Chương 7: Sân Mộc độc miệng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phàn Diệp dẫn Sân Mộc tới phòng Viên Úc Thần, Viên Úc Thần mới vừa làm xong kiểm tr.a đang còn mê man, Phàn Diệp ý bảo Sân Mộc động tác nhẹ một chút, mới lặng lẽ rời đi.


Sân Mộc đi đến ngồi xổm bên mép giường, chống cằm cẩn thận nhìn Viên Úc Thần, đối Sân Mộc mà nói, Viên Úc Thần so với mấy con tang thi lớn lên xinh đẹp nhiều, nhìn thế nào cũng thích.


Viên Úc Thần vốn ngủ không sâu, ánh mắt Sân Mộc nhìn lại trắng trợn như vậy, Viên Úc Thần tự nhiên sẽ cảm giác được.


Viên Úc Thần mở mắt, nhìn Sân Mộc một lát, tay không biết chạm vào nơi nào, thân giường chậm rãi được nâng lên. Sân Mộc thấy mới lạ, hai mắt nhìn chằm chằm dưới người Viên Úc Thần, tựa hồ như muốn nhìn ra cái gì.
Viên Úc Thần ngồi xong, duỗi tay ý bảo đến gần gần y "Tiểu Mộc, lại đây ngồi."


Sân Mộc từ trên mặt đất đứng lên, ngồi lên giường dựa sát vào Viên Úc Thần. Viên Úc Thần nhìn sườn mặt an tĩnh của Sân Mộc, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên tóc dài mềm mại của Sân Mộc. "Đến Lam Á Tinh còn khoảng cách rất xa, nếu buồn chán, liền đi tìm Phàn Diệp chơi."


"Có chút khẩn trương." ngón tay Sân Mộc linh hoạt di chuyển trên máy tính.


available on google playdownload on app store


"Sinh hoạt mới, người xa lạ, có thể làm ngươi bất an, ngươi nguyện ý ở lại bên cạnh ta, ta sẽ luôn ở cạnh chiếu cố ngươi, cho nên không cần lo lắng." Sân Mộc thực thích nghe Viên Úc Thần nói chuyện, thanh âm Viên Úc Thần rất trầm thấp, lại mang theo chút thanh lãnh cùng từ tính, khiến y có một loại tin phục uy tín, không giận tự uy.


"Ta không sợ." tuy hiện tại hắn thực suy yếu, nhưng Sân Mộc tin tưởng, cũng không có bao nhiêu kẻ có thể dễ dàng lấy được mạng hắn.
"Ta sẽ bảo hộ ngươi, ngươi đừng sợ." chỗ của sủng vật còn có kẻ thù, có hắn đến sẽ cẩn thận không để ai khi dễ sủng vật.


Nhìn bộ dáng Sân Mộc lời thề son sắt, trên mặt nghiêm túc của Viên Úc Thần ẩn ẩn nổi lên một mạt nhàn nhạt ý cười. Tuy rằngmặt mày Sân Mộc luôn cứng nhắc, biểu tình rất ít, nhưng Viên Úc Thần lại có thể nhìn ra tiểu gia hỏa này so người bình thường đều nhiều hỉ nộ hơn.


Nếu là Sân Mộc biết suy nghĩ lúc này của Viên Úc Thần, nhất định sẽ nói cho Viên Úc Thần biết lý do mắt hắn luôn cứng nhắc. Không phải hắn thiếu biểu tình, mà là ngủ dưới lớp băng thời gian quá dài, bị đông cứng a.


"Ngươi có thể nói cho ta một chút chuyện gia đình người không?" về sau phải sinh hoạt với nhân loại, ở trong đó rồi thì hiểu biết địch nhân là rất quan trọng.


"Nhà ta có mẫu phụ, gia gia, một đệ đệ, còn có muội muội. Phụ thân lúc ta còn nhỏ đã ch.ết trận, gia gia trong một chiến dịch bị trọng thương, dị năng bị phế, rời đi quân đội."


"Mẫu phụ ta là một giống cái thực kiên cường, đệ đệ cùng muội muội theo học ở trường quân đội đệ nhất liên bang đã được hai năm, bọn họ là song bào thai." Tựa hồ nghĩ tới cái gì, trong mắt Viên Úc Thần có chút quạnh quẽ. "Con nối dõi khó có được, tỷ lệ song bào thai càng khó có thể tưởng tượng."


Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc, lại nói "Chờ trở lại tinh cầu, ta làm cho ngươi thân phận mới, đến lúc đó, ngươi có thể theo hai người bọn họ đi học."
"Ta không đi học." cũng không phải tiểu quỷ chưa cai sữa, thật muốn chém đầu vài con tang thi ăn mà.


