Chương 54: Cố nhân, Thi triều
Thả ba lô trong tay xuống, tỉ mỉ nhìn quanh chỗ ở tạm thời của bọn họ.
Giấy dán tường màu vàng nhạt có hình hoa sồ cúc (X: cúc non), đồ gia dụng màu sáng hoặc tông màu ấm, không nơi nào không để lộ hơi thở mang không khí gia đình.
“Gần bên có cửa hàng đồ gia dụng, bởi vì không làm nổi nữa, nên x gia dụng nơi này đều là từ bên đó dọn qua, mọi người nếu muốn sửa đồ dùng gì, có thể lấy điểm tích tới đổi.” Thư ký đã sớm nhìn ra mấy người vừa đến này là bạn bè của ông chủ cô.
Đây là chiến thuật tâm lý nha? Khiến người ta có cảm giác ấm áp như ở nhà?
Bất quá sự thật cũng đúng là như thế, đối với nhóm dị năng giả luôn trường kỳ bôn ba tìm kiếm đủ kiểu đủ loại vật tư cùng làm nhiệm vụ bên ngoài, hoàn cảnh nhà cửa ấm áp có thể kêu gọi phần lớn lòng trung thành trong thâm tâm người. Cho nên bất luận kiếp trước của Mục Siêu hay hiện tại, căn cứ Tây Bắc vẫn là nơi có dị năng giả trú ngụ nhiều nhất.
…
Đội ngũ dị năng đăng ký, nhân tiện làm một ít nhiệm vụ. Dị năng ở căn cứ Tây Bắc thì không cần che che giấu giấu. Vì thế Kiều Viễn hệ mộc đi giúp thúc hoa màu, chi cần thực hiện dị năng một lần, lúa mạch liền cao tới thắt lưng.
Người quản lý ruộng đồng vui muốn khóc ngất luôn.
Cũng chẳng phải là không có dị năng giả giúp đỡ họ, cũng đâu phải không có người có hiệu suất nhanh như vậy, chỉ là đám đại thần nọ thường nắm giữ một đội ngũ, chỉ đi săn lùng vật tư.
Đội Mục Siêu ra ngoài làm nhiệm vụ, tiến triển cũng rất suông sẻ.
Từ sau khi ở nhà xưởng nọ thấy qua loại tang thi nhân chủng, họ vẫn chưa gặp lại loài tang thi có trí tuệ đó nữa.
Hiện tại dị năng của mọi người đều dừng lại không tiến ở cấp sáu bậc trung. Dù là Mục Siêu hay Thẩm Sâm cũng đều bị vây ở cấp bậc này. Lúc trước mọi người ở trạng thái cấp năm đỉnh phong đối phó loại nhân chủng rất khó khăn, Thẩm Sâm còn bị cắn tới hôn mê (mặc dù một phần nguyên nhân là do thức tỉnh song hệ dị năng). (X: kh phải từ đầu là thức tỉnh hai loại à, hay ta nhớ nhầm +.+llllllll)
Loại nhân chủng nhất định không chỉ có một con mà bọn họ đụng phải kia; trong bóng tối, chúng nó ẩn nấp, chờ đợi thời cơ.
Mục Siêu không tìm được Giản Thành, tin tức này vẫn chưa thông báo được.
…
Bất quá cậu không nói, không có nghĩa năng lực thu thập tin tức của căn cứ sẽ chậm.
“Báo cáo, A thị phát tín hiệu cầu cứu đột nhiên bị ngăn ra. Đội ngũ chúng ta phái đi cứu viện A thị cũng không liên lạc được!” Người ngồi ở trước máy móc xoay người báo cáo với cấp trên đứng phía sau.
“Báo cáo, căn cứ B thị cách đây một tuần có phát ra mấy đoạn tín hiệu yêu cầu trợ giúp, nhưng rạng sáng hôm nay đột nhiên mất tin tức. Có phái đi giúp đỡ không?” Một người trong họ cầm một sấp tài liệu hỏi.
Người của khu quản lý tình báo càng ngày càng cảm bất thường.
“Cho tôi xem A thị cùng B thị phát ra cái gì.”
Hai nơi đó đều là thành thị phía nam, chỗ nào cũng rất gần. Chỉ khác là, A thị là thành thị bậc trung, lực lượng chưa tạo thành hình thức căn cứ. Mà B thị đã tự lập căn cứ.
Rõ ràng một tuần trước, căn cứ B thị còn truyền đến tin tức có thể tự thu thập.
“Tít —— tít —— yêu cầu trợ giúp! Yêu cầu trợ giúp!”
