Chương 59: Trong trò chơi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sân Mộc bị tiếng súng đứt quãng bên ngoài đánh thức, bây giờ đã là giữa trưa, mưa cũng đã ngừng rơi, đám mây đỏ bừng như lửa bao trùm cả không trung.


Sân Mộc đến bên cửa sổ kéo ra tấm màn, xe đổ đầy đường phố, nơi nơi đều có lửa lớn thiêu đốt cuốn lên khói đen. Thành phố này đã tê liệt, chỉ trong thời gian một đêm.


Tiếng súng đưa tới tang thi đang tìm thức ăn ở xung quanh, cảnh sát cầm súng rất nhanh lâm vào cảnh bị bao vây, nhìn nhân loại dần dần bị tang thi chia nhau cắn xé, Sân Mộc nhàm chán đem tấm màn kéo lại. Thành phố đầy xương khô hắn còn thờ ơ đứng một bên nhìn, huống chi chỉ là cái NPC trong thế giới giả thuyết này.


Viên Úc Thần từ bên ngoài đi vào, thấy Sân Mộc tỉnh lại, liền đưa qua một chai nước.
"Tất cả đều bị tàn phá." Sân Mộc bình đạm nói.
"Trò chơi mà thôi." Kéo Sân Mộc ngồi xuống mép giường, Viên Úc Thần vẫn như thường đổ nước ra rửa mặt cho Sân Mộc.


Sân Mộc dương dương mi không để ý nói. "Đa số tang thi sơ cấp đều di chuyển bất tiện, lực sát thương yếu, hiện tại còn không thể phản kháng, không mất bao nhiêu thời gian đã giết được một tên."


"Đây không phải việc em cần suy xét, không phải ta đã đến tìm em sao?" Viên Úc Thần dùng phần nước còn lại thấm ướt tay, vuốt ngay phần tóc dựng lên của Sân Mộc.


available on google playdownload on app store


Sân Mộc nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Viên Úc Thần cười mà không nói, đáng tiếc khi hắn còn sống không gặp được y, ở thời điểm hắn cần sự bảo hộ nhất, một người thương tiếc hắn cũng không có.
"Không biết bây giờ bọn họ như thế nào." Sân Mộc cảm khái.


"Mạng của bọn họ bây giờ đã không quan trọng."
"Thứ bọn họ phải đối mặt không chỉ là những quái vật muốn mạng người, mà còn là sự đen tối xấu xa nhất của bản tính con người." Sân Mộc nói. "Không có dị năng bọn họ sẽ sống ra sao?"


"Ta có lẽ quên nói cho bọn họ." Trong mắt Sân Mộc lóe lên một tia giảo hoạt. "Thế giới giả thuyết cùng với thời gian hiện thực, không sinh tồn trong trò chơi đủ mười ngày thì không thể cưỡng chế thoát ra."


Nhìn thiếu niên vui sướng khi thấy người gặp họa, Viên Úc Thần bất đắc dĩ đem người từ trên giường kéo tới. "Có muốn đi nơi nào không?"


"Ra khỏi thành đi." Sân Mộc lau mặt, bắt đầu thu dọn đồ vật. "Nơi nguy hiểm nhất trong mạt thế không chỗ nào qua bệnh viện cùng trung tâm thương mại, nơi này rất nhanh sẽ bị nhân loại chiếm lĩnh."
"Em cảm thấy nhân loại so với những quái vật kia càng đáng sợ hơn?"


Sân Mộc giữa chừng ngừng tay, quay đầu nhìn Viên Úc Thần. "Ngươi không cảm thấy nói quái vật trước mặt ta rất không hay sao?"
"Em biết ta không có ý này."
"Ta biết." Sân Mộc chớp chớp mắt. "Ta là sợ ta sẽ nhịn không được giết ch.ết bọn họ, nhân loại miệng tiện đặc biệt nhiều, tính tình ta vẫn luôn không tốt."