"Ngươi còn nhỏ, cần phải tiếp tục đến trường." Âmthanh Viên Úc Thần hơi trầm xuống, không cho cự tuyệt.
Sân Mộc nhíu mày "Ta phải bảo vệ ngươi, không có ta ngươi sẽ bị khi dễ."
"Một đám rác rưởi, không đáng là gì." thanh âm Viên Úc Thần lạnh lùng, khí thế trong nháy mắt trở nên sắc bén.


Khí thế thực mau liền tan đi, duỗi tay xoa xoa đầu Sân Mộc đang có chút ỉu xìu, thanh âmthanh lãnh nhiễm chút ý cười "Chờ ngươi trưởng thành, chúng ta liền ở bên nhau, ta đáp ứng ta là của ngươi, thì cũng chỉ một mình người."
Sân Mộc nghi hoặc. " vì cái gì chúng ta hiện tại không thể ở bên nhau? "


"Ngươi quá nhỏ, không thể." thật ra y không ngại cùng với hắn, chính là Sân Mộc thoạt nhìn quá mức nhỏ yếu, khó có thể bảo đảm làm hắn không bị thương.


"Ta không nhỏ. " Sân Mộc mở to hai mắt. Hắn nhớ rõ thời điểm hắn biến thành tang thi đã hơn hai mươi tuổi, hơn nữa sau khi hắn biến thành tang thi cũng sống ít nhiều một trăm năm, dựa theo tuổi tác ở địa cầu, hiện tại có thể hắn đã con cháu đầy đàn.


Viên Úc Thần nhìn chăm chú Sân Mộc thật lâu, không khỏi thở dài một hơi. "Nếu về sau ta trở thành một phế nhân, hai bàn tay trắng, Tiểu Mộc cũng sẽ không ghét bỏ sao?"


Tuy rằng thân thể y đã khép lại, chính là y vẫn không thể cảm ứng được nguồn lực dị năng, Viên Úc Thần cảm thấy, nếu có một ngày hắn thật sự bình phục, sợ rằng dị năng cũng không cách nào có lại được.


"Ta sẽ bảo hộ ngươi! " Sân Mộc cầm tay Viên Úc Thần, kiên định hứa hẹn. "Có ta ở đây, ngươi muốn cái gì cứ nói ta, ta đều lấy cho ngươi."
Hắn là tang thi hoàng, nhân loại mạnh nhất, lực lượng đỉnh, nếu hắn khôi phục thực lực, còn có ai có thể ngỗ nghịch mà ngăn cản hắn!?


Thật sâu nhìn khuôn mặt nhỏ đầy kiên định của Sân Mộc, Viên Úc Thần trầm mặc hồi lâu, chậm rãi gian nan vươn tay đem Sân Mộc ôm vào lòng ngực. "Phải bảo vệ người của mình, là ta mới phải."


Liền tính đã không còn dị năng, lấy thế lực cùng năng lực của hắn hiện giờ, liên bang cũng không làm gì được hắn.


Mấy ngày kế tiếp, bởi vì Viên Úc Thần muốn tiếp thu trị liệu, Sân Mộc rất ít khi đi quấy rầy Viên Úc Thần, chỉ có thời điểm Viên Úc Thần thanh tỉnh hắn mới bồi y trò chuyện, đa số thời điểm Sân Mộc đều sẽ đi theo Phàn Diệp chơi.


Thời điểm phi thuyền xuyên qua tầng năng lượng địa cầu không gian trở nên vặn vẹo, toàn bộ phi thuyền bị quay 360° mấy giờ liền, nếu không phải Sân Mộc là tang thi, nói không chừng đã nôn ch.ết trong toilet.


Cho nên, khi phi thuyền thành công khỏi thoát ly tầng năng lượng địa cầu, thời điểmbay lượn trong vũ trụ tinh tế, khuôn mặt nhỏ cứng đờ Sân Mộc rất nghiêm trang, bình tĩnh nhìn một đám người bên cạnh sắc mặt trắng bệch, binh lính đổ vào toilet tranh nhau nôn, từ đầu đến cuối lông mày đều không động một chút.


"Sân Mộc, nếu ngươi khó chịu không cần chịu đựng, không ai cười ngươi." Phàn Diệp từ toilet bò ra, vô lực bám lấy vách tường không buông.


