Chương 114: Kế hoạch giải trí
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết thúc cuộc khảo hạch viện sinh học viện Liên Bang, số học viên thông qua khảo hạch đã đạt được lượng tiêu chuẩn, sau kỳ nghỉ của tân học viên học viện sẽ gửi tin cấp huấn, viện sinh khảo hạch viên cũng được nghỉ hai ngày, Sân Mộc định đến Tiêu gia thăm Tiêu Lâm Du.
Kết thúc huấn luyện buổi sáng, Sân Mộc thay ra chế phục huấn luyện chuẩn bị ra ngoài, Trác Kỳ Bảo theo ra khỏi học viện còn đang oán trách "Tiêu gia là bãi nước đục thật không muốn lội vào."
Khóe mắt Sân Mộc đảo qua, Trác Kỳ Bảo rụt cổ ngượng ngùng câm miệng. Đè lại Trác Kỳ Bảo vô nghĩa, Sân Mộc lãnh đạm nói "Tiêu gia không phải đầm rồng hang hổ, không cần tới mạng của ngươi."
"Bình thường ở học viện cũng không thấy ngươi và Tiêu Lâm Du có quan hệ rất tốt." Trác Kỳ Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ngươi xảy ra chuyện ta cũng sẽ thăm ngươi."
Trác Kỳ Bảo đỡ trán "Đừng rủa ta, vận khí ta từ trước đến nay không tốt."
Trác Kỳ Bảo xuẩn manh làm Sân Mộc cong lên khóe miệng, tuy rằng Trác Kỳ Bảo oán giận, nhưng cũng không định để Sân Mộc đi một mình, bị Sân Mộc trường kỳ chèn ép thành thói quen, cậu đã sớm từ bỏ kháng cự.
Sân Mộc cùng Trác Kỳ Bảo rời khỏi học viện điều khiển phi hành khí đến trước nhà Tiêu Lâm Du, Trác Kỳ Bảo nhìn máy tính nói "Sau đoạt tập huấn tân học viên sẽ là hội nghị giao lưu giữa các học viện, ngươi có tính toán gì không?"
Sân Mộc không biết gì ngẩng đầu "Có liên quan tới ta sao?"
Cái trán Trác Kỳ Bảo đụng vào máy tính, đối với Sân Mộc không nỡ nhìn thẳng. "Hội nghị giao lưu các học viện năm nay định tổ chức ở học viện Liên Bang, công tác an toàn do Hộ Vệ Đoàn phụ trách."
Sân Mộc nhíu mày cảm thấy phiền toái, Trác Kỳ Bảo tiếp tục nói "Còn có viện sinh kiểm tr.a và hướng dẫn, sinh hoạt ngủ nghỉ, dạ hội chào đoán đều là Hộ Vệ Đoàn giải quyết."
"Hộ Vệ Đoàn còn có Viên Doãn Ca và Trọng Tử Vũ, đều giao cho bọn họ làm." Hắn không có thời gian đi làm chuyện lao khổ của quản gia.
"Viên Doãn Ca muốn tốt nghiệp sớm, Trọng Tử Vũ cũng sắp tiến vào quân bộ, hội nghị giao lưu các học viện nhất định sẽ do ngươi chủ trì." Trác Kỳ Bảo phân tích nói.
"Không phải còn có Long Vũ sao." Sân Mộc hạ quyết tâm phủi tay làm chưởng quầy.
Trác Kỳ Bảo cạn lời Sân Mộc không có trách nhiệm, hội nghị giao lưu các học viện liên quan đến mặt mũi của học viện Liên Bang, Sân Mộc không biết nặng nhẹ, cậu lại hiểu hoạt động lần này tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào, xem ra chỉ có thể tìm Long Vũ thương lượng.
Phi hành khí ngừng lại bên ngoài biệt thự Tiêu gia, Tiêu gia hiện giờ đã bất đồng ngày xưa, quạnh quẽ như bị thời gian vứt bỏ, làm nhân tâm sinh nổi bi thương.
Trác Kỳ Bảo đứng bên ngoài biệt thự chần chờ nhìn Sân Mộc, Sân Mộc vẻ mặt hờ hững "Liên lạc với Tiêu Lâm Du."
Sân Mộc biết Trác Kỳ Bảo do dự, Tiêu Lâm Du có tự tôn và kiêu ngạo, thời điểm chật vật như vậy nhất định không muốn để người quen nhìn thấy. Nhưng Sân Mộc lại càng muốn đả kích loại tự tôn này của Tiêu Lâm Du, bởi vì có đôi khi quá kiêu ngạo sẽ dẫn đến sa đọa càng nhanh.
