Chương 71
Người đào mệnh đan của Đàn Phi là con trai lớn của Đàn Thành, Đàn Kỳ, hiển nhiên gã biết rõ hành tung của Đàn Phi, tận mắt thấy Thời Yến giết ch.ết Đàn Phi, gã bị thực lực Thời Yến chấn động, mãi sau khi Thời Yến đi rất lâu, gã mới bạo gan đi đào xác Đàn Phi lên, Đàn Kỳ vốn là một ngự linh sư lục cấp bình thường, gã biết mình có dùng mệnh đan này cũng chỉ lãng phí, nên quyết định giữ lại cho đứa con trai chưa đủ mười tuổi, nhưng rất có thiên phú của mình, kết quả trên đường lại gặp phải con trai thứ hai của Đàn Thành là Đàn Kiến, thế lực của Đàn Kiến không nhỏ hơn Đàn Kỳ, chuyện Đàn Kỳ biết, gã đương nhiên cũng biết, chỉ là Đàn Phi trước kia vô cùng thương yêu gã, bảo gã chính tay đào mệnh đan từ xác Đàn Phi gã không làm được, nhưng nếu đoạt lại từ tay Đàn Kỳ, gã không có chút áp lực nào.
Khi Thần Quang đuổi tới, đúng lúc thấy Đàn Kỳ và Đàn Kiến đen ăn đen, Đàn Kỳ tuy bị Đàn Kiến bao vây trong lúc không hề có chuẩn bị, bản thân cũng chỉ là ngự linh sư lục cấp, nhưng gã lại là đứa con thủ đoạn nhất của Đàn Thành, thực lực gã thấp, nhưng lại giỏi lung lạc nhân tâm lôi kéo nhân tài, khiến rất nhiều ngự linh sư cấp cao cao ngạo bán mạng cho mình, lần này gã đào mệnh đan của Đàn Phi, tuy dẫn theo ít người, nhưng toàn là tinh anh, hơn nữa cũng hoàn toàn trung tâm với gã, đấu ngang tay với nhân tài Đàn Kiến tận tâm mai phục, cho đến khi người của Đàn Kiến lôi ra một đứa bé trai khoảng mười tuổi, tình hình hai bên mới nghịch chuyển, nhược điểm của Đàn Kỳ là con trai của gã, Đàn Kiến nhắm trúng điểm này, cuối cùng không chỉ khiến Đàn Kỳ buông vũ khí đầu hàng, sau khi đạt được mệnh đan, thậm chí còn giết ch.ết Đàn Kỳ, rồi tiếp tục dùng con trai của Đàn Kỳ uy hϊế͙p͙, những người trung thành với Đàn Kỳ vì bảo vệ con trai Đàn Kỳ nên không cách nào phản kháng, cuối cùng Đàn Kiến để họ dẫn con trai Đàn Kỳ ly khai.
“Thiếu chủ, họ dẫn đứa bé đó ly khai, tuy nhìn như thế lực của Đàn Kỳ đã tan rã tương lai không gây được sóng gió nào, nhưng nếu mấy chục năm sau lại vực dậy…” Loại chuyện thiếu niên mang theo mối thù giết cha, mấy chục năm sau trở lại đoạt quyền báo thù không phải chưa từng phát sinh, hạ nhân của Đàn Kiến vội khuyên nhủ.
Đàn Kiến nhìn đối phương một cái, cười nói: “Mi cho là ta không chuẩn bị gì sao, trên người con của Đàn Kỳ đã bị ta hạ kỳ độc, một tháng sau mới phát độc, những người dẫn nó đi, cũng ch.ết chắc__” Đàn Kiến chưa dứt lời, đột nhiên phát giác bên cạnh khác thường, gã lập tức phóng linh lực ra, nhanh chóng nhảy đi né tránh, nhưng không kịp, một cụm sáng trắng xuất hiện bên cạnh gã, đối phương thậm chí còn chưa hiện rõ tướng mạo, đã đoạt mệnh đan khỏi tay gã!
