Chương 16
“Ác nhân cáo trạng trước, tuổi còn nhỏ, tâm thuật bất chính, tôi phế linh mạch của Thời Dương, là vì nó tự chuốc lấy, chỉ hối hận khi đó sao không phế cậu luôn, loại người như cậu, nhìn thì đường đường chính chính, nhưng trong lòng cũng âm độc hệt như em trai cậu__”
“To gan! Thời Yến, mi phế linh mạch của Thời Dương, lúc này lại sỉ nhục cháu ta, hôm nay ta sẽ thay gia chủ đã ngủ say giáo huấn mi! Để mi hiểu ra, Thời gia không phải là Thời gia của một mình mi, để mi biết, cái gì gọi là quy củ!” Thời Tần ôm Thời Kỳ nghe Thời Yến nói thế, lập tức nổi cơn thịnh nộ, lóe người mấy cái, chớp mắt đã đến trước mặt Thời Yến, nâng tay muốn đánh lên đầu Thời Yến!
Lúc nguy cấp, hai mắt Thời Yến lóe ánh bạc, Cửu Trọng Sát ở tay phải đột nhiên xuất hiện trước người Thời Yến: “Thời gian” và Cửu Trọng Sát cùng sử dụng, hai con át chủ bài của Thời Yến, lại chỉ khiến Thời Tần khựng lại một chút!
Nhưng chính một chút này đã tranh thủ được sinh cơ cho Thời Yến, giây tiếp theo, Thời Huân đã đứng trước mặt Thời Yến, nâng tay đánh bay Thời Tần, cùng lúc đó, Thời Yến chịu đựng lực lượng cường đại của Thời Tần phản phệ phun ra một ngụm máu, lùi liền mấy bước, trước mắt tối đi, sau đó biến thành một vùng sương trắng.
Thời Tần là ngự linh sư tử cấp, Thời Yến chỉ là hoàng cấp mà thôi, giữa hai người chênh nhau tới bốn cấp, quả thật là chênh lệch trời đất, y có thể khiến Thời Tần ngừng lại một chút, đủ để khiến tất cả mọi người nhìn bằng con mắt khác!
“Thời gian!” Lập tức có mấy vị trưởng lão đứng lên! Với ánh mắt của họ, đương nhiên nhìn ra được vừa rồi Thời Yến đã sử dụng kỹ năng thiên phú của Thời gia, thời gian!
Đối với họ mà nói, một ngự linh sư xích cấp, sử dụng ‘thời gian’, vậy mà ảnh hưởng đến ngự linh sư tử cấp, quả thật là kỳ tích!
Sắc mặt Thời Huân trầm như nước, không giận mà uy, trừng mắt nhìn Thời Tần: “Thời Tần! Ông thật to gan, có còn đặt gia chủ ta đây vào mắt không?!”
Thời Huân tức giận, dường như cả thiên địa đều trở nên âm trầm vì cảm xúc của hắn, cả không gian cũng trở nên cực kỳ đè nén, hiện trường trở nên tĩnh mịch, không ai dám lên tiếng, chọc giận đệ nhất cao thủ Thời gia đang tức giận.
Thời Tần bị Thời Huân đánh bay, nhưng không bị thương, lúc này ông ta đứng lên, cúi đầu, sắc mặt trướng đỏ bừng.
Ông là một trưởng lão Thời gia, vậy mà lại xuất thủ với một tiểu bối trước mặt gia chủ, thật khó coi, nhưng vừa nghĩ đến cháu của mình, cùng với Thời Dương đã bị phế đi linh mạch, Thời Tần không cam lòng nói: “Quyền gia chủ, là ta mất chừng mực, tự nguyện chịu phạt. Nhưng xin ngài tr.a rõ sự tình, đứa Thời Yến này, tâm địa ác độc, không nghiêm trị, ta không phục đâu!” (Quyền gia chủ: quyền ở đây nghĩa là tạm thời)
“Nên làm thế nào, ta tự có chừng mực.” Thời Huân hừ lạnh nói, quay đầu nhìn Thời Yến.
Thời Yến đã đứng lên, một cú vừa rồi đã rút sạch linh lực trong người y, thậm chí còn phản phệ, nên đã bị thương. Cũng may lần này y kiếm được không ít bảo vật, lập tức lấy ra liệm khí trị lành vết thương, còn về linh lực, sau này lại chậm rãi hồi phục.
Mất đi linh lực, hai mắt Thời Yến lập tức không nhìn thấy, thấy Thời Tần còn không cam tâm, Thời Yến ngầm cười lạnh, y ngẩng đầu lên, đôi mắt không tiêu cự nhìn sang hướng Thời Huân: “Quyền gia chủ, tôi có một thứ muốn cho mọi người xem, có được không?”