"Tiêu học trưởng, ta cùng Sân Mộc tới thăm ngươi." Tiêu Lâm Du và Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo lựa chọn đắc tội Tiêu Lâm Du.
Sân Mộc ở ngoài biệt thự chờ Tiêu Lâm Du xuất hiện, trong lòng yên lặng tính toán thời gian, chuẩn bị nếu Tiêu Lâm Du đóng cửa từ chối tiếp khách, hắn liền cường công đi vào.
Lúc Tiêu Lâm Du xuất hiện làm Sân Mộc có chút ngoài ý muốn, Tiêu Lâm Du cũng không có suy sụp như Sân Mộc nghĩ, sau khi trải qua biến cố Tiêu gia thì càng thêm lãnh đạm, tính trẻ con trong mắt bị sự trầm ổn thay thế.
Tiêu Lâm Du mở cửa đến gần Sân Mộc, khóe miệng cong lên ý cười nhàn nhạt "Khó có được ngươi vẫn nguyện ý tới thăm ta."
"Ta cho rằng ngươi sẽ khóc." Sân Mộc nhìn chằm chằm Tiêu Lâm Du nhướng mày nói.
Tiêu Lâm Du cười khẽ, nghiêng người ý bảo Sân Mộc "Vào trong rồi nói."
Đi theo Tiêu Lâm Du vào biệt thự Tiêu gia, biệt thự to như vậy lại tịch mịch quạnh quẽ, trống vắng làm người sợ hãi.
"Sau biến cố Tiêu gia, người trong biệt thự đều đi rồi." Tiêu Lâm Du giải thích.
"Vật bất trung, giữ lại cũng là tai họa." Sân Mộc cười nhạo.
Tiêu Lâm Du dẫn đường vào phòng khách, xoay người rót trà đem tới "Học viện hiện tại thế nào?"
"Khảo hạch tân học viên vừa kết thúc, tạm thời cũng không có chuyện gì." Trác Kỳ Bảo nói.
Tiêu Lâm Du ngồi xuống đối diện Sân Mộc, trầm mặc một lát rồi thở dài nói "Đã hẹn tái kiến ở cuộc tinh tế săn thú, xem ra ta phải bội ước rồi."
Đem mất mát của Tiêu Lâm Du xem vào mắt, Sân Mộc ma xát miệng ly trầm tư nửa ngày "Có gặp khó khăn liền nói, đều sẽ giúp ngươi."
"Tiêu gia cũng là gia tộc trăm ngàn năm, cho dù suy tàn cũng có thể sinh sống."
"Oán hận sao?" Sân Mộc kỳ quái Tiêu Lâm Du đạm nhiên.
"Đã sớm đoán được Tiêu gia sẽ có ngày hôm nay, oán hận ngược lại cũng không mãnh liệt." Tiêu Lâm Du ngữ khí bình đạm.
Tiêu gia suy tàn có nguyên nhân do Sân Mộc, trợ giúp Tiêu Lâm Du là Sân Mộc thích nhân phẩm Tiêu Lâm Du, nhưng nếu sau này Tiêu Lâm Du tìm hắn báo thù, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc mà giết người.
Tiêu gia gặp biến cố nếm đủ loại nhân tình nóng lạnh, Tiêu Lâm Du bình tĩnh ổn trọng làm Sân Mộc thưởng thức, mà đối với Tiêu gia lạnh nhạt bạc tình, Sân Mộc lại cảm thấy có điểm không hiểu.
"Tiêu gia xảy ra chuyện cũng không liên lụy đến Tiêu Nghĩa Hách, kỳ thật hắn không cần rời khỏi học viện." Trác Kỳ Bảo do dự nói.
Ngoài ý muốn Trác Kỳ Bảo lại nhắc tới Tiêu Nghĩa Hách, Tiêu Lâm Du lãnh đạm nói "Tiêu Nghĩa Hách tính cách hiếu cường
(có chí vươn lên)
, Tiêu gia có tội phản quốc, nó thế nào lại ngốc ở lại học viện."
"Hiện giờ hắn thế nào?" Trác Kỳ Bảo quan tâm Tiêu Nghĩa Hách làm Sân Mộc cũng có chút nghi hoặc.
Tiêu Lâm Du ý bảo trên lầu "Từ khi rời khỏi học viện liền ở trên lầu không ra ngoài."
"Sau này ngươi có tính toán gì không." Sân Mộc hỏi Tiêu Lâm Du.
Tiêu Lâm Du nhìn vết chai mỏng trên bàn tay do trường kỳ huấn luyện, trong giọng nói hiện lên chút mờ mịt. "Tạm thời không có kế hoạch."
