Chương 49
Nhiều năm không thấy, nỗi nhớ trong lòng Lăng Sương như nước sông chảy ra, rất mãnh liệt. Gặp người trong lòng cứ chân thật đứng ở trước mắt như vậy, vẫn tuấn tú cao ngất như nhiều năm trước, thậm chí so với trước kia càng thêm vài phần mị lực đàn ông thành thục. Ả thất thần, trong mắt trừ bỏ anh, lại dung không được những người khác.
"Ngụy Ương" Lời của ả mang theo chút nghẹn ngào, lại càng động tình: "Mấy năm nay, anh sống tốt không?"
Đây là... Muốn ôn chuyện sao? Hoàn toàn bị bỏ qua, Nhược Thủy rất rối rắm.
L tiên nhìn thấy vị bạn gái trước này, quả nhiên như Điền Điềm nói, xinh đẹp phi phàm. Lăng Sương Lăng Sương, người cũng như tên, Lăng Sương Ngạo Tuyết, như hàn mai vào đông nở rộ, hoa mai lay động, làm lòng người rung động. Nghĩ đến bình thường ả cũng là phụ nữ rất cao ngạo, nhưng nay ở trước mặt người trong lòng mình làm ra cô gái nhỏ nũng nịu, hơn nữa dùng bộ dáng nặng tình này, đàn ông bình thường đều khó có thể đỡ được.
Ngụy Ương lại cũng không có trả lời ả, mà cúi đầu nhìn nhìn Nhược Thủy trong lòng, vẻ mặt khó lường của cô nhỏ nãi nãi càng lúc càng nhăn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn bạn gái trước thần sắc ôn nhu lại hơi buồn bã, trong vui sướng lại có chút ai uyển, khách khí xa cách nói: "Cô tìm tôi là có chuyện sao? Nếu có chuyện, hiện tại nói đi, chúng tôi trong chốc lát còn phải đi ăn cơm trưa."
Lăng Sương ngẩn ra, giống như bị thương lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa đụng vào em gái lễ tân phía sau, nhưng ả lại bất giác giật mình, làm như lúc này mới phát hiện bên cạnh Ngụy Ương còn có một cô gái khác, nhìn nhìn Nhược Thủy, lại nhìn về phía Ngụy Ương, thương tâm muốn ch.ết, cũng không tin đây là sự thật, vẫn mang hi vọng nho nhỏ, thấp giọng hỏi: "Này, cô ấy là bạn gái của anh?"
Ngụy Ương gật gật đầu, sắc mặt hòa hoãn chút.
Ánh sáng trong mắt Lăng Sương nhanh chóng tắt, đôi mắt ửng đỏ, nha nha nói: "Thì ra... Như thế..." Ả dùng sức trừng mắt nhìn, đem nước mắt trong mắt trở về, miễn cưỡng cười, rất yếu ớt, chọc người thương: "Thật sự là ngượng ngùng, quấy rầy hai người. Em... Không có chuyện gì, chính là nhiều năm không thấy anh, vừa vặn đi ngang qua nơi này, liền đến thăm một chút... Hai người còn có việc, em đi trước đây."
Dứt lời ả tạm biệt hai người, vội vàng ly khai, bóng dáng hốt hoảng như liễu yếu lắc lư, rất cảm động, từng bước một đều đạp ở trong lòng những người đàn ông khác đi ngang qua.
Nhược Thủy nhìn bóng dáng của ả đi xa, cảm thấy âm thầm tán thưởng ——hành động này, dáng người này, chậc chậc!
Đang nhìn xem nhập thần, trước mặt lại bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tuấn tú.
"Em nhìn cái gì vậy? Cô ta có gì để nhìn?" Ngụy Ương có chút không vui, sao chưa bao giờ thấy cô nhìn mình mê mẩn như vậy?
Nhược Thủy tức cười, hơn nửa ngày mới than thở nói: "ó hiểu phong tình!"
Bất quá, nói tới nói lui, Ngụy Ương như thế, trong lòng cô có chút vui vẻ, dù sao đây là người đàn ông của cô, nếu Ngụy Ương thật sự bị cuốn hút bởi phong tình của Lăng Sương, vậy hộc máu chính là cô...
☻☻☻
Chuyện của Thôi Tiến Đông và Lương Hàm, sau khi Lăng Sương xuất hiện đã bị Nhược Thủy quên không sai biệt lắm, bởi vì Lăng Sương xuất hiện, tuy rằng thái độ người nào đó kiên định, lập trường rõ ràng, nhưng là người của Ngụy Ương, Nhược Thủy không thể không nhanh chóng tiến vào trạng thái cảnh giới.