Sân Mộc biểu tình bất biến đưa qua một chén nước rồi xoay người rời đi, bóng dáng tiêu sái, bước chân nhẹ nhàng, Phàn Diệp cùng những binh lính nghiến răng nghiến lợi thầm hô "quái vật!!"


"Uy! Ngươi thật sự không có gì cảm giác sao?" Tề Lăng Mạt ôm máy tính trí năng bảo bối của hắn, tò mò nhìn Sân Mộc ngồi xếp bằng trên ghế chơi trò chơi ghép hình.


Sân Mộc gật đầu, Tề Lăng Mạt vuốt cằm, có điểm nghĩ trăm lần cũng không ra. "Không có khả năng a, khi xuyên qua không gian xé rách, vô luận là năng lượng, thời không đều sẽ vặn vẹo đến đảo điên, nếu không có mười hoặc tám lần kinh nghiệm, theo lý mà nói không có khả năng chuyện gì cũng không có."


Làm một "sát thủ giao thông", Sân Mộc tỏ vẻ trầm mặc. Nhớ năm đó hắn lái qua phi cơ, từng cưỡi xe tăng, có thứ nào chạy không qua năm trăm mét? Tục ngữ nói, làm mãi thành quen, buông ra liền không có cảm giác.


Tốt lắm, liền tính Tề Lăng Mạt đem phi thuyền ra so sánh với kỹ thuật đi xe, nhưng lại không biết hắn căn bản không phải nhân loại, trong bụng một chút nước cũng không có, muốn phun cũng phun không ra a.


"Ngươi có thể nói cho ta biết không? Ngươi rốt cuộc là ai?" Tuy rằng đã biết mình không thể điều tra, nhưng Tề Lăng Mạt vẫn ngứa tâm về thân phận Sân Mộc.
Sân Mộc nhìn chằm chằm Tề Lăng Mạt nửa ngày, nghĩ nghĩ, ở trên máy tính viết đến nghiêm túc"Địch nhân của nhân loại."
"......" Tề Lăng Mạt.


"Đứng đầu bảng truy nã tinh tế, lính đánh thuê Khải Địch Nhĩ ba tháng trước đã bị bỏ tù, tính theo thời gian, nếu không có gì sai sót hẳn hiện tại đã phán tử hình."


"Đó là do ta không nằm trong danh sách tội phạm của các ngươi, bằng không đứng đầu bảng truy nã chính là ta." nhớ năm đó hắn bị toàn nhân loại chặn đường truy đuổi, khi ấy ai hắn cũng có thể giết, một cái cánh tay của hắn tiền thưởng so với bảng nhiệm vụ lính đánh thuê còn nhiều hơn một khối.


Thấy Tề Lăng Mạt không tin, Sân Mộc nỗ lực mà hồi tưởng một chút ký ức thiếu hụt kia. "Tiền thưởng đầu của ta mười số đơn vị."
Tề Lăng Mạt trầm mặc, đem giá trị cừu hận kéo lên cao như vậy, có cái gì đáng tự hào sao?


Bất quá, trước không nói tuổi tác thiếu niên, chỉ luận mười số đơn vị tiền thưởng, liền tính thiếu niên trước mặt này là phạm nhân truy nã của tinh cầu khác, hắn hẳn là cũng sẽ nghe qua, chính là Tề Lăng Mạt hoàn toàn không nghe nói qua cái tên Sân Mộc nào. Chẳng lẽ, thiếu niên này dùng tên giả danh?


"Đừng mất mát, trên bảng truy nã tinh cầucác ngươi sớm hay muộn rồi cũng sẽ có tên ta thôi." Sân Mộc hảo tâm an ủi.
"...... Ta một chút cũng không mất mát." Tề Lăng Mạt lần đầu tiên có loại xúc động muốn quăng của chạy lấy người.


Trọng Lân từ bên ngoài đi đến, nhìn thoáng qua "trò chuyện với nhau thật vui" của hai người, khẽ nhếch mi. Phàn Diệp từ phía sauTrọng Lân đi ra, có chút kinh ngạc nhìn Tề Lăng Mạt. "Quan hệ haingười từ khi nào tốt như vậy?"


"Ta rất thân thương hòa thuận" Tề Lăng Mạt bình tĩnh đỡ mắt kính, xoay người đem ghế dựa quay lại bàn điều khiển.
"Úc Thần thế nào?" Sân Mộc đem tầm mắt nhìn phía Trọng Lân.


"Tiếp nhận trị liệu xong, hiện tại đã nghỉ ngơi." Trọng Lân chau mày, khí lạnh trên người có chút tăng thêm. "Tình huống không tốt lắm, phiền toái nhất là ta không cảm nhận được dị năng tồn tại trong cơ thể nguyên soái."