“Tít —— tang thi —— nhiều lắm —— là thi triều!”
“Tít —— a a a đã trèo tới đây!”
“…”
Tiếng kêu la ồn ào xen lẫn với thanh âm súng đạn, người đàn ông luôn tiếp xúc với súng đạn này còn có thể nghe ra tầng suất âm thanh bom phát nổ. Hai tin cầu cứu đều như nhau, ban đầu lộ vẻ mỏi mệt, tiếp đó là vô hạn sợ hãi. Sau cùng lặng yên không chút tiếng động.
Việc lớn rồi! Người này cơ hồ là trong nháy mắt giật bắn từ trên ghế dậy, cầm hai phần báo cáo lao vụt ra ngoài.
Nếu như gã đoán không sai, vài căn cứ kế tiếp đều không có năng lực ngăn cản đợt thi triều này như căn cứ B thị, phỏng chừng cũng không cầm cự được bao lâu. Hai căn cứ Tây Bắc cùng Tây Nam, còn có Đông Bắc căn cứ chính là ba căn cứ lớn nhất định sẽ đưa tới từng nhóm người may mắn trốn được còn sống sót.
Khi gã vội vã đi tới văn phòng lãnh đạo nói ra suy đoán của bản thân, lúc này căn cứ Tây Bắc, Tây Nam căn cứ cùng căn cứ Đông Bắc ngược hướng còn cách bọn họ một dãy Thái Hành Sơn, đều đang nghênh đón nhóm người đào vong đầu tiên của mình.
Mà tin tức bọn họ mang đến, khiến mọi người nghĩ đã có thể an tâm sinh sống đều vô cùng hoảng sợ.
…
Trước cửa Tây Bắc căn cứ.
Đám người Mục Siêu vừa làm nhiệm vụ trở về, chỉ thấy rõ ràng đâu phải thời gian mở cửa thành, lại có rất nhiều người đứng xếp hàng chờ kiểm tra.
Ngay cả hàng dị năng giả cũng đứng đầy người. Những người đó không giống cư dân của Tây Bắc, họ phong trần mệt mỏi, ánh mắt nhìn cửa thành chỉ lộ một chút chờ mong trong nỗi tuyệt vọng. Đây là chạy trốn bao lâu rồi nha. (X: phong trần – long đong vất vả)
“Lão cha! Hoàng… Hoàng!” Phi Ly chỉ vào đoàn xe cách đó không xa đang xếp hàng chờ đợi nói. Bé còn nhỏ, cái đầu nhỏ nào nhớ rõ nhóm cô chú này, nhưng duy nhất có một người bé nhớ kỹ, chính là chú Hoàng luôn ghé vào lỗ tai bé liên miên cằn nhằn! Tên đầy đủ là gì nhỉ? Hông nhớ nữa!
Thẩm Sâm nhìn theo ngón tay Phi Ly chỉ, chỉ thấy một ký hiệu quen quen ở phía sau đoàn xe, càng thấy được không ít đội ngũ quen thuộc.
‘Lôi Đình’, ‘Phệ Huyết’… Đống xe dơ hầy, có đèn xe còn bị đụng tới nát bét thảm vô cùng, vậy mà đều là người của căn cứ B thị!
Gửi gắm Phi Ly xong, hai người Mục Siêu cùng Thẩm Sâm xuống xe.
“Lôi lão đại!” Cốc cốc cửa kính xe. Ra hiệu đối phương hạ cửa kính xe xuống.
“Là mấy người!” Gương mặt hàm hậu của Lôi Đình đột nhiên trở nên kinh hỉ.”Mau, có thể giúp đỡ bọn tôi không?!” Hắn vội vàng ngửa đầu hỏi.
Mục Siêu nhìn về phía chỗ tựa lưng ở giữa hai băng ghế xe rồi thấy một người nằm ở toa ghế sau. Nhìn lại bộ dạng gấp gáp của Lôi Đình, Mục Siêu gật đầu. Ba người chẳng kịp ôn chuyện, mở cửa xe, Mục Siêu cùng Thẩm Sâm liền nhìn thấy Tiểu Cảnh nằm ở chỗ ngồi phía sau hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Cảnh bị tang thi cắn, giờ biến thành như vậy.” Vẫn mê man, hắn chỉ có thể ngày đêm trông coi bên người Tiểu Cảnh, sợ bản thân không chú ý chút xíu thì Tiểu Cảnh liền rời bỏ mình.
Mục Siêu cau mày. Dị năng giả bị tang thi cắn sẽ mê man?
