Chương 14: Loài linh trưởng
Xe chạy nhanh tiến vào căn cứ, nơi này so với cảnh tượng mưa đỏ lúc trước đã trở nên hiu quạnh hơn nhiều. Nhóm người sống sót bình thường uể oải mệt mỏi ngồi bệt trên đất, có trẻ con kêu đói khóc lóc, có người lớn mê mang nhìn lên bầu trời… Trên thân mỗi người cơ hồ chỉ còn lại hơi thở tuyệt vọng.
Mục Siêu không lên tiếng, cảnh tượng trước mặt khiến cậu có chút lo lắng tình huống của Tô Hàng. Thẩm Sâm cũng không tiếp tục làm phiền cậu. Hai người rất ít khi không hề đùa giỡn hay không nói lời nào với nhau, hiện giờ nhìn thấy một màn này khiến tim họ có chút giá băng.
Lịch ngày được đặt vững vàng trên đầu xe.
Ngày 11 tháng 8 năm 2096
Chỉ mới qua tròn 20 ngày, chỉ mới là thời gian 20 ngày thôi, những người này đã chịu không được hay sao? Như vậy thêm vài năm nữa, thậm chí vài cái mười năm nữa thì phải làm sao chứ?
Động vật, thực vật, tang thi đều đang tiến hóa. Thế giới tựa hồ vẫn luôn duy trì sự cân bằng này. Không riêng gì nhân loại, biến dị động thực vật và tang thi chúng đều là kẻ địch của con người. Chuỗi thức ăn dường như đã hình thành một liên hệ mới. Nhân loại từ trên đỉnh nhanh chóng rơi xuống, đang gian nan giãy giụa.
“Tiểu Mộc đầu, em đừng quên, nhân loại rất dễ dàng thích ứng hoàn cảnh.” Thẩm Sâm trầm mặc nhìn người sống sót ven đường. Những người có lẽ thân nhân vẫn còn sống, hoặc đã biến thành tang thi. Tuy vậy họ vẫn kiên cường sống. Điều này đủ chứng minh nhân loại khi đối mặt với khó khăn thì sự cứng cỏi mới hiện ra.
……
Phùng Hân Kỳ đã thực hiện rất tốt hứa hẹn của cô. Tô Hàng vẫn trắng trắng mềm mềm như trước. Khuôn mặt nhỏ nhắn cứ căng chặc, cứ như một ông cụ non. Nhưng khi thấy hai anh lớn cùng chị gái của mình, cảm xúc trong mắt rốt cuộc không còn kiên trì nổi nữa. Lo lắng biến thành vui sướng, vọt nhanh vào trong lòng Tô Viện như một viên đạn nhỏ.
“Mục đại ca, trên đường tốt chứ?” Phùng Hân Kỳ không đi cùng, tự nhiên sẽ không biết có sự tồn tại của tang thi sơ sinh.
“Có một số người trốn ở nơi an toàn, đương nhiên sẽ không biết bọn này có bao nhiêu khó khăn.” Một câu cười nhạo đến từ phía sau, ngữ khí châm chọc khiêu khích khiến sắc mặt Phùng Hân Kỳ trở bên trắng bệch.
Từ Huy đứng sau mọi người, vẻ mặt khinh thường căn bản không thèm che giấu.
“Một vài người tựa hồ cho dù phải đi ra ngoài thì cũng chỉ là muốn để người khác bảo vệ mình mà thôi? Thực không rõ là có mặt mũi nào nói người khác. Ha ha.”
“Vưu Tinh Tinh, ý cô là sao hả?” Từ Huy không phải là đứa có thể bị ăn hϊế͙p͙. Vưu Tinh Tinh vừa nói xong khiến cậu ta lập tức bùng nổ. “Chưa có nói cậu việc gì phải tự dò số ngồi vào chỗ?” (Xuân: ý là tự nhận bản thân mình chính là thế) Cô gái nhỏ cho dù đang ở mạt thế, cái miệng vẫn sắc bén như cũ.
“Cô!” Từ Huy muốn gây phiền phức cho Vưu Tinh Tinh, vừa tiến lên trước một bước, liền có người ngăn lại.