Thời Huân nhìn chằm chằm hai mắt Thời Yến một lát, hiểu ra vì Thời Tần nên lại bị mất tiêu cự lần nữa, cân nhắc một phen, Thời Huân nói: “Chỉ cần có liên quan đến chuyện tháp thời gian lần này, thì được.”
Thời Yến nhìn sang hướng La Hưng gọi: “La Hưng, lên đây.”
La Hưng bị điểm danh ngẩn ra một chút, còn cho là nghe lầm, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, tuy không hiểu lúc này Thời Yến gọi hắn là tốt hay xấu, nhưng hắn vẫn đứng ra: “Thiếu gia.”
“Anh lên đây.” Thời Yến nói.
La Hưng do dự một lát, thấy mấy trưởng lão và gia chủ Thời gia đều không nói gì, liền chạy véo tới trước mặt Thời Yến. Thời Yến đưa một dụng cụ tới trước mặt La Hưng, thứ này y tình cờ có được trong tháp thời gian, bên trong có một miếng thủy tinh ma lực lớn bằng nắm tay, vì bên ngoài thiết kế tinh xảo, có thể khuếch đại hình ảnh trong thủy tinh ma lực ra ngoài, để tất cả mọi người tại đây đều có thể nhìn thấy được.
Chỉ là các bước mở nó hơi phức tạp, hai mắt Thời Yến nhìn không thấy lười mở, hơn nữa có ý đề bạt La Hưng, liền gọi hắn lên.
La Hưng cầm món đồ mở ra, khi nhìn thấy bên trong có thể chiếu ra hình ảnh rất lớn, lập tức giật mình. Người tại đó cũng sửng sốt, còn chưa kịp cảm thán sự kỳ dị của thứ này, một giây sau, hình ảnh bên trong đã khiến mọi người ngẩn ra.
Đó là một đại sảnh bố trí thanh nhã, trong cảnh, Thời Yến một mình đứng bên trong, đột nhiên, cửa hông đại sảnh bị mở ra, tổng cộng có sáu người xông vào, chính là Thời Kỳ, Thời Dương, Thời Phong vân vân.
“Trên người y có linh lực thời gian!”
“Giết y, linh lực thời gian sẽ tự động bay ra, còn sau đó ai giành được, thì phải xem vào bản lĩnh!”
…
Toàn bộ hình ảnh Thời Yến và mấy người Thời Kỳ đối kháng được phát lại một lượt, cho đến khi Thời Yến bị Thời Dương đánh lén, Thời Yến nổi giận phế đi linh mạch Thời Dương rời khỏi đó mới thôi, một đoạn ghi hình dài cuối cùng cũng kết thúc, mà quảng trường rộng lớn, chìm vào yên tĩnh.
“Thì ra là thế…”
“Tên Thời Dương này là tiểu nhân, bỉ ổi, vô sỉ!”
“Thời Kỳ cũng không phải thứ tốt, ngậm máu phun người, nói đen thành trắng, nhìn nó đi, giả vờ còn rất giống!”
“Chúng ta suýt nữa đã bị nó lừa rồi!!”
“Quả nhiên có gia gia thế nào thì có cháu thế đó, Thời Tần ỷ mình là trưởng lão đi ăn hϊế͙p͙ tiểu bối, cháu ông ta càng không phải thứ tốt gì, bỉ ổi âm độc, Thời gia đẻ ra loại con cháu này, quả thật chính là sỉ nhục!”
“Thời Tuệ trưởng lão gia giáo tốt… dạy ra một đứa cháu như thế, rõ ràng là cùng một bọn tiểu nhân bỉ ổi như Thời Kỳ Thời Dương…”
Mọi người lập tức thầm thì bàn tán, từ lúc đoạn ghi hình được chiếu, Thời Tần chìm vào ngây dại như vừa tỉnh giấc mộng, nghe lời mọi người nói, lập tức phun ra một ngụm máu, bị chọc tức trực tiếp ngất xỉu, Thời Kỳ thấy thế, sợ hãi ôm Thời Tần khóc lớn, nhưng không còn ai đồng tình với nó nữa.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn nó tràn đầy phỉ nhổ, còn về đám Thời Phong, vào lúc Thời Kỳ điên đảo thị phi trắng đen, chúng chọn trầm mặc, hành động này của nó, cũng khiến đại trưởng lão là gia gia của nó phải nhục nhã!
Đại trưởng lão tức giận sắc mặt trướng thành màu gan heo, chỉ vào Thời Phong hai tay run rẩy, hồi lâu sau mới quát: “Sao mày không thử nghĩ xem, hai mươi sáu người Thời gia đi vào, trừ mười người giữa đường phải rút lui ra sớm, tổng cộng có mười người bao gồm cả Thời Yến đều tìm được linh lực thời gian, tại sao tụi mày không tìm được. Ngay cả tháp thời gian cũng không thừa nhận phẩm hạnh của tụi mày, không muốn để cho tụi mày làm ngự linh sư!! Uổng cho mày là cháu của Thời Tuệ ta, sao ta lại dạy ra loại cặn bã như mày!”