Lôi Đình thấy cậu nhăn mày, nghĩ cậu không tin. Lập tức giải thích: “Tiểu Cảnh là bị một con tang thi có hai cái đầu dài dài cắn trúng, vốn bọn tôi cho rằng con tang thi đó đã ch.ết…”
Tang thi hai đầu! Mục Siêu đột nhiên nhớ tới đợt thi triều nhỏ vào cái đêm tuyết rơi đầy kia. Nhớ đến Thẩm Sâm bất tỉnh. Cậu lập tức gật đầu, ba người hợp lực nâng Tiểu Cảnh tới chỗ xe bọn họ.
Lôi lão đại vốn muốn đi theo liền bị Mục Siêu từ chối. Đành phải trơ mắt nhìn Tiểu Cảnh được bọn họ nhanh như chớp đưa vào trong căn cứ. Gờ hắn cũng chẳng còn cách nào. Chỉ có thể tin vào bọn Mục Siêu.
Hành động của ba người không phải bí mật gì, bất quá xe của Mục Siêu được sở nghiên cứu đặc biệt phê chuẩn, Lôi Đình là đội viên chủ chiến của B thị căn cứ ai ai cũng biết. Bởi vậy dù có tiếng nói dị nghị, nhưng rất nhanh bị đè ép xuống.
…
Vào phòng, Mục Siêu cùng Thẩm Sâm lập tức nhanh chóng đưa Tiểu Cảnh tiến không gian.
Thẩm Sâm lấy một bó dây thừng leo núi, hai người hợp sức trói chặt Tiểu Cảnh lại.
Nếu để Lôi lão đại thấy, nhất định sẽ nhảy tưng lên đánh hai người. Nhưng hành động của hai người Thẩm Mục bây giờ cũng chỉ là bất đắc dĩ. Trên người Tiểu Cảnh, miệng vết thương màu tím đen bên eo đã bắt đầu lan tràn, nếu như kề sát người cậu ta sẽ ngửi được một cỗ mùi hôi thối của người ch.ết, móng tay cũng bắt đầu dài ra cứng lại.
Mục Siêu không ngờ rằng cậu trai trẻ trong trẻo này hiện tại lại biến thành như vầy. Cậu cũng chỉ có thể cố hết sức.
Trong nước màu trắng ngà, Tiểu Cảnh lẳng lặng nằm. Mục Siêu nâng đầu cậu ta. Chỗ bị cắn nơi eo Tiểu Cảnh, tuy không có nguy hiểm như Thẩm Sâm ngày đó, nhưng thời gian dài tròng trành khiến miệng vết thương của cậu ta chuyển biến xấu, tình huống hiện giờ so với Mục Siêu nghĩ lại nguy hiểm hơn nhiều.
Sợi tơ màu đen lúc lắc trong nước, bị tiêu diệt, lần đầu tiên Thẩm Sâm nhìn thấy trường hợp này.
Đen cùng trắng đấu đá, lại bị chôn vùi.
Tuy không nắm chắc điều gì, nhưng sắc mặt Tiểu Cảnh ngược lại dần dần tốt lên. Mục Siêu thở phào một hơi, xem ra nước không gian thủy vẫn dùng được.
Vì không muốn để Tiểu Cảnh phát hiện bí mật không gian sau khi tỉnh lại, hai người đưa Tiểu Cảnh về phòng, lấy từu trong không gian ra một cái thùng gỗ siêu to.
Mục Siêu ghé vào mép thùng, không ngừng thả nước không gian vào thùng gỗ. Nước màu trắng ngà từ bàn tay cậu chảy lên người Tiểu Cảnh.
Cái đầu đau đớn bị Mục Siêu lựa chọn lờ đi, nhưng sắc mặt càng ngày càng kém lại không gạt được con mắt của Thẩm Sâm.
Một thùng nước không gian lớn.
Mục Siêu chưa từng thử qua lần chuyển nước nào nhiều như thế. Khí lực toàn thân như nước bị tháo chốt, đàu cũng giật giật từng cơn từng cơn. Thẩm Sâm rõ ràng nói gì đó bên cạnh cậu, nhưng chỉ thấy miệng đóng mở, thanh âm một chút cũng chẳng nghe ra.
Mục tiểu gia vẫn luôn khỏe mạnh rốt cục té xỉu trước mặt Thẩm đại đại.
…
Chăm lo tiểu thụ nhà mình ổn thỏa cuối cùng dành chút thời gian đi coi Tiểu Cảnh đang mê man, Thẩm Sâm suýt chút nữa bị dị năng bay cắt trúng mũi.
Cố ngăn không ra tay, vì đối phương là tiểu Mộc đầu bất tỉnh đổi lấy!
