Chương 99: Bồi luyện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Viên Úc Thần là một quan chỉ huy tốt, bất kể sự vụ lớn nhỏ gì ở Cửu Quân y đều sẽ xem qua, điều này cũng làm Sân Mộc biết được số lượng công việc dọa người hàng ngày của Viên Úc Thần.
Viên Úc Thần rời khỏi phòng vào rạng sáng, thẳng đến hừng đông còn chưa trở về, Sân Mộc nhai tinh hạch Viên Úc Thần để lại, mặc áo ngủ tai thỏ ôm tân sủng Tiểu Bạch mông lung bò dậy.
(Chú chó trắng Tề Lăng Mạt mới tặng a~)
Ngoài cửa có tiếng khách đến làm Sân Mộc ngửa đầu nheo mắt, xuyên qua tai thỏ dài rộng nhìn nửa ngày, chờ cho đầu óc thanh tỉnh một chút, mới nhanh chân đi mở cửa.
Tư Kỳ nhìn nhìn chú thỏ nhuyễn manh ra mở cửa, biểu tình có chút ngoài ý muốn. Sân Mộc nhón chân nhìn phía sau Tư Kỳ, lại không tìm được bóng dáng Phàn Diệp.
"Buổi sáng nguyên soái có công vụ cần xử lý, buổi chiều có ba cuộc họp. Phàn trung úy cần đi theo ghi chép, cho nên hôm nay ta hầu hạ ngươi."
Sân Mộc liếc nhìn Tư Kỳ, xoay người vào nhà "Ngươi nói hầu hạ ta là bao gồm những phục vụ nào."
Tư Kỳ đi theo Sân Mộc vào nhà thuận tay đóng cửa, nhìn căn phòng sạch sẽ chỉnh tề nói "Bồi toàn bộ hành trình ăn nhậu chơi bời, nguyên soái phân phó phải một tấc không rời."
"Ta biết, điều lệnh bảo mật của quân đội." Sân Mộc thay quần áo từ phòng ngủ đi ra.
"Những cái đó ngược lại không ngại, nhưng Cửu Quân là căn cứ quân sự, khu vực cơ mật yêu cầu quyền hạn quá nhiều, nếu ngươi xông loạn vào những nơi đó, bị công kích có thể sẽ không xong."
Thay áo khoác rộng màu tối, Sân Mộc khôi phục tinh thần bình thường, miệng cắn trái cây đông lạnh từ phòng bếp đi ra. "Ngươi muốn mang ta đi đâu."
"Ăn cơm trước, đây là an bài của nguyên soái." Tư Kỳ nói. "Sau đó nghe ngươi an bài."
Mang lên quang não gửi một tin nhắn cho Viên Úc Thần, Sân Mộc kéo mũ theo Tư Kỳ rời phòng. "Việc huấn luyện ở Cửu Quân không phải nặng lắm sao?"
"Thời gian ngươi lưu tại Cửu Quân, chỉ cần Phàn trung úy không ở, ta đều có thể bổ sung chỗ trống đi cùng ngươi."
Sân Mộc liếc Tư Kỳ "Ta có loại cảm giác bị giam cầm."
Tư Kỳ khẽ cười nói "Chỉ là ảo giác, là nguyên soái quá để ý ngươi."
"Nói dối hai câu trên miệng đều có thể nở hoa, hay là nở trên bãi cứt trâu." Sân Mộc.
Tư Kỳ "......"
Mỗi lần dùng cơm đều như diễn tràng kịch câm đặc sắc, nhạt như nhai sáp, Sân Mộc cắn muỗng ý bảo Tư Kỳ phía đối diện. "Lén lút nhìn ta làm cái gì?"
Tư Kỳ quét mắt qua nhà ăn, hạ giọng cười nói "Đều biết nguyên soái có hôn ước giả, chung quy nhìn thấy người thật đương nhiên sẽ tò mò."
"Ngươi dùng từ không cẩn thận, miệng rất dễ bị đánh."
Tư Kỳ vẻ mặt vô tội, mờ mịt nhún vai "Ta cảm thấy bản thân rất thích đánh nhau."
Cái muỗng trong miệng lưu lại 2 hàng răng ấn, Sân Mộc mặt vô biểu tình đem canh uống hết. "Đợi lát nữa tìm sân huấn luyện đánh một trận."