“Ha ha, giữa chúng ta có màn ngăn thì cũng không nên tính toán như thế.” Mục Siêu bước đến trước mặt Từ Huy, trước khi đối phương còn không kịp phản ứng, một bàn tay chộp mạnh lấy cổ Từ Huy. Lực nắm rất lớn, Từ Huy theo bản năng giãy giụa nhưng không thành. “Lúc đó cậu hại tôi hai lần, nợ đó tôi luôn nhớ. Chỉ là cậu thật là một người kỳ cục, hại tôi thì tôi còn hiểu. Nhưng không ngờ cậu ngay đến đồng bạn của mình cũng muốn tạo thù hằn. Ha ha, nói cậu ngu hay nói cậu đần đây chứ?” Không biết ở mạt thế thì đồng bạn là trân quý nhất hay sao? Có một người đồng đội chẳng khác nào có một cái đảm bảo.
Từ Huy hoảng sợ phát hiện thân thể mình dường như tê liệt không nhúc nhích được, tùy ý Mục Siêu siết lấy cổ mình, khiến xương cổ cậu đau quá, hô hấp cũng dần khó khăn. Từ Huy lia mắt sang xin giúp đỡ nhìn Thẩm Sâm, lại thấy được quang điện chợt lóe trên tay đối phương, tức thì biết được vì sao mình lại tê điếng người.
Kỳ thật trước khi mạt thế bắt đầu, Vưu Tinh Tinh cùng Phùng Hân Kỳ lên kế hoạch đi du lịch, Hồng An là bạn trai Phùng Hân Kỳ, tự nhiên sẽ lết theo, nhưng chỉ còn có mỗi Vưu Tinh Tinh là con gái nên Hồng An đành gọi Từ Huy cùng đi, tuy rằng ba người thật sự không thích Từ Huy mặt ngoài thì thuần khiết yếu ớt, nhưng sau lưng lại tham tài hám lợi còn nơi nơi bị đồn đãi quyến rũ bạn trai của người khác.
Cho nên, ba người họ không quen thân với Từ Huy.
“Đừng làm tay em ô uế, về sau chuyện này để anh làm đi.” Thẩm Sâm lấy khăn tay, đưa cho Mục Siêu đã buông tay, trong quan niệm của hắn, người như Từ Huy chỉ cầm đi tìm ch.ết liền không thành vấn đề.
Từ Huy không nói gì, khuôn mặt thanh tú bởi vì thiếu không khí mà xanh mét, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn. Đám người vây xem chỉ trỏ cậu ta. Từ Huy chỉ biết cúi đầu xuống.
Nhưng người đặc sắc như Từ Huy, tuy không chiếm được Thẩm Sâm, thậm chí đối phương từ rất sớm đã chán ghét cậu, trước mặt cậu nói cậu bẩn, cậu cũng có thể nghe thành Thẩm Sâm sợ Mục Siêu khiến cậu bị thương, Thẩm Sâm mở lời mời cậu nhưng không thể biểu hiện ý tứ!
Cậu muốn Thẩm Sâm chú ý đến, nên đã sớm đem sự tình lúc trước quên đi. Ai ngờ Thẩm Sâm đứng một bên cười tủm tỉm nhìn người yêu nhà hắn thân thân ái ái trêu đùa Tô Hàng, Tô Viện, bốn người thoạt nhìn như người một nhà. Từ Huy xoa dấy tay trên cổ, vành mắt đỏ lên. Căm giận rời đi.
“Hey, Thẩm tình thánh, tiểu yêu tinh của ngươi đi đâu kìa.” Mục Siêu hơi giương mắt, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Từ Huy khi bỏ đi. Cảm giác quyến luyến rất giả tạo, ừm, tình cảm thoạt nhìn có điểm giống muốn tìm bất mãn hơn. Đứa nhỏ này diễn trò cũng không tới nơi tới chốn. Mục Siêu xoa cằm, đối với ánh mắt kia của Từ Huy yên lặng bổ não.
Mặc dù Mục Siêu không có giết ch.ết Từ Huy, nhưng cậu là không gian dị năng giả; bụng, khí quan của Từ Huy….mỗi một bộ phận đều giống như một cái không gian. Mục Siêu chỉ vào lúc Từ Huy không chú ý hoặc căn bản chưa đến thời điểm phải để ý đến thì cậu đem một viên đạn không khí nén đặt vào trong trái tim của Từ Huy.