Viên Úc Thần cúi đầu tựa như cười. "Tính tình này của em cũng chỉ có ta nguyện ý cùng em trải qua cả đời."


Sân Mộc cũng cười. "Ngươi cảm thấy ta đơn thuần, ta lại cảm thấy ngươi thiên chân. Úc Thần, ta vẫn luôn tin rằng sẽ có ngày ngươi hiểu được cảm giác lúc này của ta, hy vọng khi đó ngươi có thể chịu nổi cái giá phải trả đó."
"Ta chỉ để tâm đến em."


"Ta lo rằng có một ngày ngươi sẽ rời bỏ ta sánh đôi cùng một người khác, người lớn trong nhà muốn dưỡng cháu."
Viên Úc Thần nhíu mày, kéo Sân Mộc đến bên người mình. "Chỉ cần em không rời đi, ta sẽ không để mất em."


"Ta đương nhiên sẽ không rời đi, không nhìn một chút, ta sợ ngươi sẽ ch.ết." Sân Mộc cầm tay Viên Úc Thần.
"Vậy em phải luôn nhìn mới được."
Rời khỏi trung tâm thương mại, Sân Mộc lấy xe việt(1) dã trong ba lô ra, khởi động xe thuần thục điều khiển tay lái, giẫm chân ga một đường đè nát tang thi bay ra ngoài.


(1) Xe việt dã: Các tính năng chính là ổ đĩa bốn bánh, khung gầm cao hơn, lốp hấp dẫn tốt hơn, ống xả cao hơn, mã lực lớn hơn và cản dày hơn. Không chỉ thích hợp với các điều kiện đường xá khác nhau mà còn mang đến cho mọi người cảm giác điên rồ khốc liệt, trong thành phố cũng có nhiều người thích loại xe địa hình này.


Nỗi sợ tận thế đánh sập lý trí rất nhiều người, bọn họ tuyệt vọng, bất lực trốn trong nhà chờ đợi với sự hy vọng mỏng manh.


Cũng có ít người dường như đã nhận biết, bọn họ liên hợp rời khỏi nhà, bắt đầu cướp đoạt những cửa hàng hẻo lánh xung quanh. Nhưng càng có nhiều người đem hy vọng đặt ra bên ngoài, bọn họ cảm thấy, nếu rời khỏi thành phố này, thế giới bên ngoài vẫn còn như trước.


Ra khỏi thành phố đường quốc lộ đã bị chặn đến nhìn không thấy điểm đầu, Sân Mộc ngừng xe ở ven đường, nhìn đoàn xe thật dài kia nói. "Nhiều người như vậy, một khi phát sinh chuyện gì một người cũng không chạy thoát."
Viên Úc Thần nhìn phía trước, cau mày "Đi đường vòng đi."


Sân Mộc click mở bản đồ giả thuyết, cẩn thận xem xét địa thế xung quanh. "Trò chơi còn chưa đổi mới xong, căn cứ an toàn hiện giờ chỉ có R thị, nếu không đi quốc lộ đến đó, cần phải vòng qua hai huyện thành, bốn thôn trấn."


Đối với vấn đề giao thông vạn năm trước Viên Úc Thần biết rất ít đương nhiên không hiểu được một số "thuật ngữ chuyên nghiệp" trong miệng Sân Mộc, tùy ý quét mắt nhìn sang Sân Mộc. "Em quyết định là được."


"Phanh!" Tiếng ô tô va chạm từ nơi không xa truyền đến, Viên Úc Thần cùng Sân Mộc đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy đám người tháo chạy giữa đoàn xe chen chúc phía xa xa, cùng với tiếng gào thét đầy hoảng sợ.


"Đã có chuyện xảy ra." Sân Mộc nhanh chóng chuyển tay lái, xe việt dã phát ra âm thanh ma xát bén nhọn, gấp gáp đảo ngược về phía sau.


Viên Úc Thần móc ra súng lục, suất khí lên đạn nghiêng người ra khỏi cửa sổ, họng súng nhắm vào trong đám người, lúc Sân Mộc quay thân xe, viên đạn bay vào một chỗ trống, nổ tung đầu tang thi.