Nụ cười Tư Kỳ cứng đờ "Ta nói sai cái gì sao?"
"Coi như giải trí sau khi ăn."
Cơm nước xong Tư Kỳ dẫn đường Sân Mộc đi đến khu huấn luyện mô phỏng, khu huấn luyện lúc này đang được sử dụng, tiểu tổ đặc chiến trong không gian mô phỏng đã thâm nhập vào khu vực địch chiếm đóng, chuẩn bị nhiệm vụ bao vây tiêu diệt.
Binh lính xem chiến thấy Tư Kỳ và Sân Mộc đến, đều lộ ra vẻ kinh ngạc lũ lượt đứng lên. Tư Kỳ ý bảo không có việc gì để bọn họ tiếp tục xem, rồi dẫn Sân Mộc chiếm vị trí ở hàng trước.
Trên màn hình là chiến cuộc trong không gian mô phỏng, Sân Mộc xem đến mùi ngon, chiến cuộc đã đến hồi kết thúc, theo quan chỉ huy bên địch bị chém đầu, trận chiến dịch mô phỏng cũng tuyên bố kết thúc.
Đội đặc chiến cùng binh lính bình thường từ thương *huấn luyện đi ra, nhìn thấy Sân Mộc đều có chút kinh ngạc, Sân Mộc cũng ngoài ý muốn nhìn đội trưởng đội đặc chiến, vậy mà lại là Tần Diệc Đàn từng giao thủ trong toàn quân diễn tập.
*Thương: kho, vựa. Ý nói vật thế chứa thân thể để tiến nhập vào không gian ảo í. Mình thấy sửa không hay nên để luôn.
Nhìn thấy Sân Mộc Tần Diệc Đàn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là không được tự nhiên, hiển nhiên cũng nhớ đến sự tình trong toàn quân diễn tập. Tần Diệc Đàn làm sao cũng không nghĩ tới, viện sinh mình xem trọng thế nhưng lại là nguyên soái phu nhân, nếu như sớm biết một chút, lúc toàn quân diễn tập hắn làm sao dám ra tay tàn nhẫn như vậy.
"Phu nhân!" Tần Diệc Đàn cúi chào.
"Muốn thử xem không?" Tư Kỳ ý hỏi tới khu huấn luyện mô phỏng.
"Được." Sân Mộc cởi áo khoác đưa cho Tư Kỳ. "Nóng người cũng tốt."
Thấy Sân Mộc nể tình, những binh lính kia nhanh chóng kiểm tr.a thương huấn luyện, tay chân nhanh nhẹn an bài tốt cho Sân Mộc. Dưới ánh nhìn của đám đông, Sân Mộc nằm vào trong thương huấn luyện, chuẩn bị tiến vào không gian ảo.
Tinh thần lực tiến vào giả lập, Sân Mộc không hề tránh né mà chọn khu vực mô phỏng hoang dã yêu cầu cao độ. Nhìn khung lựa chọn trước mặt, Sân Mộc chọn vào hình thức đánh tốc độ. "Tác chiến cá nhân."
Theo âm thanh Sân Mộc rơi xuống, cảnh tượng trước mắt biến hóa, bóng tối rút đi dừng lại ở một khu hoang dã vắng vẻ. Bốn phía tràn ngập cát vàng, ánh mặt trời cay độc, cỏ khô đầy đất.
Lựa chọn của Sân Mộc làm binh lính bên ngoài đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhịn không được thấp giọng nghị luận, lo lắng Sân Mộc quá mức tự đại sẽ gây tổn thương cho đại não.
Trên người Sân Mộc đã tự động thay y phục tác chiến, nhìn sự hiu quạnh vây quanh bốn phía, Sân Mộc cảnh giác động động ngón tay chuẩn bị chiến đấu.
Mặt đất bắt đầu rung động, hoàng thổ bay đầy trong không khí che chắn tầm mắt, nghe thấy tiếng gào rống cùng hô hấp hỗn tạp cùng một nơi, đáy lòng Sân Mộc dần dần nảy lên huyết tinh hưng phấn.
Đột nhiên phía sau có tiếng xé gió, một đám lớn bóng đen từ không trung đập xuống, bên ngoài dậy lên tiếng kinh hô, mắt thấy lợi trảo sắp chụp lấy đầu Sân Mộc, đáy mắt Sân Mộc trầm xuống, nhanh chóng xoay người không né không tránh trực diện đâm vào, tay sinh quyền đập thẳng lên nắm tay hung thú.