Hai lần muốn giết cậu, làm sao có thể đơn giản bỏ qua cho cậu ta được chứ? Đạn không khí kia giống như một vật thể khác loại, sẽ dần dần khiến máu của Từ Huy không cung cấp đủ, người sẽ càng lúc càng suy yếu, có khi sẽ đạt hiệu quả là suy hô hấp. Thời gian càng dài, đạn nén không khí sẽ càng mỏng nhỏ lại. Làm tắt động mạch gì đó hoàn toàn là nể tình thôi ~ còn có thể dùng làm lựu đạn mini nha ~ oành ~ chút thôi, á ~ tuyệt không đau đâu.
……
Phòng bọn họ cách núi chỉ một khoảng, ở giữa có một dòng suối thiên nhiên tạo thành lằn ranh, cũng là một cảnh quan ở đây. Trước kia làng du lịch có một hạng mục phiêu lưu du lịch gì đó.
Mục Siêu trở lại căn cứ nhưng trong lòng vẫn loáng thoáng có chút bất an. Cái ngọn núi xanh này vẫn khiến cậu có chút tâm thần không yên. Đôi khi nhìn sang, núi cao làm người cậu nảy sinh kính sợ với tự nhiên tựa hồ còn nhiều hơn so với trước kia. Cậu dường như nghe được thanh âm gì đó, nhưng lại không rõ ràng. Mục Siêu hỏi Tô Hàng, khuôn mặt Tô Hàng nguyên bản đã nghiêm túc khi được nhắc đến chuyện này, cơ hồ nhăn lại như cái bánh bao.
“Em không nói rõ được, em nghe như có gì đó kêu lên vậy, nhưng em lại không biết đó là gì nữa.” Trong lòng Tô Hàng cũng rất bất an, lúc này ý kiến hai người đã đồng nhất, bất an biến thành hai phần.
Tòa núi kia, rốt cuộc có gì đây?
….
“Nếu như điều con là sự thật, vậy thì việc chúng ta tìm hiểu P thị nhất định phải gửi báo cáo lên trên thôi.” Người đàn ông ngồi trên ghế làm việc đã không còn trẻ trung nữa, nhưng cách ăn mặc cùng khuôn mặt lại vô cùng nghiêm túc. Đối với người nói chuyện với mình mang theo lực uy hϊế͙p͙.
Tần Miên cúi đầu. “Cha, con không rõ vì sao dị năng giả đối với việc cứu người lại thờ ơ như vậy, chẳng lẽ chúng ta đạt được dị năng không phải là để bảo vệ nhiều người hơn hay sao?” Cô đem vấn đề suy nghĩ đã lâu nói với người đàn ông mà cô vô cùng kính trọng. Vô luận Mục Siêu hay là Tô Viện, đều không đủ làm cô chân chính thay đổi ý tưởng của mình. Mà trong bầu không khí gia đình hun đúc, sự cứu giúp nhỏ nhặt đã trở thành bài học sâu sắc nhất trong trí nhớ của Tần Miên.
Tần Hướng Hải không biết là nên khen ngợi con gái hay là nên chỉ giáo cho cô nữa, tuy trong mắt ông, ý tưởng của Tần Miên thực hiện thì cũng có vấn đề gì, nhưng là một người thấu hiểu xã hội, cùng đám người quan chức chính trị đấu đá nhau, ông càng rõ ở mạt thế như thế nào mới là đúng.
“Con cho là như vậy ư?” Ông không thể nói gì cả, chỉ có thể để cho con gái mình phải tự cảm nhận ra. Nếu như trước mạt thế, ông còn có thể khiến con gái mình vì ý tưởng của nó mà làm việc, nhưng lúc này thời gian không đúng, ông không biết nếu như con gái ông vẫn còn giữ ý tưởng như thế, có thể hay không tại thế giới đang lung lay này còn sinh tồn được.
“Con… đã hiểu.” Tần Miên siết chặt nắm tay. Cô nghĩ cô nên tự mình đi tìm hiểu những người được cô cứu theo lý tưởng của mình.
….
Đêm, tĩnh lặng.
Người gác đêm chưa từng thấy đêm nào tĩnh mịch đến vậy. Dường như đến cả mấy tiếng gáy ộp của côn trùng mùa hè cũng không nghe được nữa. Gã là người lớn lên ở P thị này, đối với ngọn núi cách không xa kia có tình cảm rất đặc biệt, nhưng hôm nay, gã nhìn ngọn núi đó, luôn cảm thấy nơi này sẽ có chuyện.
