo một cái, chính mình trái lại bị Thẩm Sâm áp xuống dưới thân. Bộ phận nào đó còn bị vào một ngón tay... Nam nhân vừa mới xuân sắc vô biên nháy mắt biến thành nam nhân lạnh lùng khóe miệng nhếch lên tà mị, trong đầu Mục Siêu chỉ còn một ý nghĩ: quản lý tà mị thích mình. Về phần cái từ ‘Thích’ đó là danh từ hay động từ còn không biết rõ à nha.


"A!" Mục Siêu bừng tỉnh! Đầu cậu mơ hồ một lát rồi mới nhớ lại giấc mơ vừa rồi, hướng trong chăn lần mò." Mẹ kiếp...".Yên lặng đứng dậy đi tắm thay qυầи ɭót……… (tác giả để là « ngọa tào » nhưng ta thật kh rõ ràng lắm, có rất nhiều cách giải thích nhưng vắn tắt ở đây theo nghĩ mới nhất thì nó chỉ là một câu cửa miệng của những người công nhân viên luôn coi trọng công việc và ‘coi thường việc đi ăn máng của bên khác’, thế mà để vậy kh hay, xem cho phép chuyển thành câu chửi tiếng việt nghen)


Ông chủ bán đồ dùng ngoài trời gọi điện thoại cho Mục Siêu, nói ông đã đưa hàng tới. Mục Siêu nghĩ nghĩ, vừa lúc sáng nay gọi đến nói xe cũng cải tạo xong rồi. Tốc độ nhanh thật, cậu tin tưởng đúng xưởng rồi. Chuẩn bị cùng đi lấy. Tiếp đó sáng này Thẩm Sâm cũng trở về, cậu tính toán đem phòng nhỏ này bán đi. Để có thêm tiền mua vật tư.


Nhờ vào quan hệ trong bệnh viện để tiến vào lấy không ít thuốc cùng đồ vật để ứng phó trong các việc khẩn cấp. Cậu cũng quen biết không ít người bán thuốc, trực tiếp thu mua thật nhiều thuốc thường dùng. Ở mạt thế, phát sốt cảm mạo đều là trí mạng. Huống chi... Mục Siêu ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt xuất hiện lo âu.


"Cốc cốc cốc" Mục Siêu gõ cửa nhà Thẩm Sâm, lần nữa đứng trước cánh cửa này, tim của cậu đã phát sinh biến hóa, từ khi trọng sinh tới nay, cậu còn chưa gặp được Thẩm Sâm lúc còn sống.


"Tiểu Mộc đầu? Sao cậu lại tới đây?" Ngữ khí cùng ánh mắt của đối phương vĩnh viễn luôn nhìn cậu ôn nhu như thế khiến tâm Mục Siêu đau xót, trực tiếp ôm lấy Thẩm Sâm. Mục Siêu nghĩ, cậu thật là đáng ch.ết, không nghe theo lời Thẩm Sâm, cho tới bây giờ chưa hề để ý đến tình ý nồng đậm của đối phương, cho dù cậu cứu nhiều người sẽ mang đến bao nhiêu tai nạn cho bọn họ, hắn vẫn cưng chiều cùng bảo vệ cậu... Sao cậu ngốc thế không biết, không nhìn ra tâm tư của Thẩm Sâm đối với cậu?


"Làm sao vậy?" Thẩm Sâm so với Mục Siêu cao hơn một chút, vừa lúc trán đối phương đụng vào mũi hắn. Tuy rằng lo lắng, hắn có thể bất chấp bản thân, người trong lòng phát ra tiếng ô ô khiến Thẩm Sâm một trận đau lòng. Làm sao mà mình chỉ đi mới vài ngày mà cậu ấy đã bị như vậy? Sẽ không phải…..đã biết rồi ư? Lập tức phủ định suy đoán này, Mục Siêu là trai thẳng, dù sao vẫn thích con gái, hắn so với ai khác đều rất rõ ràng.


"Không có việc gì... Hic... Chính là... Hic... Nhớ cậu." Mục Siêu lau sạch nước mắt. Cúi đầu đi vào trong nhà Thẩm Sâm.
"Tiểu Mộc đầu, sao đột nhiên lại đến tìm tôi?" Thẩm Sâm không tiếp tục hỏi lý do Mục Siêu khóc, bằng không Tiểu Mộc đầu sẽ tạc mao.


"Tôi, bán nhà rồi. Cậu thu nhận và giúp đỡ tôi đi." Mục Siêu  lẩm bẩm, nhà của Thẩm Sâm có một phòng khách cùng một phòng ngủ, cũng không phải vì tiết tiền, mà là bản thân hắn nói mua lớn như vậy cũng không dùng. Ý thức được điểm ấy mặt Mục Siêu có chút nóng lên.


Thẩm Sâm dĩ nhiên là đồng ý rồi!