Thời Tuệ nói xong, quay người phất tay áo tức giận bừng bừng rời đi!
Thời Tần đã ngất và Thời Dương được mang đi trị liệu, Thời Kỳ khóc lớn cũng bị mang đi, Thời Tuệ giận dữ bỏ đi, Thời Phong và ba người khác cũng không còn mặt mũi ở lại nữa, vội vã ly khai.
Lúc này, cuối cùng cũng có người chú ý, không biết từ khi nào Thời Yến và La Hưng cũng đi mất.
“Yên tĩnh! Chuyện hôm nay đến đây là hết, Thời gia xảy ra loại chuyện này là sỉ nhục của Thời gia, ta sẽ trả loại công đạo cho Thời Yến, cho mọi người một đáp án. Chuyện này đến đây chấm dứt, không được nghị luận nữa.” Thời Huân mặt vô cảm nói.
Mà Thời Yến lúc này, sớm đã trở về viện của mình. Trước khi đi y đã đánh tiếng với Thời Huân, rồi lập tức dẫn La Hưng trở về.
Hiệu quả y muốn đã đạt được, còn về sau đó thu dọn thế nào, đó chính là chuyện Thời Huân phải đau đầu, y tin với tính cách và thủ đoạn của Thời Huân, tất nhiên sẽ cho y, cho Thời gia một đáp án vừa lòng.
La Hưng suốt đường dìu Thời Yến về viện, cả người chìm trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, trên đường về, câu hắn nói nhiều nhất chính là “thiếu gia ngài lợi hại quá”, “thiếu gia ngài không chú ý biểu tình của họ đâu”, “thiếu gia, sau này xem ai dám oan uổng ngài!!”
Thời Yến tùy ý La Hưng hưng phấn một lát, sau đó khoát tay dặn hắn đi mang chút đồ ăn tới cho mình, lúc này tuy linh lực toàn thân Thời Yến đã bị rút sạch, phải mau hồi phục linh lực, nhưng y cũng đói muốn ch.ết. Ở bên trong cả ba mươi ngày, toàn là ăn lương thực dự trữ, ăn đến muốn nôn luôn, phải ăn chút cơm canh nóng sốt mới là chuyện quan trọng nhất.
Xua được La Hưng hưng phấn đi lo cơm, Thời Yến lấy ra toàn bộ bảo vật thu hoạch được, tiến hành phân loại, thứ hữu dụng với mình thì cất đi, thứ không mấy tác dụng thì ném cho La Hưng. Trải qua chuyện hôm nay, tình thế của y ở Thời gia tất nhiên tạm thời khó dò, lúc này y cần phải điệu thấp một chút, tránh dẫn tới nghi kỵ không cần thiết, bảo vật là dùng để thu mua nhân tâm, đồng thời, Thời Yến bắt đầu muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài.
Cả ngày ở trong Thời gia, toàn bộ những gì biết được đều là tin tức về Thời gia, sớm muộn cũng có một ngày Thời Yến phải ra ngoài báo thù, mà bắt đầu từ hiện tại, y phải chuẩn bị sẵn sàng. Tuy La Hưng không phải vạn năng, nhưng y có thể thả tay để La Hưng đi làm vài chuyện, cái khác La Hưng không được, nhưng năng lực giao tiếp và tụ hội là nhất đẳng, thông qua hắn chiêu mộ nhân tài cũng được.
Muốn xây dựng mạng lưới thế lực của mình, không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được, nhưng nếu mãi không động thủ, vậy thì vĩnh viễn cũng không thể thành.
Đúng lúc La Hưng mang cơm bước vào, Thời Yến nhanh chóng nói cho La Hưng biết suy nghĩ của mình, ngoài dự liệu của Thời Yến, La Hưng nhanh chóng đáp ứng: “Thiếu gia bây giờ trở thành ngự linh sư rồi, sớm muộn cũng phải bước ra khỏi cửa Thời gia, với điều kiện của Thời gia, tương lai thiếu gia tất nhiên sẽ vào học một trong ba học viện lớn, nơi đó thiên tài như mây, thiếu gia sớm chuẩn bị cũng dễ hiểu thôi…”
La Hưng vui vẻ đưa ra lời giải thích cho hành vi của Thời Yến, Thời Yến cũng lười biện giải, ngược lại lời của La Hưng lại khiến y lưu ý.
Một trong ba học viện lớn?
Nếu y không nhớ lầm, lúc trước sở dĩ Thời Dực ném y cho mấy ngự linh sư kia chơi đùa, chính là vì có thể vào một trong ba học viện lớn thì phải.
Trong mắt Thời Yến vụt qua lãnh ý khát máu, Thời Dực, không biết chúng ta có gặp nhau trong cùng học viện không nhỉ? Mấy tháng không gặp, anh rất nhớ em đó…