Mắt thường sẽ không nhìn thấy ở ngọn núi xa xa kia, một đôi mắt đỏ nhìn phần lớn những tòa nhà đều dần tắt đèn. Miệng chúng nó phát ra từng trận tiếng hú, không có thanh vang như trước kia, mà mang theo sự khàn khàn cứ như có gì mắc trong cuống họng.
…..
Cửa phòng bị gõ vang, đứng bên ngoài không phải ai khác, mà là hai chị em Tô Viện Tô Hàng đang lo lắng.
“Mục ca! Tiếng kêu đó càng lúc càng gần rồi!” Tô Hàng sốt ruột nói. Từ khi cậu bé lên cấp hai, không chỉ dị năng thính lực tiếng bộ không ít, hiện tại thị lực cũng bắt đầu biến dị. Tuy không phải là thiên lý nhãn truyền kỳ gì, nhưng lại có thể xuyên thấu qua mặt tường nhìn vào không gian bịt kín hoặc là vị trí không gian của người khác.
Thần sắc Mục Siêu lập tức nghiêm túc hẳn: “Tiểu Hàng có thể nghe được là thứ gì phát ra tiếng đó hay không?”
Tô Hàng nhăn mặt thành bánh bao, trầm mặc một lát: “Em biết rồi! Là khỉ! Lúc trước xa quá, không nghe rõ, hiện giờ…. Chúng nó đang đến gần chúng ta!” Cho dù là Thẩm Sâm luôn bình tĩnh cũng nhịn không được nhăn mày.
“Nhanh! Mau gọi những người khác rời giường!” Mục Siêu hướng chân ra ngoài mà chạy. Khỉ đột kích thời gian này….Khỉ, là loài linh trưởng! Mục Siêu cắn môi, một đường hướng đến khu của người quản lý căn cứ.
Tính thời gian, đám khỉ đó tốc độ không chậm, nhưng dòng suối kia cũng không nông, chí ít có thể kéo dài được một lúc.
Tần Hướng Hải còn chưa ngủ, nghe thuộc hạ thông báo, lần đầu tiên nhìn thấy Mục Siêu. Người đàn ông này không có nhiều kẻ thù dị năng giả, cũng không có sự khoan dung của cấp trên, lập tức khiến Mục Siêu triển khai hành động đặt trụ cột cho sự nghiệp sau này của cậu.
“Nghe tôi nói, nhanh chóng triệu tập toàn bộ binh sĩ cùng dị năng giả. Một hồi nữa chúng ta sẽ có trận đánh rất ác liệt.” Ngữ khí Mục Siêu rất gấp gáp, cò mang theo hởi thở dốc do chạy bộ.
“Tôi tin cậu nói, nhưng tôi cần một lý do để những dị năng giả tin tưởng.” Tần Hướng Hải rất bình tĩnh. Hai tay chắp lại đặt trên đầu gối, bình thản nhìn Mục Siêu.
Mục Siêu hiển nhiên cũng ý thức được bản thân lỗ mãng, thu lại tâm tình xao động vội vàng, đem phát hiện của mình cùng Tô Hàng nói ra mặc dù ngữ tốc có hơi nhanh nhưng vẫn trật tự rõ ràng.
…..
Trương Tĩnh trở lại căn cứ đã là 0 giờ tối. Đêm tối che kín tầm nhìn.
Lâm Thiến Thiến đi bên cạnh y, hai người đã không còn sức lực suy nghĩ thêm gì nữa. Lại đồng thời lo lắng Lâm Kỳ Kỳ bị trói ở trong phòng. Nếu Lâm Kỳ Kỳ trong tay bọn họ mà biến thành tang thi, không riêng gì nói đến thù lao ngon lành là ngâm suối nước nóng, chính là Lâm gia ở B thị xa xôi kia cũng nhất định không bỏ qua cho bọn họ.
Nghĩ đến đây, hai người đều không cần nói cũng tăng nhanh bước chân.
Lâm Kỳ Kỳ sớm đã tỉnh lại. Chẳng qua sau khi cô tỉnh, cảm thấy có chút khác lạ. Cô cũng không có vội vã cố tháo đống dây thừng. Mà là sửa sang lại trí nhớ trong đầu đột nhiên nhiều ra thêm.