Bạn gái trước tìm tới cửa có phải không?
Hát được, vẽ mẫu thiết kế cũng được có phải không?
Vẫn là người hiểu được lấy lùi để tiến, cao thủ cung đấu có phải không?
Nếu cô hiện tại dám đến đào góc tường nhà tôi, cô sẽ không là bạn gái trước mà là tiểu tam!
Đối với người có khả năng trở thành tiểu tam, Nhược Thủy không chút nào mềm lòng, rất kiên định!
Bất quá, Nhược Thủy không nghĩ tới, cô sẽ ở cùng một ngày, trừ bỏ nhìn thấy vị Lăng Sương dự bị tiểu tam ở ngoài, còn nhìn thấy một vị tiểu tam chân chính.
Lần trước cũng nói qua, từ khi được lời chắc chắn của hai người lớn Ngụy gia, Ngụy Ương thấy không cần dấu diếm. Bởi vì tuổi cùng thân phận của hai người chênh lệch, Ngụy Ương cảm thấy nguy cơ rất mãnh liệt. Lúc trước cũng liền thôi, đó là thật sự không có biện pháp, anh chỉ có thể ủy ủy khuất khuất không danh không phận theo Nhược Thủy, nay ánh sáng tỏa ra trên đường đi, Nhược Thủy cũng thỉnh thoảng cùng cha mẹ gọi điện thoại, mịt mờ nói, hết thảy đều là thuận lợi như vậy, chuyện này làm anh sao có thể lại tiếp tục ẩn nhẫn, khiêm tốn?
Khi có dịp tốt, Ngụy Ương hận không thể nói cho toàn thế giới biết, bởi vậy khi một người bạn chơi từ nhỏ trở về, mời vài người ăn cơm, anh liền hoan hoan hỉ hỉ cầu Nhược Thủy hồi lâu, muốn cô cùng mình đi.
Nếu là bạn bè anh, Nhược Thủy tự nhiên không có đạo lý không đi, bởi vậy chiều hôm nay, cô liền cùng Ngụy Ương
Nói là tiệc tẩy trần kỳ thật có chút khoa trương, tổng cộng chỉ năm sáu người, đều là bạn từ nhỏ của Ngụy Ương, trừ Ngụy Ương ra, cũng còn có hai người cùng vợ đến.
Nhược Thủy là lần đầu tiên xuất hiện, tuổi còn trẻ, lại xinh đẹp, khi Ngụy Ương chính thức giới thiệu, tránh không được bị vài anh em trêu ghẹo, đều cười Ngụy Ương là "trâu già gặm cỏ non". Ngụy Ương cũng không vì chuyện tuổi tác mà tức giận, ôm cô gái nhỏ cười trộm.
Tất cả mọi người cùng Ngụy Ương tuổi không chênh lệch nhiều lắm, cùng Nhược Thủy kỳ thật là không có gì để tán gẫu, hai người mang theo vợ đều lặng lẽ dặn vợ mình, kêu hai cô đi cùng cô gái nhỏ, đừng làm cho người ta không vui.
Hai người kia tuổi cũng sàn sàn, hơn nữa đời trước, Nhược Thủy cùng các cô kỳ thật xem như bạn cùng lứa tuổi, tuy rằng hoàn cảnh trưởng thành không giống nhau, nhưng cũng có thể nói chuyện.
Khó có dịp tụ tập một chuyến, khẳng định không thể chỉ ăn cơm. Hôm nay vị làm ông chủ kia tên Tô Dương, mới từ nơi khác trở về, lúc này đây cũng coi như lịch lãm* đã xong, sau này tiền đồ vô lượng. Hôm nay gặp nhiều anh em đều tề tụ đông đủ như vậy, cũng cực kỳ vui vẻ, đặt phòng bao bên trong mọi thứ đầy đủ hết, chỉ kêu mọi người chơi tận hứng.
*lịch lãm: Đi ra ngoài để thêm hiểu biết rộng, từng trải nhiều
Bên kia mấy người Tô Dương chơi mạt chược, hai cô gái bên này đều ca hát, Ngụy Ương tâm tâm niệm niệm cô gái nhỏ nhà mình, thân mật ôm vào trong ngực, hai người thấp giọng kề tai nói nhỏ.
Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra, Thôi Tiến Đông hấp tấp đi vào, còn nắm tay một cô gái tuổi còn trẻ, cười cùng Tô Dương nói: "Dương Tử, thật sự là xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện trì hoãn."