Bảo vật Đàn Kiến tốn hết tâm cơ mới lấy được, cứ thế trân mắt bị người đoạt đi, tự nhiên không cam tâm, ngự linh sư bên cạnh gã cũng lập tức điên cuồng tấn công cụm sáng, cụm sáng bị tấn công, nhanh chóng phóng lớn, bao trùm phạm vi ba bốn mét xung quanh, khiến người ta không mở nổi mắt.
Những ngự linh sư này lập tức hiểu đã gặp phải đại địch, với thực lực của họ cư nhiên không thăm dò được thực lực của đối phương, hơn nữa uy áp tinh thần đáng sợ mơ hồ truyền ra từ cụm sáng, khiến họ âm thầm nảy sinh sợ hãi.
Nhưng Đàn Kiến đang ở ngay bên cạnh, lúc này chính là lúc bán mạng, mọi người cùng dốc toàn lực tấn công, ngặc nỗi không có chút tác dụng nào, một lát sau, cụm sáng nhanh chóng biến mất, đợi khi ngự linh sư bên cạnh Đàn Kiến quay sang nhìn Đàn Kiến, lại phát hiện Đàn Kiến ngã dưới đất, sớm đã ch.ết không thể ch.ết hơn.
Toàn thân gã đều là lỗ thủng, đủ kiểu tấn công đánh lên người gã, rất rõ ràng chiêu số vừa rồi họ sử dụng tấn công cụm sáng, không chỉ không thể tổn thương cụm sáng, ngược lại vô ý giết ch.ết Đàn Kiến!
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi, người có thể đứng bên cạnh Đàn Kiến, ít nhất cũng phải là ngự linh sư thanh cấp, mấy chục người cùng tấn công Đàn Kiến, cho dù Đàn Kiến có là ngự linh sư lam cấp, quả thật cũng không cách nào chịu nổi.
Bốn thiếu chủ được chính thức thừa nhận thân phận sau Đàn Thành, đến cuối cùng cư nhiên ch.ết sạch, hơn nữa người cuối cùng còn bị thuộc hạ của mình ngộ sát. Đám ngự linh sư này cũng không phải kẻ ngốc, lúc này là lúc phải đoàn kết lại, Thổ gia hiện tại vốn đã chìm vào đại loạn, mấy chục ngự linh sư đoàn kết cũng không phải là một sức mạnh có thể xem nhẹ, tại Đàn quốc không ai có quyền trừng phạt bọn họ, họ theo Đàn Kiến đã lâu, nghe nhiều nhìn nhiều, cũng có tâm tư riêng với việc tranh đoạt quyền thế, nếu bốn thiếu chủ được chính thức thừa nhận thân phận đều ch.ết, vậy cứ tìm từ trong đám con riêng, dù sao cũng là huyết mạch Thổ gia, có lẽ tâm tính và thực lực không bằng bốn người này, nhưng chính vì thế, ngược lại càng dễ khống chế…
Những tình huống sau đó Thần Quang đã không còn quan tâm, hắn không có chút hảo cảm nào với Đàn Kiến, vì thế chiêu số những ngự linh sư đó tấn công hắn hắn không khách khí để Đàn Kiến gánh hết, cũng bất kể Đàn Kiến rốt cuộc có ch.ết hay chưa, Thần Quang sau khi cầm được mệnh đan thì nhanh chóng trở về, lần này ra ngoài lâu hơn dự kiến, cũng không biết Thời Yến có tỉnh lại chưa.
Thời Yến vừa tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong sơn động, Thần Quang không thấy bóng dáng, lập tức giật mình, suýt cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng thân thể khó chịu cùng với trên mặt dây chuyền không còn thân ảnh Thần Quang, y nghĩ chắc Thần Quang có việc phải ra ngoài rồi.