Tựa như chỉ ngủ một giấc, mơ một giấc mộng mà thôi. Cô mơ thấy một người đàn ông trẻ tuổi xinh đẹp, người đàn ông đó luôn dùng ánh mắt thâm tình thương yêu nhìn cô, dù cô cùng người đàn ông đó hôn môi, ôm, nhưng sẽ vào thời điểm không có người đàn ông đó thì sẽ cùng một người con trai cao lớn anh tuấn khác bên nhau. Lâm Kỳ Kỳ cảm thấy trong mộng cô ta không hề thích người đàn ông xinh đẹp đó, bởi vì chỉ nhìn bóng dáng hắn, ánh mắt cô đều là sự chán ghét.
Nhưng mà, toàn bộ cô đều nhẫn nhịn, đến khi cô nhìn người đàn ông xinh đẹp đó bị người bắt đi mặc bộ đồ trắng toát, cô lại cùng người con trai cao lớn kia ở cạnh nhau.
Lâm Kỳ Kỳ nhớ lại giấc mơ nọ, rất kỳ lạ, cô không nhớ người đàn ông xinh đẹp đó tên là gì, lại biết rằng, hắn có một cái không gian dị năng khác hẳn không gian bình thường khác! Trên xương quai xanh của người đàn ông đó có một mảnh hoa văn đẹp đẽ phức tạp, người đó đã từng cho cô nhìn qua, nhưng hai người không thể chia sẻ, cô cũng không thể đi vào không gian đó.
Tháo bỏ dây thừng trên tay, điều này đối với một dị năng giả cấp hai là vô cùng đơn giản. Lâm Kỳ Kỳ xoa xoa cổ tay, không nhớ tên người đàn ông đó, cũng chả nhớ rõ bộ dạng của hắn, chỉ mơ hồ biết rằng người đàn ông đó rất xinh đẹp, rất thích cứu người, rất ưa xen vào việc kẻ khác. Nếu như có thể khiến hắn yêu cô…. Trên mặt Lâm Kỳ Kỳ trở nên sáng bừng hưng phấn. Ở trong mộng cô không yêu thích người đàn ông kia, vậy thì thật sự cô vẫn như cũ sẽ không thích hắn ta. Nhưng mà, không thích không có nghĩa là không được lợi dụng nha ~
Trương Tĩnh đẩy cửa vào, y đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
“Kỳ Kỳ, em…” Mượn ánh trăng, Trương Tĩnh nhìn thấy Lâm Kỳ Kỳ ngồi ở bên giường.
“A Tĩnh! Anh đi đâu vậy ~ ” Lâm Kỳ Kỳ thấy Trương Tĩnh, đôi mắt đẹp rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, nhìn kỹ đúng là so với trước xinh đẹp hơn nhiều.
Trương Tĩnh bị cái liếc mắt đó khiến cho cảnh giác buông lỏng, y đi tới ôm lấy vòng eo Lâm Kỳ Kỳ, nói liên miên cằn nhằn giống như muốn kể hết ra những lời tâm tình của mình.
Lâm Kỳ Kỳ im lặng ghé vào trên vai y lắng nghe, thường thường thẹn thùng dịu dàng đánh nhẹ cắt ngang lời Trương Tĩnh một cái. Lâm Thiến Thiến nghiêm mặt đứng trước cửa phòng. Thân thể một mảnh lạnh lẽo như băng. Vào lúc Trương Tĩnh thuận tiện đóng cửa rồi ôm lấy Lâm Kỳ Kỳ, tâm cô đã nguội, mà nháy mắt cánh cửa đóng lại đó, Lâm Thiến Thiến tinh tường thấy được Lâm Kỳ Kỳ đối cô cười nhạt, ánh mắt lại băng lãnh vô cùng. Giống như bị tạt nước lạnh vậy. Lâm Thiến Thiến không rét mà run. Trương Tĩnh đưa lưng về phía cô, căn bản không biết vừa mới xảy ra chuyện gì.