Tô Dương đang sờ bài thì dừng tay, ngẩng đầu muốn nói hai câu, rồi uống rượu, lại liếc mắt một cái liền thấy hắn nắm tay một cô gái trẻ tuổi, nhất thời nhíu mày nói: "Đông tử mày sao lại thế này? Tụ hội anh em, Tam Nhi bọn họ đều đem vợ đến, mày mang người này tính cái gì? Nhanh đuổi đi, để Lương Hàm biết xem có lột da của mày không!"
Nhà Tô Dương ở cách vách nhà Lương Hàm, trong đám anh em của Thôi Tiến Đông, anh xem như cùng Lương Hàm, tuy rằng lúc trước bên người Thôi Tiến Đông luôn oanh oanh yến yến vờn quanh không dứt, nhưng mỗi một lần Tô Dương thấy đều nói hắn hai câu, bất bình cho Lương Hàm.
Thần sắc mọi người khác nhau, bọn họ đều biết chuyện "tình yêu đích thực" của Thôi Tiến Đông huyên náo, ồn ào, chỉ có Tô Dương vừa về Bắc Kinh, còn chưa kịp biết, lúc này mới ở trước mặt cô gái kia bài xích một chút.
Lời kia vừa thốt ra, cô gái kia nhất thời liền thay đổi sắc mặt, cô quật cường dương mặt lên, ngạo khí nhìn chung quanh một vòng, khi nhìn đến Nhược Thủy cùng hai vị chính thất phu nhân kia, trong mắt tràn đầy khinh thường, cuối cùng cô hung hăng hất tay Thôi Tiến Đông ra, xoay người bước đi.
"Ôi chao, Mi Mi..." Thôi Tiến Đông gặp người trong lòng tức giận, cũng bất chấp các anh em trong phòng nói cái gì, nhanh chóng đuổi theo.
Tô Dương trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng Thôi Tiến Đông, được nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, mờ mịt nhìn về phía người anh em bên cạnh: "Này sao lại thế này? Ai có thể nói cho tao biết chuyện gì không?"
Vị nhân huynh kia bị hỏi thở dài, tinh tế đem chuyện đã xảy ra gần đây nói cho anh nghe.
Mặt Nhược Thủy trầm như nước, lúc nãy cô vẫn đánh giá vị tiểu tam thực sự kia, rất trẻ tuổi, khoảng hai mươi, xinh đẹp cũng quả thật là thật xinh đẹp, xinh đẹp tươi mát. Xem trên người mặc là Chanel, không giống nghe đồn gia cảnh bần hàn lại tự tôn tự ái tự lập tự cường như vậy, trừ bỏ trẻ tuổi, ả làm sao đều kém so với Lương Hàm.
Nhưng cố tình, một cô gái trẻ tuổi của gia đình nghèo như vậy, dễ dàng bắt tim Thôi Tiến Đông làm tù binh, làm cho hắn mê muội, cảm tình nhiều năm với Lương Hàm liền phao đến sau đầu. Thậm chí vì ả, cùng trong nhà đấu tranh.
Đột nhiên gặp chuyện như vậy, tâm tình mọi người đều rất tệ, biết ngọn nguồn, Tô Dương rất tức giận: "Lương Hàm từ nhỏ cùng chúng ta lớn lên, mười sáu tuổi cùng Đông tử, nay đều hơn mười năm! Đính hôn ba năm, nhiều năm như vậy, nó bên ngoài hồ nháo, tao vì Lương Hàm cho nó sắc mặt tốt! Lại vì một đứa không thể lên mặt bàn gì đó, nó này..." Anh thở phì phò, giận đỏ mặt: "Tao cũng không biết nên nói như thế nào! Nó cũng quá khốn kiếp!"
Những người khác thở dài, bọn họ cũng hiểu được Thôi Tiến Đông này rất hồ nháo, nhưng dù sao cũng bọn họ, tóm lại Thôi Tiến Đông theo chân bọn họ thân thiết hơn gần gũi hơn, hơn nữa loại chuyện này, người khác cũng không có biện pháp nhiều lời, phải để đương sự giải quyết mới được.
Hai cô gái kia cũng không có tâm tình ca hát, các cô là nhà giữa*, thân phận bối cảnh cũng xấp xỉ với Lương Hàm, đương nhiên là vì Lương Hàm không đáng.
*nhà giữa: chính thất, vợ hợp pháp, bạn gái chính thức
Ngụy Ương cũng thật sự không thể lý giải hành vi của bạn tốt, nhưng người này là anh em tốt nhất của anh, anh không có biện pháp chỉ trích Thôi Tiến Đông cái gì, nhìn sắc mặt phẫn nộ bất bình của tiểu nha đầu trong lòng, anh rất là bất đắc dĩ.