Nhìn ngũ quan sắc bén của Viên Úc Thần, Sân Mộc bẹp bẹp miệng, xe việt dã lệch nửa vòng rồi ngừng ở bãi đất trống an toàn bên cạnh, mở cửa xuống xe, trong tay xuất hiện một khẩu súng ngắm
(súng bắn tỉa)
màu đen. Thấy động tác của Sân Mộc, khóe miệng Viên Úc Thần nhếch lên vài phần không dễ phát hiện.


(2) Súng bắn tỉa: là một loại chuyên dụng cho công việc bắn các mục tiêu ở khoảng cách xa với độ chính xác cao hơn bất kỳ loại nào khác, nó được sử dụng trong rất nhiều mục đích khác nhau nhưng thường là trong lĩnh vực quân sự hay thi hành công vụ.


Họng súng chỉa thẳng vào đám người, Sân Mộc nhanh nhẹn bóp cò súng, viên đạn chuẩn xác không chút sai lệch trúng vào tang thi đang truy đuổi con mồi, gương mặt xinh đẹp hiếm khi thấy được vẻ chuyên chú và nghiêm túc.


Đến khi con tang thi cuối cùng ngã xuống, Sân Mộc nhanh nhẹn nhảy lên xe, trước khi những nhân loại này đuổi theo phải nhanh chóng rời đi.
Nhìn Sân Mộc nhíu chặt mày, Viên Úc Thần ôn nhu sờ lên tóc hắn. "Chạy nhanh như vậy làm gì, bọn họ cũng không ăn thịt em."


"Ngươi muốn ta giết bọn họ sao?" Sân Mộc phồng miệng oán khí nói.
Viên Úc Thần nén cười. "Ta có thể coi như em là vì ta?"
"Vốn dĩ là vì ngươi."
"Cám ơn em Tiểu Mộc." Ánh mắt nghiêm túc của Viên Úc Thần làm Sân Mộc mặt đỏ.


Sân Mộc quay mặt đi, lỗ tai không tự chủ mà nóng bừng. "Lái xe đi, ngươi muốn xảy ra tai nạn giao thông sao?"
Trò chơi đưa tặng bao đại lễ là yêu cầu xăng, nhìn qua hiển thị bình xăng Sân Mộc xoa xoa mũi. "Trạm xăng cách vị trí hiện tại của chúng ta gần nhất còn 3 cây số."


Viên Úc Thần không hiểu trạm xăng là gì, mơ hồ có thể đoán được hẳn là cùng với loại năng lượng trên phi thuyền giống nhau.


Xe việt dã quẹo vào một khu đất vàng, trên quốc lộ xuất hiện xe tư nhân bị hỏng cùng ngọn lửa thiêu đốt, mười phút sau, mơ hồ có thể nhìn thấy một trạm xăng dầu xuất hiện trước mắt.


Dừng xe mở cửa, Sân Mộc nhìn thi thể máu thịt lẫn lộn trên mặt đất, súng trong tay nhắm vào cửa hàng xăng dầu. "Lăn ra đây!"
Vài tiếng va chạm rất nhỏ, một thanh niên tuấn dật đi ra, áo khoác xanh đen dính vết máu.


Nhìn thanh niên, bản trò chơi dưới tay Sân Mộc phát ra nhắc nhở, Sân Mộc có chút ngoài ý muốn. "Trọng Tử Vũ, hắn như thế nào lại ở chỗ này."
Trọng Tử Vũ nhìn bản trò chơi trong tay Sân Mộc, trong mắt lóe lên một đạo ám mang. "Ngươi là người chơi."


Thu hồi bản trò chơi, Sân Mộc ý bảo thi thể trên mặt đất. "Đều là ngươi làm?"
"Nơi này còn có người khác sao?"
Sân Mộc đến trước một khối thi thể, lấy chân lật thân thi thể, cũng không ngoài ý muốn nhìn thấy yết hầu bị đứt. "Người sống."
"Phòng vệ chính đáng."