Cơ hồ là tay chân đều nhau mà đi về phòng, Lâm Thiến Thiến như bị tê liệt, ngồi phịch xuống giường. Cô dường như đã vĩnh viễn không nghĩ rằng Lâm Kỳ Kỳ thế nào mà…. Nghĩ đến lúc cha đặt tên, Lâm Kỳ Kỳ là dựa theo gia phả mà đặt, mà cô chỉ là do cha thuận miệng nói ra, trong lòng Lâm Thiến Thiến không ngừng oán hận. Cô nhắm mắt lại, tay đặt hai bên thân thể liền nắm chặt lấy lấy góc áo, khớp xương trở nên trắng bệch, có lẽ là dùng sức quá mức mà run run.
………
Mỗi một cửa gian phòng đều bị vội vàng đập vang, mọi người trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, đang muốn nổi cáu, lại phát hiện ai nấy đều đi ra, sau đó nghe người gõ cửa giải thích rồi vội vã quay về phòng thay quần áo.
“Sao lại như thế?”
“Là khỉ à! Khỉ biến thành tang thi!”
“ch.ết tiệt!”
“Nhanh chóng tập hợp! Bãi đất trống phía sau.”
Mọi người hấp tấp chạy đi, bọn họ có chút không tin khỉ cũng sẽ biến thành tang thi, nhưng đến khu vực phụ trách thám hiểm, ngọn núi đối diện cao thấp chật chội đều là khỉ đang ở sát mép con suối. Bọn họ thậm chí còn thấy được có mấy con khỉ nhảy xuống nước rồi chìm tại chỗ.
Rừng rậm đều là khỉ tang thi. Hai mắt đỏ lừ, răng nanh trong miệng lồi ra, da lông nguyên bản là màu vàng, xám đã sớm hư thối, máu thịt chảy ra nước mủ phát ra từng trận mùi tanh tưởi, cho dù đứng ở đầu bên đây cũng khiến mọi người ngửi thấy cái mùi vô cùng ghê tởm.
Dị năng giả biếng nhác trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại. Họ chưa từng gặp qua trận thế như thế này. Mùi thối tập kích vào thần kinh mỗi người.
Tần Hướng Hải gật đầu với binh lính, những binh sĩ phụ trách ngắm bắn ngay lập tức nâng súng lên, chỉa về phía đám khỉ có ý đồ xuống nước.
Máu bắn tung tóe văng khắp nơi! Đàn khỉ tựa như bị kích thích. Rống lên từng trận. Nhưng trừ mấy con khỉ đặc biệt kích động đứng bên rìa sông, những con khác mặc dù bạo động nhưng cũng không có mạo hiểm lội qua sông nữa.
“Bọn chúng có chỉ huy.” Mục Siêu xoa xoa cằm. Nhìn đám khỉ có đường lối trật tự ở đối diện.
“Báo cáo, tìm không thấy Hầu vương.” Nhóm người súng bắn tỉa lên báo cáo, trong tầm ngắm của họ, không có thân ảnh của con đầu đàn.
“Hầu vương rất thông minh. Nó sẽ không đặt mình bại lộ ở những nơi nguy hiểm đâu.” Thẩm Sâm tiếp nhận súng của một binh sĩ, nhắm vào một con khỉ có hình thể to lớn hơn mấy phần so với các con khác, ngắm chuẩn qua kính, đầu con khỉ đã nhiều thêm một cái lỗ, máu nâu nồng đặc chậm rãi chảy ra.
“Không nhất định là lớn, chỉ số thông minh không đủ, tuy nhận ra nguy hiểm nhưng đàn khỉ cũng không có tản đi, con khỉ lớn đó cũng không gây ảnh hưởng gì với đám khỉ chung quanh.” Tần Hướng Hải buông kính viễn vọng. “Hầu vương thông minh, chúng ta không thể chờ đợi mãi.”
Trong tầm mắt. Từ thượng du đột nhiên trôi đến vài cái bè dùng để thám hiểm. Khuôn mặt Mục Siêu nháy mắt biến sắc!
Trích lời tác giả muốn nói:
Cả nhà sắp gặp được quái tinh anh, thỉnh chuẩn bị sẵn sang
Lần này quái vật sẽ đem chìa khóa [Phó bản B thị] mở ra
Thỉnh cả nhà chú ý!
Nhiệm vụ lệnh che giấu 2 [Bạch liên hoa Lâm Kỳ Kỳ]
Nhiệm vụ che giấu bị thay đổi 2 [Lâm Kỳ Kỳ biến hóa]
Xin cả nhà cố gắng nha ~(≧▽≦)~