Chương 44
Edit: Blanche
Thời gian này tới còn có thể là ai?
Hứa Chiêu, Hứa phụ, Hứa mẫu, ngay cả Hứa Phàm cũng nghi hoặc mà nhìn về phía cửa, nương theo ánh trăng rằm tháng tám sáng ngời, đầu tiên là nhìn thấy Hứa đại oa, Hứa nhị oa đang vui vẻ, bốn người Hứa Chiêu ngừng lại nét vui sướng trên mặt, đợi cho tới khi Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành xuất hiện, trên mặt bốn người Hứa Chiêu đã thể hiện rõ vẻ không vui.
"Ba, mẹ, mừng trung thu vui vẻ ạ." Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành đồng thời cười làm lành hỏi han.
"Hai đứa tới làm gì?" Ngữ khí Hứa mẫu không tốt hỏi.
"Dạ con tới thăm ba mẹ mà." Hứa Tả Thành vẫn cười tủm tỉm như trước.
"Chúng tôi không cần cậu tới thăm." Mẹ Hứa trực tiếp cự tuyệt, thái độ cứng rắn.
Chỉ là Hứa Tả Thành không hề sợ hãi, vẫn mặt dày như trước cười tủm tỉm mà rảo bước tiến vào sân.
Ánh mắt Hứa Hữu Thành đã nhắm thẳng vào mâm cỗ trên bàn, này đó những món ăn thơm ngào ngạt.
Hứa đại oa, Hứa nhị oa càng thêm thèm thuông mà nhìn cái bàn.
Hứa Chiêu lập tức nâng mắt nhìn Hứa mẫu một cái.
Mẹ Hứa nháy mắt hiểu được, cúi người trực tiếp bê cái mâm lên, không nói hai lời bưng vào phòng bếp, ngay lúc Hứa đại oa Hứa nhị oa chạy đuổi theo Hứa mẫu, Hứa Chiêu vội vàng kéo Hứa Phàm nói: "Tam oa tử, chúng ta đi rửa tay", rồi sau đó dùng thân thể mình với Hứa Phàm cản đường đi của hai đứa đại oa nhị oa.
Thời gian căn vừa đủ cho Hứa mẫu, mẹ Hứa dùng cái khóa ba vòng Hứa Chiêu mới mua khóa kĩ cửa gỗ phòng bếp.
Vì thế, toàn bộ trong sân, trừ bỏ người nhà họ Hứa, cũng chỉ còn người nhà họ Hứa, ngay cả một mẩu đồ ăn thừa cũng không có.
Hứa Hữu Thành thất vọng, trong lòng mắng lão vu bà Hứa mẫu này thật keo kiệt.
Trên mặt Hứa Tả Thành cũng không tự chủ được mà tức giận.
Hứa đại oa, Hứa nhị oa càng không nhịn được mà nhìn vào khe cửa nhà bếp, hận không thể đi vào ăn một bữa no.
Hứa Chiêu không quan tâm hai đứa nhỏ nhà kia, bọn nó đã bị cha mẹ dạy hư, cậu cũng không có cách nào, cậu chỉ ôm Hứa Phàm ngồi trên đùi mình.
Mẹ Hứa cũng ngồi lại cạnh cha Hứa, nói: "Thăm đi, tôi cũng ba cậu ở chỗ này."
Không phải là muốn thăm ba mẹ sao? Đây ngồi đây cho chúng bay nhìn, nhìn đủ đi!
Hứa Tả Thành âm thầm cắn răng.
Vẻ mặt Hứa Hữu Thành không vui, không nhìn Hứa phụ Hữa mẫu mà lại chĩa mùi dùi vào Hứa Chiêu hỏi: "Hứa Chiêu, nghe nòi mày dạo này bán bánh trung thu?"
Hứa Chiêu đáp: "Ừ."
"Kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều lắm." Hứa Chiêu bình tĩnh mà đáp.
"Không nhiều lắm là bao nhiêu?"
"Miễn cưỡng đủ ăn."
"Miễn cưỡng đủ ăn?" Thanh âm Hứa Hữu Thành chứa đầy sự khó chịu, hỏi: "Vậy mày tặng bánh trung thu cho nhà Đại Trang làm gì?"