Ý tứ trong lời nói Trọng Lân Tề Lăng Mạt và Phàn Diệp đều hiểu được, đều biết được tính nghiêm trọng của nó.
Cảm giác không khí áp lực trầm trọng, Sân Mộc có chút không hiểu, bên trong Viên Úc Thần rõ ràng đang khôi phục, tại sao bộ dạng của bọn họ cứ như cha mẹ vừa ch.ết vậy a.


"Y sẽ không có việc gì, dị năng cũng sẽ không mất." viên tinh hạch giải độc thảo trong tay hắn đã có trăm năm, là vương trong thực vật biến dị, lúc ấy Viên Úc Thần tuy rằng bị thương rất nặng, hơn nữa trong người còn có độc, nhưng giải độc thảo không đơn thuần chỉ có tác dụng giải độc, năng lực tinh hạch thực vật vốn là có thể chữa thương, cho nên Sân Mộc cũng không lo Viên Úc Thần sẽ ch.ết.


Hắn đã kiểm tr.a thân thể Viên Úc Thần, bên trong hư hao nghiêm trọng, nhưng có tinh hạch giải độc thảo năng lực sẽ chậm rãi tu bổ. Trong lúc kiểm tra, Sân Mộc còn phát hiện nặng lượng Viên Úc Thần bị phá vỡ, lan ra khắp thân thể, rất giống năng lượng hạch bị dị năng giả bạo liệt Sân Mộc đã từng gặp.


Năng lượng hạch bị hủy hoại hẳn phải ch.ết không thể nghi ngờ, nhưng nếu có thể cố gắng, đây là trong đường ch.ết tìm được sự sống. Tinh hạch lần nữa hợp lại, con đường trở thành cường giả càng sáng. Chính là trong đó, bản thân phải có ý chí, dị bảo phụ trợ cũng giống vậy, đều không thể thiếu.


Sân Mộc sở dĩ khẳng định như vậy, bởi vì hắn cũng đã từng chịu đựng quá trình thống khổ của tinh hạch bị hủy. Tuy rằng hắn không nhớ vì sao tinh hạch hắn bị hủy, nhưng Sân Mộc có thể mơ hồ nhớ rõ,sau khi tinh hạch hắn bị hủy lại lần nữa hợp lại, năng lực không ngừng tăng lên một cấp.


"Có ý gì? Ngươi biết chút gì sao?" Trọng Lân tiến lên một bước, gấp gáp ép hỏi.


"Y là của ta, ta sẽ tự cứu y." đối mặt sự ép hỏi của Trọng Lân, Sân Mộc cũng không ngẩng đầu mà tiếp tục chơi ghép hình. "Dị năng hệ hỏa của y sẽ không mất, mặt khác, nếu vô tình, y còn sẽ thức tỉnh một loại dị năng mới. "


Hiện tại Viên Úc Thần còn trong lúc chữa trị, chờ thân thể Viên Úc Thần hoàn toàn được tu bổ tốt, năng lượng tinh hạch giải độc thảo cũng hấp thu toàn bộ, hắn sẽ dùng tinh hạch trong đầu hắn dẫn đường cho Viên Úc Thần, chữa trị năng lượng hạch của y.


Đương nhiên, Sân Mộc tự nhiên sẽ không đem đầu mình mổ ra, đem tinh hạch đưa cho Viên Úc Thần. Cái hắn cần làm chính là đưa năng lượng tinh hạch trong đầu mình tiến vào cơ thể Viên Úc Thần, trợ giúp đem năng lượng phân tán trong cơ thể Viên Úc Thần một lần nữa ngưng tụ lên, đem năng lượng hạch chữa trị.


"Ngươi nói cái gì!!" Phàn Diệp mở to hai mắt, không thể tin trừng mắt Sân Mộc. "Ngươi nói, dị năng nguyên soái sẽ còn, hơn nữa, còn sẽ thức tỉnh dị năng mới!?"


"Y ăn bảo bối của ta, hiện tại thân thể hư hao đang được cổ năng lượng này tự động tu bổ, chờ tu bổ xong, ta sẽ trợ giúp y dẫn đường năng lượng trong cơ thể, đem năng lượng hạch bị hủy chữa trị hoàn hảo." đối với Phàn Diệp, Sân Mộc vẫn nguyện ý tốn chút miệng lưỡi giải thích một chút. "Dị năng nguyên bản của y vẫn còn, thứ ta cho y ăn có năng lượng, sẽ giúp y thức tỉnh một loại dị năng mới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn sẽ là dị năng hệ mộc a."