Hai quyền đánh ra cùng lúc, âm thanh xương cốt gãy vỡ làm người sởn tóc gáy, cánh tay hung thú ở một góc độ vặn vẹo bị bẻ gãy, máu thịt bay tứ tung. Sân Mộc vọt tới trước mặt hung thú, nắm tay xuyên qua đầu hung thú, móc ra bộ não đầy máu.
Hung thú từ trên không trung rơi xuống ngã trên mặt đất, ánh mắt Sân Mộc không biết khi nào đảo qua các loại hung thú vây quanh bốn phía, nghiền nát bộ não trong tay, ánh mắt so với hung thú còn muốn hung ác bạo ngược hơn.
Vô số hung thú hướng tới cắn xé Sân Mộc, Sân Mộc ở trong thú triều chiến đấu kịch liệt, cánh tay nhìn như mảnh khảnh lại có thể dễ dàng xuyên qua thân thể hung thú, xé nát da thịt bọn chúng. Cốt truyện vây đánh dần dần biến thành cá nhân đại tàn sát.
Tinh thần lực cường đại chống đỡ cho Sân Mộc công kích ở cường độ cao, tiến hóa thân thể của thi hoàng làm hắn có thể dễ dàng xé nát hung thú, theo tốc độ công kích với số liệu kề đỉnh điểm trong không gian mô phỏng, dưới chân Sân Mộc đã xuất hiện đống xác cao cao.
Bụng bị cắt ra một cái huyết động, sau lưng cũng lưu lại những vết trảo không đồng đều, mặc dù trên người thương tích chồng chất, Sân Mộc lại vẫn như cũ đứng đến thẳng tắp, cứ như không gì có thể đánh đổ.
Mắt thấy sóng lớn thi thú lại lần nữa đuổi tới, Sân Mộc nhảy lên thân cây khô giữa đồng hoang, thú triều chạy đến làm nổi lên bụi đất ngập trời, nơi đi qua mặt cỏ đều bị san bằng, cây khô bao phủ.
Dưới chân ngưng tụ gió, cảm thấy phát tiết không sai biệt lắm, Sân Mộc chuẩn bị sử dụng dị năng tốc chiến tốc thắng.
Từ sau khi thăng cấp, hắn còn chưa sử dụng qua uy lực của dị năng 3S. Tiếng gió dâng lên, cuốn lên khoảng lớn lá khô bốn phía, Sân Mộc đứng trên một cây thân cây khô, nhìn hung thú dần dần tới gần, sau người hình thành gió lốc.
Mắt thấy thú triều đã tới dưới chân, Sân Mộc tản ra gió lốc, cường ngạnh ép vào đám hung thú. Theo tiếng nổ liên tiếp vang lên, hung thú da tróc thịt bong, bị gió lốc phân thành đống thịt nát, huyết vũ đầy trời.
Bên tai truyền đến âm báo thời gian trò chơi sắp hết, khóe miệng Sân Mộc hơi nhếch lên, nụ cười âm lãnh quỷ dị.
Mặt đất bị bóc lên tảng lớn, trăm cổ lốc xoáy lấy Sân Mộc làm trung tâm, đem thú triều vây vào bên trong.
Theo tiếng đếm ngược bên tai, lốc xoáy bạo hợp cùng nhau, vang lên tiếng nổ kinh thiên, tất cả hung thú bị xoắn vào nhau, hóa thành một đống huyết vụ nồng đậm. Cho dù là không gian mô phỏng, tựa hồ cũng có thể ngửi được mùi máu tươi gay mũi kia.
Sân Mộc mở to mắt, sau khi điều chỉnh tinh thần lực một lát mới mở thương huấn luyện đi ra, nhìn biểu tình kinh hãi của những người xem chiến, Sân Mộc hoạt động tứ chi lấy lại áo khoác trong tay Tư Kỳ.
"Quả nhiên đánh nhau là có thể thần thanh khí sảng nhất." Sân Mộc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Tư Kỳ im lặng ngẩng đầu nhìn trời. "Nguyên soái đại nhân, phu nhân hung tàn như vậy ngài có biết không?"
