Chương 5
Edit: Blanche
Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành hùng hổ thấy một màn như vậy, khí thế khó hiểu mà bị áp chế đi một nửa.
Hứa Chiêu bình tĩnh nhìn hai người: "Tôi đây, có chuyện gì?"
"Mày cướp kem của đại oa?" Hứa Hữu Thành hỏi.
"Ai nói?" Hứa Chiêu hỏi.
"Đại oa nói."
Hứa Chiêu cũng không nóng nảy phản bác mà lại hỏi: "Đại oa lấy kem ở chỗ nào?"
"Đại oa – " Hứa Hữu Thành không thể trả lời, nhịn không được nhìn Hứa Tả Thành.
Hứa Tả Thành trải qua chuyện buổi sáng đối với Hứa Chiêu là hận nghiến răng, nhưng vẫn biểu hiện bộ dáng giống đại ca, nhìn Hứa Chiêu hỏi: "Mày nói không phải kem của đại oa, thì là của ai?"
Hứa Chiêu đáp: "Của tôi."
"Mày lấy ở đâu?"
"Người bán kem là bạn học của tôi." Hứa Chiêu chậm rãi nói với Hứa Tả Thành.
"Vậy mày làm trưởng bối, không thể cho hậu bói một cái sao?"
"Chỉ có một."
"Không thể chia đều sao?"
"Không thể." Hứa Chiêu trực tiếp cự tuyệt.
"Hứa Chiêu." Hứa Tả Thành nhẫn nại Hứa Chiêu đến cực hạn, cắn răng nói: "Mày lớn như vậy mà không hiểu chuyện sao?"
"Cái gì gọi là hiểu chuyện? Đoạt mì sợi của tiểu chất tử gọi là hiểu chuyện à?"
"Hứa Chiêu!"Hứa Tả Thành rốt cuộc bình tĩnh không nổi rống lên.
Hứa Chiêu cũng không yếu thế, tuy thanh âm không lớn, nhưng câu chữ hữu lực: "Từ hôm nay trở đi, tôi không biết cái gì gọi là hiểu chuyển, tôi chỉ biết Hứa Phàm là con tôi, chỉ cần nó không làm sai chuyện gì, ai cũng không thể đụng đến nói, ai đụng đến nó tôi với người đó liều mạng! Không tin có thể thử xem! Tôi không quan tâm đó là người hay quỷ! Dù sao tôi cũng là người ch.ết một lần rồi!"
ch.ết một lần, là chỉ chuyện ba ngày trước cậu rơi vào sông suýt ch.ết đuối, mọi người đều biết, nhưng lời này từ miệng Hứa Chiêu ra lại phá lệ doạ người, khiến Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành cũng hoài nghi Hứa Chiêu bị ác quỷ quấn thân, bằng không người từng có tính cách tuỳ người nặng tròn bóp méo, như thế nào lại cường ngạnh đứng lên như vậy?
Thật sự có quỷ sao?
Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành nhất thời không nói lên lời.
Hứa Chiêu nhìn Hứa đại oa nói: "Lần sao để ta lại nhìn thấy mày lấy đồ của Hứa Phàm, ta sẽ không nói nhiều đâu."
Hứa đại oa chột dạ mà trốn sau Hứa Tả Thành.
Hứa nhị oa không bị điểm danh thấy không bắt nạt Hứa Chiêu thành công còn bị trả đũa, sợ bị Hứa Hữu Thành đánh, nhanh chóng chuồn mất.
"Nhị oa, mày đi đâu vậy?" Hứa đại oa nhẹ nhàng hô một tiếng.
Hứa nhị oa không để ý tới Hứa đại oa, nhanh chóng chạy đi.
Hứa đại oa thấy Hứa nhị oa chạy, cũng sợ bị Hứa Tả Thành đánh, thừa dịp Hứa Tả Thành không để ý, nhanh chân chạy đi.
Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành đứng đấy, hai hài tử đều không thấy, chuyện này giờ còn làm gì nữa?
Hứa Chiêu nhìn hai người: "Còn có chuyện gì sao?"
Hứa Hữu Thành không đáp được.
Hứa Tả Thành quay đầu ra sân.
Hứa Chiêu đứng tại chỗ, nhìn Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành một câu áy náy, xin lỗi cũng không có. Cậu không trông cậy vào hai người sẽ giáo dục Hứa đại oa, Hứa nhị oa, chỉ cần về sau cậu không ở trong này một ngày, chúng nó sẽ không đến bắt nạt con cậu. Hiện tại đang ngày mùa, mọi người đều vội, hài tử hai nhà Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành không chừng nháo đến xảy ra chuyện, khi đó có thể cậu sẽ không chống đỡ được, không muốn về sau ngày càng khó chịu, đây là điều khiến Hứa Chiêu kiên định quyết tâm.
Cậu đứng ngoài cửa chốc lát, ổn định lại cảm xúc, cậu xoay người vào nhà tranh, liếc mắt một cái thấy tiểu Hứa Phàm ngồi trên giường.