Nhìn băng vải trên cổ tay áo Trọng Tử Vũ, Sân Mộc nháy mắt hiểu rõ. "Thật là xui xẻo, nghèo thành như vậy còn bị đen ăn đen."
"Hắn muốn giết ta để cướp mấy thứ trong thùng sắt này." Dường như qua một hồi không thấy Sân Mộc lên tiếng, Trọng Tử Vũ tự giải thích.


Viên Úc Thần xuống xe đến bên người Sân Mộc, nhìn thùng sắt trong miệng Trọng Tử Vũ. "Đây chính là thứ em muốn tìm."
Sân Mộc bật ngón tay cái. "Đây là sự khác biệt giữa chỉ số thông minh."


Không quản Trọng Tử Vũ vì sao xuất hiện ở chỗ này, Sân Mộc nhanh chóng nạp đầy xăng cho xe việt dã, còn mấy thùng đem đặt phía sau xe.
Viên Úc Thần cũng từ trong cửa hàng lấy ít đồ ăn nước uống, còn không có quên tìm kẹo cho Sân Mộc.


Đứng một bên nhìn hai người hành động không coi ai ra gì, Trọng Tử Vũ đè lại động tác đang muốn mở cửa vào nhà của Sân Mộc. "Đây là chiến lợi phẩm của ta."
"Đó là trước kia." Sân Mộc đẩy tay Trọng Tử Vũ. "Nhìn không ra ta đang cướp sao?"
"......" Trọng Tử Vũ


"Tiểu Mộc." Viên Úc Thần mở cửa xe. "Đừng như vậy."
Sân Mộc quay đầu nhìn Viên Úc Thần, tầm mắt đan xen, Sân Mộc nhạy bén phát hiện không khí có điểm không thích hợp.
Viên Úc Thần ám ám mắt. "Cần phải đi."


Sân Mộc đột nhiên thu tay, không nói hai lời theo Viên Úc Thần lên xe. Viên Úc Thần nhìn Trọng Tử Vũ, đôi mắt sâu thẳm. "Lên xe."
Trọng Tử Vũ quét mắt nhìn xung quanh, trong không khí huyết tinh ngày càng nồng đậm làm hắn nhíu mày, động tác nhanh nhẹn nhảy vào trong xe.


Xe việt dã chuyển bánh rời đi, cùng lúc đó, tang thi từ trong rừng cây ven đường chen chúc bò ra, lập tức vây kín trạm xăng dầu.
Nhìn đàn tang thi phía sau, lòng Trọng Tử Vũ không khỏi sợ hãi. Sân Mộc bĩu môi, khó chịu chọt tay lái.
Viên Úc Thần vỗ vỗ đầu Sân Mộc. "Chỉ đưa hắn đi một đoạn."


"Nơi này rốt cuộc là đâu." Giọng nói Trọng Tử Vũ rõ ràng mang theo vẻ cứng đờ.
"Công nguyên năm 2020, địa cầu bắt đầu tận thế." Sân Mộc liếc ngang Trọng Tử Vũ. "Trước khi chơi ngươi không biết tìm hiểu bối cảnh trò chơi sao?"
"Vì sao không thể cưỡng chế thoát tuyến?"


"Sinh tồn được mười ngày, tự nhiên có thể offline. Nếu giữa đường tử vong, sẽ không tính vào thời gian sống sót."
"Đây là cái trò chơi đáng ch.ết gì." Trọng Tử Vũ thấp giọng mắng.


"Ngươi không nằm trong danh sách được mời, con chip ngươi từ đâu mà ra?" Đây là điều Sân Mộc tương đối khó hiểu.
Nhớ tới con chip, Trọng Tử Vũ hối hận bản thân không nên nhặt loạn.