Nhìn binh lính khu huấn luyện, Sân Mộc hưng phấn bừng bừng tự tiến cử. "Ai còn chưa kết thúc huấn luyện, ta bồi luyện cho các ngươi."
(Gặp quỷ=)))))))
Nghĩ đến hung thú bị ngược ch.ết trong không gian mô phỏng, tất cả binh lính đồng loạt lùi về sau, Tần Diệc Đàn bị lưu lại phía trước da mặt cứng đờ, chân vừa định dịch về sau, Sân Mộc đã qua tới. "Ta bồi luyện cho ngươi!"
"Cảm ơn phu nhân......" Tần Diệc Đàn kéo lên khóe miệng khó khăn duy trì nụ cười lễ độ. "Không cần, tổ 6 hôm nay đã kết thúc huấn luyện."
Ánh mắt Sân Mộc chuyển sang người Tư Kỳ, Tư Kỳ nhanh chóng lắc đầu. "Ta bồi ăn bồi chơi, không bồi luyện."
Tâm tình tốt của Sân Mộc dần dần biến mất, Tư Kỳ đến cạnh Sân Mộc ho khan một tiếng, ra vẻ trấn định nói. "Ta mang ngươi đi quân doanh đặc chiến xem? Nơi đó có một đội tân binh vừa vào thụ huấn."
Sân Mộc vừa định gật đầu, đột nhiên quang não trên tay truyền đến cuộc trò chuyện, Sân Mộc duỗi tay ý bảo binh lính chung quanh im lặng, mở quang não đem bối cảnh phía sau chỉnh mờ.
"Sân Mộc!" Trác Kỳ Bảo xuất hiện trên màn hình giả lập, bên cạnh là mấy người Long Vũ.
"Vì sao các ngươi ở cùng nhau?" Sân Mộc nghi hoặc.
"Đương nhiên định ra ngày cùng nhau đi chơi, nghỉ mấy ngày rồi cũng không thấy tin tức của ngươi, ngươi đi đâu?"
"Tu luyện." Không định nói chuyện này nhiều, Sân Mộc mắt sắc nhìn thấy khóe mắt Trác Kỳ Bảo có vết thương. "Các ngươi đánh nhau với người khác?"
"Ân, cùng học viện Lệ Tư làm một trận, bị thất thế. Buổi sáng ta cùng Mễ Phi đem phi hành khí của đám tôn tử kia tạc nổ, Bách An Ngưng còn hack hệ thống toàn trường bọn chúng, ha ha ha......"
Trác Kỳ Bảo cười đến đắc ý, Sân Mộc trộm nhìn binh lính mặt đen hai bên, yên lặng đỡ trán.
Thấy Sân Mộc không nói lời nào, Mễ Phi an ủi nói "Ngươi đừng lo, chúng ta sẽ cẩn thận, sẽ không để lại nhược điểm."
"Các ngươi liên lạc với ta có chuyện gì sao?"
"Ta có mấy tấm vé vào cửa buổi biểu diễn của Nhã Phỉ, chiều ngày mai chúng ta cùng đi đi."
Nhã Phỉ? Nghĩ đến nữ nhân kỳ quái nhìn thấy trong học viện kia, Sân Mộc khẽ nhíu mày. "Không cần, ngày mai ta có việc các ngươi tự mình đi đi."
Thấy Sân Mộc cự tuyệt Trác Kỳ Bảo tỏ vẻ thất vọng, Long Vũ mở miệng "Đã có chuyện thì thôi, có thời gian ra tụ họp."
"Ân." Sân Mộc gật đầu, sau đó ngắt quang não.
Nhìn vẻ mặt "vật họp theo loài" của binh lính xung quanh, Sân Mộc nhìn về phía Tư Kỳ. "Doanh trại đặc chiến trước không đi, ta về phòng."
"Hảo, ta đưa ngươi."
Cáo biệt binh lính khu huấn luyện mô phỏng, Sân Mộc trở lại túc khu, vừa mới trở về phòng nằm xuống, quang não lại đột nhiên truyền đến tin tức.
Nhìn thư gởi xa lạ trên quang não, Sân Mộc khẽ nhíu mày, duỗi tay click mở thư tín. Nhìn hình ảnh hiện trên quang não, Sân Mộc bỗng nhiên mở to hai mắt.
Đây là......