“Ôi trời? Thẩm Sâm?” Một tay Tiểu Cảnh túm tấm rèm không biết giựt từ đâu xuống quấn quanh thân thể, tay còn lại vẫn duy trì động tác phát dị năng, kinh ngạc nhìn Thẩm Sâm xuất hiện ở cửa phòng.
“Cậu, làm, mịa, gì?” Bốn chữ chui ra từ hàm răng của Thẩm đại đại. (X; ảnh đang nghiến răng nói đó mà)
Nghĩ tới bản thân vừa rồi YY quá trớn, lập tức ho khan vài tiếng, đồng thời trong lòng oán hận Lôi Đình làm mình hư hỏng theo ổng.
Hít lửa giận, Thẩm Sâm xoay người vào một phòng khác. Một lúc sau thì đi qua ném mấy bộ quần áo.”Là của tiểu Mộc đầu, cậu mặc tạm đi. Tôi đi thông báo Lôi Đình tới đón cậu.”
Kỳ thật không cần hắn thông báo, Lôi Đình đã sớm đi theo những người khác trong tiểu đội của Mục Siêu vào nội thành. Họ tuy là nhân sĩ* đào vong, nhưng là người quen của Giản Thành, hiển nhiên là sẽ nhận được chút ít đặc biệt. (X: * người có tài)
Đội viên nòng cốt của ‘Lôi Đình’, như Hoàng Phong, Quân sư đều chờ theo vào nội thành; nhân sĩ sau màn của ‘Phệ Huyết’ vốn là Giản Thành, còn được chăm chút nhiều hơn. Những người còn lại là cư dân trung thành (X: là thành giữa như ngoại – trung – nội ấy). So với đám người trốn ra từ căn cứ B thị, đãi ngộ cho bọn họ đã rất tốt rồi.
…
“Sao mấy người lại tới đây?” Tất cả đều là người quen, hiện tại túm tụm ngồi lại, dĩ nhiên muốn hàn huyên nguyên nhân họ chạy trốn.
Ngay tới Hoàng Phong luôn luôn lảm nhảm lải nhải lúc này cũng căm bặt. Bầu không khí vốn náo nhiệt thoáng một cái phủ lên một tầng đau buồn.
Thẩm Lộ bịt mồm mình, thầm mắng bản thân na hồ bất khai đề na hồ. Nhân số đội ngũ này đó sụt giảm lợi hại. Không gặp được thứ gì nguy hiểm thì còn có thể là cái méo gì nữa.
“Không sao, cho dù mấy người không hỏi, chúng tôi cũng sẽ phải lập tức báo cáo lên thượng tầng căn cứ.” Quân sư xoa xoa Hoàng Phong ủ rũ. Người này tuy nói nhiều nhưng trong đội, quan hệ giữa hắn cùng các đội viên là tốt nhất. Chúng tôi gặp thi triều.”
Mọi người nghe Quân sư nói một mạch, nghĩ tới các loại đau thương tuyệt vọng khi căn cứ bị thi triều công kích. Nhìn đồng loại ch.ết thảm trước màn ảnh, tang thi lúc nhúc vây lắp ống kính… Từng tấm từng tấm. (X: chắc thấy qua camera)
Thẩm Lộ thình lình nhớ tới gì đó, “Bọn này đã gặp qua loại tang thi nọ. Chị dâu gọi nó là… loại nhân chủng.”
…
“Mọe gì?! Có thể chỉ huy đàn tang thi?!” Trong phòng họp bufnh nổ một tiếng thét kinh hãi. Sau đó thanh âm chụm đầu ghé tai thảo luận đứt quãng.
Tin tức này không riêng gì căn cứ Tây Bắc, Tây Nam căn cứ cùng căn cứ Đông Bắc cũng đồng thời nhận được.
Phản ứng của đám cao tầng thần kỳ hệt nhau. Không tin nổi lại không thể không tin. Đây là do đích thân người trốn ra được từ căn cứ phía nam trải qua.
Quần áo rách bẩn, tóc dơ rối, phong trần phừ phạc. Khi nói tới đoạn nguyên nhân trốn chạy, đồng loạt tự kể trong tiếng khóc rấm rứt nức nở. Họ trốn được, nhưng càng có nhiều người bị giữ lại nơi đó, có lẽ sẽ không ra được nữa.
Ba căn cứ cỡ bự tức khắc mở hội nghị khẩn cấp. Thương lượng đối sách.
Ngày 20 tháng 1 năm 2097.
Tang thi mới chính thức xuất hiện trong mắt mọi người. Được mệnh danh là: loại nhân chủng.