Hứa Phàm đã ăn kem xong rồi, lúc này đang ɭϊếʍƈ từng ngón tay, hứng thú nồn hậu, mặc dù có điểm đáng yêu, nhưng thật sự không nỡ nhìn thẳng, kem thôi mà cũng có thể tham như vậy.
Hứa Chiêu bất đắc dĩ mà gọi: "Hứa Phàm ơi."
Hứa Phàm ngẩng mặt đáp: " Ba ba."
"Tay có bẩn không nào?"
Hứa Phàm cười hì hì, nói: "Bẩn."
"Bẩn sao con còn ɭϊếʍƈ."
"Ngọt, rất ngọt ạ." Hứa Phàm vươn tay nhỏ bé cho Hứa Chiêu: "Ba ba nếm thử."
"Ba chê con bẩn."
Hứa Chiêu cười ôm Hứa Phàm xuống giường, rửa tay, thừa dịp trời còn chưa tối đen, cậu đi mượn xe trâu nhà Đại Trang, kéo lúa mạch về, để tại nhà tranh trước.
Sáng hôm sau, mọi người Hứa gia đi ra đồng gặt hái, Hứa Chiêu đã đem lúa của mình phơi nắng ngoài sân, thừa dịp trời nắng gắt, cậu đem hết đồ trong nhà tranh đem phơi, tìm được chỉ cùng bút, cũng có nhiều giấy, bất quá lại bị ẩm, cậu liền đem giấy bút đi phơi khô.
Sau đó ngồi xem một quyển sách để giải trí, nhưng lại đọc không vào, trong lòng cậu đang nghĩ về chuyện bán kem, mùa này, bán kem dễ kiếm nhất, nhưng cậu không có tiền vốn, một mao tiền cũng không có, lấy tiền ở đâu đây?
Hứa phụ Hứa mẫu còn chưa cắt lúa xong thì nghe tin cậu của nguyên Hứa Chiêu sinh bệnh, cậu của nguyên Hứa Chiêu đối với Hứa gia có thể nói là thật tâm thật lòng, năm ấy, nếu không phải cậu của nguyên Hứa Chiêu cho nhà một bao bột ngô, một nhà Hứa Chiêu có khi ch.ết đói một nửa, cho nên vừa nghe cậu của nguyên Hứa Chiêu sinh bệnh, Hứa phụ Hứa mẫu nhanh chóng đi thăm, thuận tiện giúp cắt lúa mạch, phòng chừng phải qua mấy ngày nữa mới về, mặc dù thế nhưng Hứa phụ Hứa mẫu trên tay chắc cũng không có tiền đâu?
Hứa Chiêu càng không có khả năng vay tiền Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, đang buồn bực, nghe được có người gọi: "Hứa Chiêu có nhà không?"
"Ai vậy ạ? Ai gọi ba ba của cháu vậy?"
Hứa Chiêu vừa mới đứng lên, Hứa Phàm đã dùng đôi chân ngắn ngủi chạy như bay tới cửa viện, khi hỏi Hứa Phàm, Hứa Chiêu đã thấy rõ ràng người đến là Trương đại thúc Trương đại thẩm trong thôn.
"Trương đại thúc, Trương đại thẩm, các bác tìm cháu?" Hứa Chiêu đi qua, mở cửa viện.
"Đúng vậy." Trương đại thúc cười nói.
"Mau vào nhà ngồi, có chuyện gì vậy ạ?"
Trương đại thẩm cười nói: "Nghĩ tới nghĩ lui, trong thôn có mình con đọc sách, thôn trưởng không có nhà, cho nên đến nhờ con gấp một chút."
"Gấp gì vậy ạ? Bác nói đi."
Trương đại thẩm vỗ Trương đại thúc một cái.
Trương đại thúc lúc này mới lấy ra một bức thư từ trong túi áo may theo kiểu Tôn Trung Sơn ra, nói: "Nhờ con giúp đọc thư."
"Thư của ai vậy ạ?"
"Của con ta đó."
"Đi, con đọc nhanh một chút giúp bác."
Trương đại thẩm cao hứng mà vỗ vai Trương đại thúc nhỏ giọng nói: "Đã bảo ông rồi, Hứa Chiêu dám chắc được, khẳng định sẽ đồng ý giúp chúng ta."
Trương đại thúc nói: "Đừng lên tiếng, trước nghe!"
Trương đại thẩm lập tức không nói nữa.
Hứa Chiêu nhận phong thư giấy, mở ra giấy viết hồng sắc điều văn, nhìn chữ viết tinh tế, bắt đầu từng câu từng chữ đọc cho Trương đại thúc, Trương đại thẩm nghe, con Trương đại thúc là một người hiếm thấy trong thôn làm công tác văn hoá, kỳ thật cũng chỉ mới tốt nghiệp sơ trung, muốn đi ra ngoài nhìn một cái, vì thế chạy đi làm phát triển quảng thị (?), làm ơn không tệ lắm, đặc biệt thông qua bưu cục gửi về năm mươi đồng tiền, hy vọng Trương đại thúc Trương đại thẩm không cần nhớ mong, bảo trọng thân thể linh tinh."