Thời Yến rất nhanh trấn tĩnh lại, Bát Hỉ còn đang ngủ say tu dưỡng, lần này Bát Hỉ vì vây khốn Đàn Phi tiêu hao cực lớn, bản thể của nó là tháp thời gian, trong tình huống không có sức mạnh ngoại giới bổ sung, nó chỉ có thể trở về bản thể, tốc độ hồi phục mới nhanh hơn được.
Ba mục đích khi đến Đàn quốc đều đã đạt được, Đàn quốc không có máy liên lạc, vì thế cũng không biết trong thời gian vừa qua, tình trạng Thời gia ra sao rồi…
Ngay lúc này, Thần Quang trở lại, thấy Thời Yến đã tỉnh, lập tức cho y biết chuyện mới xảy ra, Thời Yến nhìn Thần Quang lấy mệnh đan ra như hiến bảo, nghe hắn nói lại chuyện vừa nãy, lòng y kinh ngạc cực điểm.
Nói như thế, tình trạng Thổ gia hiện tại chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn Thời gia, Đàn Phi đã ch.ết, Đàn Thành thì bị cả Đàn quốc phỉ nhổ nhờ sự tẩy não của bốn đứa con, tuy còn sống, nhưng tương lai cũng không có cơ hội lấy được lòng dân trở về nắm quyền Đàn quốc nữa, mà bốn đứa con dã tâm bừng bừng của Đàn Thành, lại ch.ết hết… tiếp theo người cạnh tranh đại quyền Thổ gia chỉ sợ sẽ càng thêm hỗn loạn, những trưởng lão Thổ gia, dòng nhánh, những đứa con riêng chưa ch.ết của Đàn Thành, thậm chí một vài ngự linh sư ngoại tộc dã tâm…
Nước của Đàn quốc đã bị Thời Yến khuấy đục triệt để, Thời Yến nhìn mệnh đan Thần Quang lấy ra, thời cơ trở về Thời gia đã đến.
Thần Quang tỉ mỉ nói cho Thời Yến biết mệnh đan phải sử dụng thế nào, tuy Đàn Phi là người Thổ gia, nhưng tác dụng của mệnh đan của mỗi ngự linh sư hắc cấp đều không chênh lệch mấy, Thời Yến căn cứ theo mệnh đan này học theo xây dựng một cái trong người, sau đó nhanh chóng hấp thụ sức mạnh của mệnh đan. Trùng kích hắc cấp thế này, tuy sau này tiềm lực thăng cấp không bằng ngự linh sư tự mình thăng cấp, nhưng với tình trạng trước mắt, đó là phương pháp nhanh nhất để tăng cao thực lực Thời Yến.
Lúc đột phá lên tử cấp, Thời Yến đã trực tiếp chọn lên đến đỉnh cấp, vốn là không nghĩ qua mình có một ngày có thể bước vào hắc cấp, hiện tại có được mệnh đan, tự nhiên không suy nghĩ vấn đề tiềm lực ngày sau, lập tức nghe theo lời căn dặn của Thần Quang, nghiêm túc tu luyện.
Thần Quang bồi bên người Thời Yến trong sơn động suốt mười ngày, chăm sóc Thời Yến, cho đến khi Thời Yến hấp thu hết sức mạnh của mệnh đan, nửa bước kia cuối cùng cũng bước qua hết!
Linh lực trong người Thời Yến xoay chuyển quanh người một vòng, cuối cùng ngưng tụ lên mệnh đan ở mi tâm, mà lúc này, linh lực trong người Thời Yến tăng gấp mười lần tử cấp, cảm giác linh lực tràn trề phủ khắp toàn thân, kỹ năng thiên phú Thời gia sau khi lên hắc cấp biến dị, trên cơ sở linh lực cường đại này, cuối cùng có thể không cần kích phát năng lượng sinh mạng cũng có thể sử dụng. Theo linh lực trong người lưu chuyển, ánh sáng màu đen tỏa ra quanh người không mấy rõ ràng, hắc cấp là cấp bậc kín đáo nhất, sau khi chính thức bước vào hắc cấp, Thời Yến trước đó khi ở tử cấp đã giỏi ngụy trang bản thân, năng lực ngụy trang càng tăng thêm một tầng, khi y triệt để thu đi linh lực, ngay cả Thần Quang cũng suýt không nhìn thấu thực lực của y.