"Tôi còn có việc muốn nói với cậu." Giống như đã hạ quyết tâm thật lớn, Mục Siêu ngẩng đầu, đối diện với Thẩm Sâm. Nhưng ở trong mắt Thẩm Sâm - Mục Siêu với hốc mắt hồng hồng, đáng yêu! Ánh mắt mới vừa khóc giờ lóng lánh ánh nước, đáng yêu! Thanh âm mang theo giọng mũi, đáng yêu! Thấy thế nào cũng rất manh! Tuy rằng bề ngoài bình thường hoàn toàn không tương xứng với cái tính thật thà phúc hậu...


Mục Siêu đem chuyện trước khi trọng sinh đều nói ra tất tần tật, chẳng qua đều đổi thành mơ thấy. Thông minh như Thẩm Sâm, so sánh với tính cách không tự nhiên lúc trước của Mục Siêu, hắn đã đoán được nguyên nhân ủy khuất. "Cậu là nói, tôi vì cứu cậu nên bị người cậu cứu giết ch.ết? Sau đó cậu bị..." Tới đây Thẩm Sâm nói không nên lời, ánh mắt của hắn lạnh như băng.


"Thẩm, Thẩm Sâm, cậu đừng làm tôi sợ..." Mục Siêu nghĩ rằng đối phương không tin nên mới tức giận, cảm xúc áy náy cùng tâm tình không rõ khiến cậu đối với phản ứng của hắn vô cùng sợ hãi.


"Không có việc gì, không có việc gì." Thẩm Sâm lập tức khôi phục ôn nhu, hắn chỉ hơi giận Mục Siêu quá khờ dại cùng sự bất lực của mình nên cảm thấy vô lực mà thôi, "Không gian của cậu đâu? Vẫn còn chứ?"


"Còn mà." Mục Siêu lập tức lấy ra một cái rương cho Thẩm Sâm xem, kết quả nhìn thấy trên đó còn có đơn hàng gửi từ bưu điện nào đó, nháy mắt sắc mặt đỏ bừng, lập tức lại quăng trở vào."Kia... Cái kia cậu đã thấy, tin rồi chứ." Mục Siêu nhìn trái nhìn phải, tuyệt đối không nhìn Thẩm Sâm. Bà mịa nó (đã giải thik phía trên, các câu chửi có từ ngọa tào sẽ tự động chuyển sang mắng theo kiểu tiếng việt) tại sao lại như vậy hử! Vì sao cái loại đồ chơi đó lập tức liền xuất hiện vậy! Bị nhìn thấy thì làm sao bây giờ! Thật rối rắm, QAQ, tuyệt đối không thừa nhận, đánh ch.ết cũng không thừa nhận.


Thẩm Sâm cũng không hỏi cậu, "Chuyện này cậu tuyệt đối không nói cho những người khác biết, ai cũng không thể." Ngữ khí rất nghiêm túc, khiến Mục Siêu yên lặng một chút, nhận thấy được hắn đối với cậu lo lắng, trong lòng dâng lên một tia vui vẻ. Vì thế lại đem việc mình mua vật tư gì tất cả đều nói với Thẩm Sâm, còn đem danh sách để Thẩm Sâm nhìn, hi vọng còn thiếu gì thì bổ sung. Đối với việc trên danh sách có hai món đồ bị bôi đen hoàn toàn đến không biết là đã viết gì, hai người ăn ý tỏ vẻ trầm mặc. Sau đó do Thẩm Sâm ra mặt điền thêm vài vật tư cần mua, lần thứ ba cũng là lần cuối cùng. Dù sao động tác lúc trước của Mục Siêu quá lớn, sẽ khó tránh việc những người khác  đánh chủ ý đến cậu. Nguy cơ dẫn đến bại lộ năng lực.


Hơn nữa bọn họ cơ hồ mua toàn những thứ người khác không nghĩ đến, lợi dụng ngân hàng cho vay cùng dựa vào quan hệ mua một ít súng ống đạn dược cùng dao kéo dụng cụ này nọ. Mục Siêu biết một nơi mà bọn họ phải đi, nơi đó có thể cung cấp cho bọn họ vật tư, quan trọng là có thể lấy được rất nhiều dầu ma-dút, vũ khí. Ngay cả xe cũng cải tạo thêm một chiếc, đến bãi đỗ xe cải tạo lại hơn nửa xe. Bởi vì Mục Siêu nói thời gian cách mạt thế, chỉ còn không đến ba ngày.


...