"Tiểu Mộc." Viên Úc Thần ý bảo trên bản trò chơi, Sân Mộc khóe mắt quét qua, nhìn thấy mục tiêu trên bản trò chơi được đưa lên, ánh mắt lóe lên tia ức chế.


"Mục tiêu tử vong." Sân Mộc chưa nói mục tiêu là Viên Cảnh Trạch, nhưng thấy Sân Mộc nhìn chằm chằm vào mình, Viên Úc Thần cũng đoán được.


Xe việt dã chạy được một đoạn, ngừng ở một con đường vắng vẻ, Sân Mộc qua kính chiếu hậu nhìn về phía Trọng Tử Vũ. "Bây giờ đã tạm thời an toàn, xuất phát từ chỗ này tự mình nghĩ cách đến R thị, nơi đó đã được thành lập căn cứ an toàn."


Trọng Tử Vũ cũng không phải loại người mặt dày mày dạn, Sân Mộc vừa nói xong, bản thân đã lưu loát xuống xe. "Cảm ơn."
Thích Trọng Tử Vũ nhanh gọn, Sân Mộc khó có được hảo tâm nhắc nhở vài câu. "Hảo hảo hưởng thụ hành trình mạt thế lần này, sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."


Nhìn Sân Mộc lái xe rời đi, trong lòng Trọng Tử Vũ hiện lên hồ nghi, không biết trong hồ lô Sân Mộc là bán cái gì. Từ ba lô lấy ra chủy thủ (3) trò chơi đưa tặng, Trọng Tử Vũ bắt đầu cảnh giác lên đường, vô luận thế nào vẫn là sống sót trước hẵng nói.


(3) Chủy thủ: Con dao găm, loại vũ khí ngắn hơn kiếm. Hình dạng của nó tương tự như một thanh kiếm. Bởi vì nó rất ngắn và dễ giấu, chủ yếu được sử dụng như một loại vũ khí đánh cận chiến, phòng thủ cá nhân hoặc ám sát.


Không có người ngoài, Sân Mộc cũng nói chuyện tự nhiên hơn. "Viên Cảnh Trạch, Long Vũ, Lam Hòa, Bạch Thiên Ngân đều tử vong. Trong đó Long Vũ và Lam Hòa đã ra khỏi thành phố, Viên Cảnh Trạch cùng Bạch Thiên Ngân vẫn mắc kẹt trong thành phố chưa đi ra."
"Sau khi sống lại sẽ ở chỗ nào?"


"Điểm đầu tiên khi tiến vào trò chơi được thả xuống, bắt đầu lại từ đầu." Thấy Viên Úc Thần trầm mặc, Sân Mộc ngừng một lát rồi đề nghị. "Bằng không, chúng ta đi cứu bọn họ?"
"Không cần, không phải lúc nào cũng có người cho bọn họ dựa vào."


"Viên Doãn Ca đã rời khỏi thành phố, Mễ Phi, Trác Kỳ Bảo sống sót rời đi, Bách An Ngưng, Trọng Lê, Mộ Đồ còn bị nhốt trong thành phố. Tiêu Lâm Du đi vào đường cao tốc, chỉ sợ dữ nhiều lành ít."
"Nếu bọn họ có thể sinh tồn trong thế giới này, tham gia tinh tế săn thú hai năm sau không thành vấn đề."


"Đi thôi." Viên Úc Thần tắt bản trò chơi.
"Nhanh chóng lên đường, xem có thể tới R thị trước khi rời khỏi trò chơi hay không."
"Ta lái xe, em đi nghỉ ngơi."
"Ngươi có thể sao?" Sân Mộc hoài nghi. "Bị xe đâm ch.ết rất kinh khủng a.


Gõ nhẹ cái trán Sân Mộc, đáy mắt Viên Úc Thần đong đầy ý cười. "Ta có thể học, sẽ không để em ch.ết."
"Lái xe rất đơn giản, trước kia ta còn lái qua máy xúc đất." Sân Mộc tự hào.
"......" Viên Úc Thần






Truyện liên quan