Ngày 31 tháng 1 năm 2097.
Vốn là ngày cả nhà cùng vui, nào ngờ toàn cầu lại lâm vào khủng hoảng cùng xót xa cùng cực. Cho dù là Trung Hoa hay nước Mỹ, bất luận là màu da nào. Đều bị thi triều khiến cho hoảng hốt lo sợ.
Ngày 15 tháng 2 năm 2097.
Căn cứ P thị rơi vào tay giặc.
Trong những người trốn ra từ P thị căn cứ, có thân binh của Tần Hướng Hải. Gã đang cầm một cái hộp nhỏ, trong đó là ảnh chụp của Tần Hướng Hải cùng Tần Miên.
Thân binh không nói gì. Tần Miên cũng không hỏi tới. Chỉ là cầm lấy cái hộp nhỏ rồi nhốt bản thân trong phòng. Một hồi. Mọi người nghe được tiếng khóc cực kỳ bi thương trong phòng cô.
Ngày 1 tháng 3 năm 2097.
Căn cứ Đông Bắc bị thi triều bao vây. Thế công mạnh mẽ, lệnh khiến thượng tầng Đông Bắc căn cứ không thể không ra quyết sách toàn căn cứ đi về hướng tây.
Ngày 15 tháng 3 năm 2097.
Căn cứ Tây Bắc, Tây Nam, Đông Bắc chính thức hợp thành một, thay tên là căn cứ Bắc Bộ. Bắc bộ này cũng nơi cuối cùng người Hoa quốc nhân có thể sinh tồn. Mà chính vào lúc này, nhân viên nghiên cứu rốt cục phát hiện quy luật di chuyển của tang thi triều. Bọn nó xuất phát về Thái Hành Sơn!
Không phải căn cứ nào cũng lâm vào phạm vi công kích của thi triều. Rất nhiều căn cứ cỡ nhỏ tránh được kiếp nạn lần này.
Mà mọi nơi trên thế giới cũng đã phát hiện vấn đề này. Tang thi chỗ bọn họ đều đi về một hướng. Vì thế người thống trị ở các quốc gia hạ lệnh vứt bỏ căn cứ, xây dựng căn cứ mới thì tránh được phạm vi của thi triều.
…
“Vì sao đám tang thi giờ mới di chuyển về phía Thái Hành Sơn?” Khương Hiệp một tay chống má, một tay cầm dao phẫu thuật. Giữa những ngón tay thon dài, ánh đao rét căm.
Mục Siêu cũng nghĩ không thông chuyện này. Tuy rằng loại nhân chủng có thể chỉ huy tụi tang thi mới xuất hiện mấy tháng gần đây. Thế nhưng thời gian ẩn nấp cũng khá lâu.
Hai người này một người nghịch dao phẫu thuật, một người lau chùi đường đao trên đầu gối, bộ dạng rõ ràng xuất chúng khiến người ta tuyệt đối quay đầu 100%. Đều cùng thắc mắc một vấn đề.
Giản Thành không biết làm mọe gì để khuyên Khương Hiệp trở về, nhưng hai người đã hạnh phúc bên nhau. Tính nết Mục Siêu cùng Khương Hiệp thập phần tương tự. Rất nhanh liền thành bạn tốt khuê (?) trung. (X: khuê – khuê phòng, ý chỉ bạn bè tâm giao hợp tính hợp nết giữa đám con gái, mà bà tác giả cứ để dấu? này chi, đã ghi rồi thì để mọe đi =.=lllll)
“Cho dù nói gì, nhìn hướng di chuyển của thi triều hiện tại. Rất mau sẽ trở lại bên này của chúng ta.” Thẩm Sâm chỉ vào bản đồ nước Hoa treo trên tường, chưa bao giờ như lúc nào, cái chốn nhìn như con gà trống này khắp nơi đều là người, hành trình di chuyển của mọi người đều là từng người chen nhau mà đi. Nhưng giờ đây… (X: chỗ này ta chém, thiệt chả hiểu)
Ánh mắt mọi người đều nhìn dấu hiệu mũi tên kia trên bản đồ, mũi tên màu đỏ thẳng tắp chỉ về phía bọn họ. Càng khiến người ta khó hiểu không riêng gì thời gian hành động của thi triều, mà là đống mũi tên bắt đầu từ căn cứ Đông Bắc kéo nửa vòng xuống dưới chỉ thẳng về hướng căn cứ Bắc bộ.
Vì quái gì còn lượn vòng qua Thái Hành Sơn?
Tác giả có chuyện muốn nói: tới đây nhìn ra được chưa? Sắp kết thúc.
Cúi đầu.