Hứa Chiêu trực tiếp đáp một câu: "Tôi thích tặng ai thì tôi tặng."
Trước Hứa Chiêu vì bận chuyện bán kem, bán bánh trung thu, trong tay chưa có tiền nên chưa lo lắng, cho nên đối với đối với Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, tránh được thì tránh, không cũng không sợ bọn họ, chỉ là hiện giờ trên tay cậu có tiền.
Trong tay có ba bốn ngàn tệ, ở niên đại này đã là một khoản khổng lồ, chẳng những đủ mua thuốc cho cha Hứa, còn có thể để cậu nuôi cha mẹ sống nhàn nhã qua hai năm.
Hơn nữa hai người Hứa Tả Thành không phải là người ngay thẳng, nhường nhịn lễ phép chỉ khiến họ ngày càng tệ hơn, vậy nên Hứa Chiêu không còn như trước khách khách khí khí, ngược lại, trong từng câu chữ của cậu đều mang theo lạnh lùng xa cách, nhắm thẳng vào Hứa Hữu Thành.
Quả nhiên, Hứa Hữu Thành vốn đã không vui, vốn đang ngồi cạnh rào tre, lúc này lập tức đứng lên, chỉ vào Hứa Chiêu nói: "Hứa Chiêu, mày ăn nói kiểu gì thế? Sao mày có thể ăn nói như vậy với tao, tao là anh hai của mày!"
Hứa Phàm bị dọa nhanh chóng chui vào trong ngực Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm, thơm một cái, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, không phải sợ."
Hứa Phàm gắt gao tựa vào ngực Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu thuận tay bịt kín hai tay Hứa Phàm, nhìn Hứa Hữu Thành, không nhanh không chậm mà nói: "Tôi thích ai tôi tặng, làm sao vậy?"
"Mày lặp lại lần nữa." Hứa Hữu Thành trừng mắt nói.
Hứa Chiêu còn lặp lại một lần: "Tôi thích ai tôi tặng, nghe không hiểu sao?"
Hứa Hữu Thành lập tức bốc hỏa, đây chính là lần đầu tiên Hứa Chiêu dám ăn nói với hắn như vậy, vốn trong lòng hắn đã có lửa, lúc chiều chơi bài thua mất một tệ hai, tối về nhà vợ làm dưa muối ăn với bánh ngô, tết trung thu mà cái kẹo hột lạc cũng không có, trong lòng tức giận, lại nghe đại oa nói Hứa Chiêu tặng nhà Đại Trang ba hộp bánh trung thu, ngay cả bác Trương, lão già họ Vương cũng được nhận.
Bánh trung thu đó!
Bánh trung thu quý giá lắm! Hắn cũng còn không dám mua.
Nhất định lão vu bà keo kiệt cho cái thằng ẻo lả tiền mua!
Kết quả hắn với Hứa Tả Thành đến cái vỏ bánh trung thu ra sao cũng khnog nhìn được, hắn càng tức, đã giận lại còn ngửi thấy mùi thịt heo, thịt gà, kích động bảo Hứa Tả Thành tới ăn một bữa, không nghĩ tới vừa mới đến, lão vu bà đã khóa hết đồ ăn vào phong bếp, bây giờ ngay cả Hứa Chiêu luôn khách khí cũng dám nói hắn như thế, hắn làm sao mà nhẫn được!
Hứa Hữu Thành lập tức đi tới mặt Hứa Chiêu, trước mắt là muốn dạy dỗ một trận.
Hứa Chiêu cũng không động.
Hứa phụ lấy gậy chống mà đập "rầm" một tiếng lên cái bàn, mơ hồ không rõ mà gào lên một tiếng: "Làm gì?! Muốn làm gì!!"
Hứa Hữu Thành dừng bước lại.
Hứa Tả Thành cũng đứng dậy theo.
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm đứng lên, giao Hứa Phàm cho mẹ Hứa, để mẹ Hứa ôm Hứa Phàm vào lòng, bé bị dọa sợ, rốt cuộc cũng chưa tới ba tuổi, không chịu nổi bị dọa, rồi sau đó trấn an cha Hứa mẹ Hứa một chút, bảo họ chỉ cần nhìn không cần nói gì là được, lúc này mới nhìn về phía Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, trực tiếp hỏi: "Nói đi, hai anh muốn làm gì?"
Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành hai mặt nhìn nhau, nghĩ, muốn cái gì? Nhìn bộ dạng này của Hứa Chiêu, tựa hồ có vẻ thỏa hiệp, trong lòng hai người vui vẻ, nhưng dù sao làm anh trai cũng phải có bộ dáng của anh trai một chút, hai người trầm tư một lúc rồi dùng ánh mắt bảo đối phương nói trước.
Hứa Tả Thành không nói gì.
Hứa Hữu Thành thiếu kiên nhẫn, mở miệng nói: "Đang tết Trung Thu, mọi người trước cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên."
Vẫn không biết xấu hổ nhớ thương mâm đồ ăn trong phòng bếp!
Trên mặt Hứa Chiêu không có biểu tình gì, hỏi: "Còn gì nữa?"
Hứa Hữu Thành nói: "Ăn cơm xong rồi nói."
"Nói xong rồi ăn cơm." Hứa Chiêu đáp.
"Được thôi! Chia tiền bán bánh trung thu đây." Hứa Hữu Thành còn nói.
"Còn gì nữa không?"
"Có."
"Nói hết một thể đi."
"Về sau không chia nhà nữa, dù sao cũng là người một nhà, ăn uống lại cùng với nhau, tách ra không hay lắm đâu, cái bức tường này cũng đập xuống." Hứa Hữu Thành chỉ vào tường đất cao trong viện nói.
Hứa Chiêu không trực tiếp trả lời, mà là tiếp tục hỏi: "Còn nữa không?"
"Không còn, đều là người một nhà cả, làm gì nữa?" Hứa Hữu Thành cười hì hì nói.
Hứa Chiêu cũng trào phúng mà nhếch môi, hỏi: "Vậy anh nói hết rồi đúng không?"
"Nói xong."
Hứa Chiêu nhìn Hứa Tả Thành hỏi: "Anh cả, anh còn gì muốn nói không?"
Vẻ mặt của Hứa Tả Thành dường như khinh thường nói chuyện với Hứa Chiêu, nói: "Ý anh hai cậu chính là ý của anh, cậu dựa theo đó mà làm, về sau anh cũng không so đo chuyện mẹ trộm cho cậu tiền nữa."
"Được." Hứa Chiêu nói: "Các anh đều nói xong, vậy, giờ có thể nghe tôi nói chưa?"
"Mày muốn nói gì?" Hứa Hữu Thành hỏi.
Thanh âm Hứa Chiêu bình thường không nhịp điệu nói: "Nói điều mấy anh không muốn nghe."
Không muốn nghe? Là nói cái gì cơ?
Vẻ đắc ý trên mặt Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành bị dừng lại một chút, ánh mắt không hề chớp dừng trên mặt Hứa Chiêu.
Hứa Hữu Thành hỏi: "Thứ gì mà chúng ta không muốn nghe cơ?"
Hứa Chiêu trực tiếp đáp: "Những gì các anh muốn, tôi sẽ không cấp."
Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành sửng sốt.
Trong nháy mắt sắc mặt Hứa Chiêu trầm xuống, ánh mắt kiện định, ngữ khí trịnh trọng mà nói: "Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, tôi hiện giờ nói rõ cho các anh biết, tôi Hứa Chiêu không còn quan hệ gì với các anh, đừng tìm tôi nhận là anh cả anh hai, tôi không nhận! Muốn từ tôi, từ ba mệ tôi, chiếm một chút tiện nghi, tất cả đều là chuyện không có khả năng!"
"Muốn tiền? Muốn bánh trung thu? Muốn ở cùng nhau? Lại muốn kiểm soát chúng tôi, tôi nói cho các anh biết, đừng nằm mơ nữa. Từ hôm nay trở lại, chỉ cần tôi còn ở đây, đừng có ý nghĩ bắt nạt coi thường người khác như trước!"
Từng câu từng chữ Hứa Chiêu nói rõ ràng, vừa rồi Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành còn mới đắc ý dào dạt tưởng Hứa Chiêu sợ mình, giờ chỉ cảm thấy như bị vả bôp bốp vào mặt, dù là ban đêm, nhưng ánh trăng sáng vẫn khiến khuôn mặt lúc trăng lúc hồng của bọn họ hiện lên rõ ràng, biến hóa rất đa dạng.