Sân Mộc tắt đi trò chơi ghép hình, nghiêm túc vì Phàn Diệp giải thích nghi hoặc.
"Thật, thật vậy sao?" Môi Phàn Diệp run run, tròng mắt cũng có chút phiếm hồng.


Sân Mộc sửng sốt nửa ngày, nhảy xuống ghế dựa đi đến bên người Phàn Diệp, kỳ quái nhìn Phàn Diệp. "Ngươi khóc cái gì? Y không có việc gì ngươi không cao hứng sao?"


"Không! Ta cao hứng! Ta chính là rất cao hứng!!" Phàn Diệp hung hăng lau nước mắt, nhếch miệng cười nói. "Sân Mộc, ngươi chính là đại ân nhân của ta, trừ nguyên soái, ta liền đi theo ngươi, ngươi nếu muốn mạng ta, ta cũng không nói hai lời, mắt cũng không chớp một cái liền cho ngươi."


"Thời điểm ở địa cầu ta cứu ngươi, mạng của ngươi đã là của ta." thấy Phàn Diệp không khóc nữa, Sân Mộc lại đi đến ghế ngồi xuống.


Trọng Lân cùng Tề Lăng Mạt thoáng nhìn qua nhau, Trọng Lân đi đến bên người Sân Mộc, nghiêm túc nhìn Sân Mộc. "Hiện tại có yêu cầu gì để thực hiện? Trị liệu còn cần tiếp tục không?"
"Tùy tiện, dù sao sẽ không có hại gì."


"Ngươi xác định, nguyên soái thật sự không sao." Nói thật, Trọng Lân đối với lai lịch không rõ của Sân Mộc như thế nào cũng không tín nhiệm. Nếu không phải Viên Úc Thần hạ lệnh, gã ngay cả người cũng sẽ không để tự do ra vào phi thuyền như vậy.


Sân Mộc động tác dừng lại, một lát, Sân Mộc ngẩng đầu kỳ quái nhìn Trọng Lân "Ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, ta thích y đối tốt với y là chuyện của ta, ta chờ thân thể y tu bổ thật tốt liền vì y chữa trị năng lượng hạch. Ngươi tiếp tục trị liệu không phải được rồi sao, chúng ta ai cũngkhông ngại ai."


"......" Trọng Lân nghẹn họng.
Sân Mộc không thèm phản ứng cái kẻ mặt lạnh Trọng Lân, tiếp tục chơi máy tính trong tay.
"Xin lỗi, ta chỉ là......" Biết Sân Mộc có thể cứu Viên Úc Thần, Trọng Lân không muốn cùng Sân Mộc đối cứng, chính là không đợi gã xin lỗi xong, Sân Mộc trực tiếp cắt đứt.


"Ngươi không cần phải xin lỗi, ta cứu y là do ta thích y, cùng ngươi không quan hệ. Ta cứu y không phải vì ngươi, cũng càng sẽ không bởi vì ngươi mà không cần y, mị lực của ngươi còn không có ảnh hưởng đến ta lớn như vậy."
"......" Trọng Lân
"......" Tề Lăng Mạt


Hài tử nhà ai, thật muốn hảo cùng hắn đánh một trận!!!
Hiện tại Trọng Lân cùng Tề Lăng Mạt xem như minh bạch dặn dò của Phàn Diệp lúc ấy với bọn họ, đứa nhỏ này tính tình không tốt, nói cho bọn họ đối xử ôn hòa là có ý tứ gì.


Đây là tính tình không tốt sao!! Kéo giá trịcừu hận thật chuyên nghiệp đi!!!


Tề Lăng Mạt yên lặng phun tào, hiện tại hắn có điểm tin tưởng đầuSân Mộc giá trị mười số đơn vị, đương nhiên, hắn cũng thật tin tưởng, với sự độc miệng Sân Mộc này, trên bảng truy nã có tên của hắn cũng là chuyện sớm hay muộn.


"Úc Thần nên tỉnh rồi, ta đi xem y." không hề phát giác bản thân đắc tội với người, Sân Mộc nhìn thời gian, tâm tình phá lệ tốt đẹp rời đi.
"Chúng ta hiện tại đang xuyên qua tinh tế, muốn hay không cùng nguyên soái đến đài quan sát nhìn xem?" Phàn Diệp theo Sân Mộc ra ngoài, mở miệng kiến nghị.


Sân Mộc dưới chân khựng lại, trầm mặc một lát, yên lặng lắc đầu.
"Ta sợ độ cao."
"......" Phàn Diệp






Truyện liên quan