"Quân chính hai bên là không có hy vọng, không bằng nỗ lực kiếm tiền đi."
Tiêu Lâm Du ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Sân Mộc, Sân Mộc đem kế hoạch tự mình tạo đường lui cho Tiêu Lâm Du nói ra. "Mở công ty giải trí tinh võng, cửa hàng rộng tiền tới mau."
"Công ty giải trí......" Tiêu Lâm Du ngốc, Tiêu Lâm Du được bồi dưỡng làm quân nhân từ nhỏ, đột nhiên được yêu cầu chuyển sang thương nghiệp, Tiêu Lâm Du tỏ vẻ trở tay không kịp.
"Công ty giải trí có không gian phát triển lớn, luật pháp Liên Bang cũng yêu cầu không cao, không cần quá nhiều phương pháp." Sân Mộc nhiệt tình nói chỗ tốt của giải trí với Tiêu Lâm Du đẩy mạnh tiêu thụ. "Chỉ cần thiết lập quỹ cho công ty, các thủ tục liên quan để Trác Kỳ Bảo giải quyết, sau đó lại cho ra mấy ngôi sao ảnh kịch tốt, cuối cùng chính là đơn giản thu lợi."
Trợn mắt há hốc mồm nghe Sân Mộc thiên mã hành không* xong, Tiêu Lâm Du nửa ngày mới lấy lại tinh thần. "Ta không hiểu lắm cái này."
*Thiên mã hành không
:
Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.
"Ta đã giúp ngươi sắp xếp xong." Sân Mộc móc máy tính đưa cho Tiêu Lâm Du.
Bị Sân Mộc chặn đường lui, Tiêu Lâm Du chỉ có thể tiếp nhận kế hoạch của Sân Mộc, sau khi nhìn kỹ càng thêm kinh ngạc, cho dù Tiêu Lâm Du chưa tiếp xúc qua phương diện thương nghiệp, nhưng vẫn có thể nhìn ra ích lợi trong kế hoạch của Sân Mộc.
Xem xong tất cả văn bản kế hoạch, Tiêu Lâm Du chần chờ nói "Tiêu gia bị gièm pha phản quốc, có ai còn nguyện ý hợp tác cùng ta."
Sân Mộc một tay xách cổ áo sau Trác Kỳ Bảo đẩy cho Tiêu Lâm Du "Bộ dạng này thế nào?"
Nhìn Trác Kỳ Bảo vung móng vuốt muốn chạy trốn, Tiêu Lâm Du khẽ gật đầu "Vẫn có thể."
"Nhãn thần gì thế, gương mặt tỉ lệ hoàng kim này!" Trác Kỳ Bảo tạc mao.
"Viện sinh trong học viện tùy ngươi chọn lựa, không cần buồn rầu phương diện diễn viên." Sân Mộc nói rồi đưa cho Tiêu Lâm Du một con chip ghi nhớ. "Đây là camera nhiệt chế thành mô hình tinh ảnh, có thể tham khảo biên chế thành kịch bản."
Cầm con chip Sân Mộc đưa cho, Tiêu Lâm Du trầm mặc hồi lâu. "Vì sao lại giúp ta như vậy."
"Còn nhớ lần nói chuyện buổi sáng trong sân huấn luyện học viện không?" Sân Mộc nhắc nhở.
Nhớ tới lần đó trở về học viện ngẫu nhiên gặp được Sân Mộc nói chuyện, biểu tình Tiêu Lâm Du thay đổi thất thường, Sân Mộc cong lên khóe miệng cười như không cười. "Sau này còn phải khôi phục thịnh vượng cho Tiêu gia."
Ánh mắt Tiêu Lâm Du trầm xuống, đứng dậy hướng Sân Mộc trịnh trọng kính lễ "Đa tạ!"
"Tuy rằng quân chính quyền cao chức trọng, nhưng có tiền mới là đạo lý." Sân Mộc cảm khái nói. "Tiêu gia định ra mục tiêu chủ yếu, nhà giàu số một tinh tế!"
Tiêu lâm cười ra tiếng "Vẫn là kêu tên của ta đi."
"Tiêu Lâm Du, về sau nếu ngươi phát đạt ta liền không thiếu tiền tiêu." Mặt nghiêm túc.
"......" Tiêu Lâm Du.
Trên lầu truyền đến tiếng mở cửa, Sân Mộc và Tiêu Lâm Du đồng thời nhìn qua, Tiêu Nghĩa Hách sắc mặt trắng bệch đi ra, đứng ở cửa thang lầu lạnh nhạt nhìn mấy người trong phòng khách.
"Ta đều nghe được." Giọng Tiêu Nghĩa Hách có chút khàn khàn, ánh mắt kiêu ngạo ngày xưa bị trút hết, lộ ra hàn ý tối tăm.