Lý Anh cảm giác mình càng ngày càng không bình thường, vốn là hộc máu, sau đó cả người vô lực, thỉnh thoảng như có như không có chút tanh tưởi. Anh đã lâu không đến sở nghiên cứu, người ở sở nghiên cứu cơ hồ cùng phát bệnh giống anh nhưng không biết có mau như anh không, mà đám người kia mang theo tảng đá màu đỏ đã phân tách chạy tới quốc gia tư nhân, hi vọng càng có nhiều nguồn lực hỗ trợ nghiên cứu, lại không biết, bọn họ mang về chính là tai họa cho thế giới. Tảng đá bị phân tách càng cắt càng nhỏ, ngược lại mùi hương càng phát ra càng nồng, trong không khí, tảng đá chậm rãi thu nhỏ lại, mà mắt thường không nhìn thấy mùi hương, xuyên thấu qua từng tầng vây quanh, xuyên thấu qua thùng, cabin, khoang thuyền, xe khoang thuyền, theo gió phiêu tán ở các nơi trên thế giới.


Lý Anh khụ khụ mấy tiếng, một bãi máu theo miệng chảy ra, mang theo phần thịt đỏ tươi. Anh không có soi gương, không biết sắc mặt mình đã gần như người ch.ết. Nhưng từ thân thể chảy ra dịch mủ, Lý Anh biết mình bị bệnh. Anh lảo đảo đứng lên tính đi bệnh viện, có thể do hai chân vô lực, té trên mặt đất. Không ai biết, có một người nam nhân tên Lý Anh đã tắt thở.


"Ông xã, bọn em về rồi nè ~" Vợ Lý Anh mang theo con gái ba tuổi bước vào cửa chính liền nghe đến một cỗ mùi thối. "Cái mùi gì thế này? Nam Nam, đi tìm ba của con xem." Người phụ nữ kêu con gái đi tìm chồng, bản thân đi mở cửa sổ, chắc là cống thoát nước bị hư rồi? Bay mùi thì tốt thôi.


"Ba ơi? Ba ơi? A!" Tiếng con gái thét chói tai truyền đến, người phụ nữ hoảng sợ.


"Nam Nam? Làm sao vậy? Nam Nam!" Người phụ nữ vọt tới phòng ngủ, chứng kiến một màn khiến cô ngạt thở, chồng cô đang nằm sấp lên thân thể con gái. Một bàn tay xanh tím móc bụng dưới của con, kéo ra nội tạng rồi nhai nuốt. Máu tươi nhuộm đỏ quần áo cả hai, máu chảy ra giống như một đóa hoa nở rộ. Cô gái nhỏ mở mắt thật to, miệng không không ngừng hộc phun ra máu, môi khẽ nhếch, nhưng không có phát ra bất kỳ thanh âm gì.


"A!" Người phụ nữ hét lên một tiếng, khiến người đàn ông chú ý. Cô mới nhìn thấy bộ dạng không phải vốn có của chồng mình. Ánh mắt chỉ còn màu xám trắng, cả người đều là màu tím xanh, gầy trơ cả xương, khóe miệng đều là máu tươi cùng khối thịt... cứ phát ra tiếng "A... A..." nhìn cô.


Trong nháy mắt thây ma (Zombie) bổ nhào qua, người phụ nữ tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
...


Cùng lúc đó, ở nội thành một số quốc gia, lần lượt có sự kiện chó dại cắn người, sự kiện người ăn thịt người, cùng với tin tức người bị hôn mê, tuy đã cực lực áp chế, nhưng vẫn có người hữu tâm phát lên mạng.


《 Sinh hóa nguy cơ 》《 Cái xác không hồn 》từ việc coi phim nhựa, điện ảnh mọi người lập tức thấy không đúng, một hồi tranh mua vật tư tức khắc tăng vọt theo từng đơn vị trên thế giới.Toàn bộ thế giới đều tràn ngập trong ý kiến tận thế.
...


Trong nhà Thẩm Sâm, Thẩm Sâm đã lâm vào hôn mê. Mục Siêu ngồi ở bên giường, không có làm bất cứ phòng hộ nào, nếu Thẩm Sâm biến thành tang thi, vậy cậu mua vật tư cũng không có tác dụng, còn không bằng hai người cùng ch.ết. Cậu dùng dây leo núi có mài cũng không đứt thắt chặt lại, cột vào tay hai người đang giao nhau, cũng tiến vào hôn mê...


Mục Siêu nhớ rõ, Thẩm Sâm lúc trước là dị năng song hệ phong điện rất hiếm, nhưng là phong hệ là trong lúc tình cờ mà có được, còn hiện tại hẳn chỉ có một hệ điện, mà bản thân cậu trước khi trùng sinh là dị năng hệ không gian, nên không thể có sai lầm... Dị năng của cậu không phải là do chính cậu có được không gian, mà dị năng không gian của cậu không giống những dị năng giả khác, nó có thể giúp cậu thuấn di, hoặc nén khoảng cách không gian. Mục Siêu có đôi khi nghĩ, có phải hay không là do cậu có không gian đó mới trở thành một dị năng giả?


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương thứ hai ~o(* ̄▽ ̄*)o ta có một chút trữ hàng quả thực lanh trí!
Nhân vật chính đeo ba lô vật phẩm đầy đủ, bắt đầu hành trình tận thế chính thức ~






Truyện liên quan