Thời Yến vô cùng thỏa mãn, tin rằng ai cũng không ngờ được, Thời Yến lúc đầu rời khỏi Thời gia chỉ là ngự linh sư lục cấp, lần sau trở về, cư nhiên có thể trở thành hắc cấp!
Bắt đầu từ giờ phút này, Thời Yến chân chính đứng trên đỉnh cao nhất của ngự linh sư trên đại lục, Thời Yến ngẩng đầu nhìn Thần Quang, đứng lên, cùng Thần Quang rời khỏi đây, rời khỏi Đàn quốc.
Cùng lúc này, ở Vĩnh hằng quốc độ xa xôi, Thời gia.
“Thiếu chủ, Đàn quốc lại có tin tức truyền tới.” Một trưởng lão Thổ gia lại chỗ Đàn Thành, đưa mảnh giấy do ma thú phi điểu truyền tới cho Đàn Thành.
[Tất cả bình yên]
Đàn Thành nhìn nội dung trên mảnh giấy, hừ lạnh một tiếng, thoáng cái, mảnh giấy bị hắn chấn thành vụn, sắc mặt Đàn Thành âm trầm như có thể nhỏ ra nước, đã duy trì một thời gian rất dài, tin tức truyền tới vẫn bình thản không thay đổi như thế, họ cũng từng thử, còn dò hỏi vài vấn đề, không phát hiện bất cứ khác thường nào.
Nhìn như Thổ gia tựa hồ thật sự không có vấn đề gì, nhưng trong lòng ông luôn có một dự cảm không tốt, khổ nỗi Vĩnh Hằng quốc độ cách Đàn quốc quá xa, lại không có máy liên lạc, ma thú phi điểu nhìn không có một chút vấn đề nào, Đàn Thành không tìm ra được nguyên nhân mình bất an, trong lòng càng thêm khó chịu.
Thời gian gần đây tính cách Đàn Thành âm trầm bất định, trưởng lão tựa hồ đã quen, lặng lẽ đứng bên cạnh, Đàn Thành đi lên tháp thời gian trước mặt, nâng tay sờ cửa lớn kiên cố: “Chờ thêm năm ngày nữa, năm ngày sau bất kể phát sinh chuyện gì, chúng ta đều phải về Đàn quốc một chuyến, nói với Thời Dực, lòng nhẫn nại của ta đã bị cậu ta mài mòn, nếu cậu ta còn không động thủ, ta sẽ đi.”
“Vâng.” Trưởng lão nói, quay người đi tới chỗ Thời Dực.
Thời Dực hiện tại đang nghỉ ngơi trong phòng Thời Yến. Mọi người không thể nào hiểu nổi rốt cuộc cậu ta nhìn trúng căn phòng này chỗ nào, Thời Dực cũng không chịu nói nguyên nhân, chính là muốn sống ở đó, thậm chí ngay cả đám người La Hưng cũng không bị đuổi đi, để họ tiếp tục ở lại trong viện, tất cả làm theo thói quen của Thời Yến lúc trước.
Thời Dực nằm trong căn phòng này, nhìn căn phòng ngẩn người, ngay lúc này, cửa bị gõ vang, trưởng lão đi vào thấp giọng nói với Thời Dực vài câu, Thời Dực nhíu mày, trên mặt cậu ta không có biểu cảm gì quá rõ, nhưng âm trầm nơi đáy mắt khiến trưởng lão Thổ gia đã thấy quen nhiều loại người cũng cảm thấy rét lạnh không thoải mái.
Thời Dực âm trầm nói: “Năm ngày, đủ rồi, ông bảo thiếu chủ đợi tin tốt của tôi đi.”