Tiêu Lâm Du đứng dậy nhìn thẳng Tiêu Nghĩa Hách "Một lần nữa bắt đầu đi." Tuy rằng Tiêu Lâm Du căm hận Tiêu gia vô tình, nhưng dù sao Tiêu Nghĩa Hách cũng là thân nhân cuối cùng của y, Tiêu Lâm Du cũng không muốn hai người nháo đến ch.ết mới thôi.
"Một lần nữa bắt đầu?" Tiêu Nghĩa Hách cười lạnh. "Nhận lấy bố thí của bọn họ."
"Bố thí cũng phải xem là ai, đáng thương ngươi lạc phách đến vậy, vẫn có vài người nhớ thương ngươi." Sân Mộc đối với ngạo khí buồn cười kia của Tiêu Nghĩa Hách khinh thường nhìn sang.
"Tiêu Nghĩa Hách, Sân Mộc là thật tình muốn giúp các ngươi." Trác Kỳ Bảo chen vào nói. "Từ lúc Tiêu gia xảy ra chuyện, Sân Mộc vẫn luôn nghĩ muốn đến đây."
Sân Mộc liếc mắt nhìn Trác Kỳ Bảo người tốt, tuy rằng lời Trác Kỳ Bảo nói không phải suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng Sân Mộc cũng lười đi phản bác.
"Không cần hắn thương hại!" Tiêu Nghĩa Hách lạnh lùng đánh gãy Trác Kỳ Bảo, tiện đà nhìn Tiêu Lâm Du phía sau nói. "Ta phải rời đi."
Tiêu Lâm Du nhíu mày "Đi đâu."
"Đi tìm con đường của mình."
Tiêu Lâm Du lạnh mặt không nói lời nào, Trác Kỳ Bảo há mồm muốn nói lại thôi, Sân Mộc rất có hứng thú nhìn trò khôi hài này, trong phòng khách tức khắc yên tĩnh ngưng đọng.
"Ta sẽ chứng minh ta mạnh hơn ngươi." Tiêu Nghĩa Hách khiêu khích chỉ Tiêu Lâm Du, trong mắt thiêu đốt ngọn lửa dã tâm.
Không bỏ qua huyết tinh cùng quyết tâm phải ch.ết trong đáy mắt Tiêu Nghĩa Hách, Sân Mộc có chút ngoài ý muốn, xem ra thật sự đã có chút xem thường Tiêu Nghĩa Hách này.
Cáo biệt Tiêu Lâm Du rời khỏi Tiêu gia, trên phi hành khí Sân Mộc ngắt tin quang não của Viên Úc Thần, định sau khi trở về học viện lại liên lạc.
"Ngươi cũng không giống như ngạc nhiên Tiêu Nghĩa Hách thông suốt." Sân Mộc nói với Trác Kỳ Bảo.
Trác Kỳ Bảo nhếch miệng cười như tên nhị hóa. "Ta có thể nhìn ra, thân là con nối dõi gia tộc, không có chút tài năng làm sao dám hỗn trong giới."
Sân Mộc nhướng mày không nói, Trác Kỳ Bảo giải thích "Lúc học viện khảo hạch viện sinh trước đây ta nhìn ra Sân Mộc ngươi bất đồng, sau đó ta đây liền ôm cái chân siêu to của ngươi."
"......" Sân Mộc.
"Tiêu Nghĩa Hách tuy rằng có vô số tật xấu, hành vi xử sự đều như ăn chơi trác táng, nhưng ta có thể nhìn thấy dã tâm đáng sợ cùng tiềm lực của hắn." Trác Kỳ Bảo đắc ý chỉ vào hai mắt của mình. "Cha ta nói đây là thiên phú dị bẩm."
Sân Mộc vuốt cằm suy tư "Bây giờ ngẫm lại, các quan hệ không tồi cùng ngươi ở học viện giống như đều là tiềm lực cổ, nguyên lai là làm quen có mục đích."
"Cái gì là tiềm lực cổ?"
"Ngươi bái thượng nhiều năng lực giả như vậy muốn làm gì."
"Ta có thể có ý xấu gì, bất quá chỉ là ôm đùi tìm chỗ dựa mà thôi." Trác Kỳ Bảo vô tội. "Cha ta nói kết giao bằng hữu không ngại nhiều, có tiền có bằng hữu đi khắp tinh cầu đều không sợ."
Trên dưới nhìn hai mắt Trác Kỳ Bảo, Sân Mộc hiểu rõ. "Cũng phải, đều xuẩn như nhau."
"Sân Mộc!!"
"Ngu xuẩn."