Không nghĩ tới nhi tử Trương đại thúc Trương đại thẩm rất tiên tiến, trở thành nhóm công nhân viên đầu tiên ra ngoài làm việc.
"Nó rất tốt phải không?" Trương đại thẩm hỏi.
"Đúng vậy, ngày nào cũng có thể ăn thịt." Hứa Chiêu nói.
"Được ăn thịt là tốt, có thể ăn thịt là tốt." Trương đại thúc Trương đại thẩm cùng lúc nói.
Bởi vì giúp đọc thư, Trương đại thúc, Trương đại thẩm đối với Hứa Chiêu đặc biệt thân thiết, không giống với đồn đại như vậy hư đốn, nhịn không được tán gẫu vài câu với Hứa Chiêu, nghe Hứa Chiêu nói có thể giúp viết hồi âm, liền lôi kéo Hứa Chiêu hỏi han ân cần, còn từ túi quần lấy ra hai cái kẹo sữa thỏ trắng lớn đưa Hứa Phàm ăn, sau đó lại hỏi Hứa Chiêu thu hoạch lúa như thế nào, nói mãi rồi nói tiếp, năm trước Trương đại thúc thu hoạch không tốt, bọn họ đều lớn tuổi, không còn sức, đều chạy ra ngoài mà mua lương thực, năm nay chắc cũng vậy.
Hứa Chiêu vừa nghe, bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề tiền nong mình phát sầu hai ngày nay, nói: "Trương đại thúc, cháu có thể bán lúa mạch cho bác."
"Cháu?" Trương đại thúc, Trương đại thẩm đồng thanh hỏi.
"Dạ, lúa của cháu bán cho hai bác." Hứa Chiêu nói.
"Năm nay cháu thu hoạch được bao nhiêu?"
"Hơn một trăm cân." Hứa Chiêu nói.
"Mới hơn một trăm cân, kia không đủ để cháu và Hứa Phàm ăn đâu." Trương đại thẩm nói.
"Cháu có biện pháp khác." Hứa Chiêu nói: "Trương đại thẩm, các bác muốn cứ nói với cháu, chán có thể bán cho bác sáu bảy mươi cân, chỉ cần các bác muốn thêm, cháu sẽ đi nơi khác mua giúp bác."
"Thật sự?"
"Dạ."
"Chính là ta sợ các cháu không đủ ăn, mấy ngày nữa còn phải giao nộp thuế.
"Đủ, các bác yên tâm, cháu đã bán, tức là cháu có biện pháp khác."
Trương đại thẩm, Trương đại thúc liếc mắt nhìn nhau, nghĩ năm nay gặt hái được mùa, Hứa gia cũng đông người, cũng cảm thấy chuyện này khả thi.
"Vậy đi, trước hết ta mua của cháu sáu mươi cần, khi nào có việc khó xử, lại đến tìm thúc thẩm."
"Dạ."
"Vậy giá cả thế nào?"
"Đều nghe các bác." Hứa Chiêu nói.
Trương đại thúc nghĩ nghĩ, nói: "Năm vừa rồi là một mao ba bốn một cân, năm nay phỏng chừng không sai biệt lắm, như vậy, ta mua của cháu là một mao năm một cân, lát nữa cháu giúp chúng ta viết hai phong thư gửi con ta là được."
Hứa Chiêu cười nói: "Có thể viết thư, nhưng giá cả thì chỉ cần một mao ba là được ạ."
"Không được, không thể để cháu chịu thiệt."
"Cháu không sao, đây là lúa mới, bên trong còn nước, khả năng hai ngày nước phơi khô, sẽ không đủ sáu mươi cân.
"Ai nói, ta để cháu phơi nắng một ngày, rồi trả một mao năm."
Trương đại thúc Trương đại thẩm bướng bỉnh đứng lên, Hứa Chiêu thật đúng là hiền quá, cuối cùng đành nghe theo Trương đại thúc Trương đại thẩm.
Như vậy quyết định, Trương đại thẩm lập tức trả tiền, từ túi quần lấy ra một cái khăn tay cuộn lại, bên trong là một ít tiền giấy, giá trị hai khối, một khối, năm mao, hai mao, một mao đều có, Trương đại thẩm Trương đại thúc hai người tỉ mỉ mà đưa chín đồng tiền cho Hứa Chiêu."
Hứa Chiêu cười nhận lấy.
Một màn này vừa vặn bị Hứa đại oa, Hứa nhị oa vừa trở về nhìn thấy, Hứa đại oa lập tức kéo Hứa nhị oa chạy đến trước mặt Hứa Tả Thành nói: "Ba, tam thúc đem lúa mạch của chúng ta bán!"
"Gì?" Hứa Tả Thành giật mình hỏi.