Hai người tựa hộ không quen biết Hứa Chiêu đang ở trước mặt mình.
Ngay cả Hứa phụ, Hứa mẫu cũng không ngờ Hứa Chiêu cũng có mặt cứng rắn như vậy, toàn bộ khí chất đều không giống trước.
Chỉ là loại cường ngạnh này chọc giận Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, nhất là Hứa Tả Thành, Hứa Tả Thành lớn tiếng nói: "Hứa Chiêu, mày nói ai nằm mơ?"
Hứa Chiêu không hề sợ hãi, lại dùng âm thanh lớn hơn đáp lại Hứa Tả Thành: "Nói anh, nói các anh, đừng mỗi ngày đều nghĩ mẹ giấu tiền cho tôi, mà giấu cho tôi thì làm sao? Mấy người mở to hai mắt ra mà nhìn, các anh ở nhà ngói, tôi ở nhà tranh, nhìn lại người cha thân sinh của các anh, lúc ông ấy nằm trong viện nửa cái mạng cũng không có, là ai bỏ ông ấy, là ai chăm sóc ông ấy, hiện giờ ông ấy khỏe mạnh, các anh lại tới đòi đồ nọ đồ kia, các anh còn lương tâm không? Có một chút lương tâm nào hay không?"
Còn lương tâm không?
Có một chút lương tâm nào hay không?
Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành lần đầu tiên bị người khác nói thẳng mặt như vậy, hơn nữa bởi vì thanh âm của Hứa Tả Thành vừa rồi quá lớn, đã hấp dẫn hàng xóm láng giềng quanh đây tới xem, Hứa Chiêu nói như vậy, tức là không để lại cho hắn mặt mũi trước toàn bộ thôn làng.
Hai người vừa thẹn vừa tức, ý muốn giết người bỗng nhiên nảy lên ót, hai người đấu với Hứa Chiêu, chắc chắn có thể đánh được, hai người nghiến răng nghiến lợi, sau đó đồng thời nhắm vào Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu sớm biết cái đức hạnh của Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành là cái dạng gì, cậu thuận tay lấy một thanh gỗ nhóm lửa, ngay lúc Hứa Hữu Thành bắt lấy bả vai cậu, cậu một gậy đánh xuống, đánh đến độ Hứa Hữu Thành kêu oái một tiếng, bưng lấy cánh tay, lùi sau hai bước.
Chỉ là, đánh Hứa Hữu Thành còn Hứa Tả Thành, Hứa Tả Thành khỏe mạnh hơn Hứa Chiêu gầy rất nhiều, bắt được cánh tay của Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu tùy ý để Hứa Tả Thành nắm, Hứa Chiêu nhìn thì gầy gõ nhã nhặn, kỳ thật không phải, ở thế kỷ 21 cậu một mình lớn lên, ăn rất nhiều khổ, chịu bắt nạt rất nhiều, giữa bất hạnh cậu không chỉ học được cách xử sự làm người, mà còn học đượ cách đánh người.
Cho nên trong nội tâm cậu không hề sợ đánh nhau, cậu hơi nghiên người, hồi năm cánh tay Hứa Tả Thành, cảm thụ một chút sức của Hứa Tả Thành, trong lòng ước chừng một chút, chỉ cần cả hai không cùng lên một lúc, cậu sẽ không sợ, một cái xoay người chuẩn xác, chân duỗi ra, lấy Hứa Tả Thành làm trọng tâm, trực tiếp đá vào hạ bộ của Hứa Hữu Thành.
Chính vào lúc này Hứa Phàm bị dọa hô một tiếng "ba ba" sau đó khóc lớn lên, Hứa Chiêu bị phân tâm, bị Hứa Tả Thành đẩy ngã vào tường đất, trán đập mạnh vào tường, may làm từ đất, Hứa Chiêu đau kêu một tiếng, không bị choáng đầu nặng hay gì, chỉ là nhân thời gian cậu đang quỳ rạp trên mặt đất, Hứa Hữu Thành lấy lại tinh thần, theo sát vây lấy Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cảm thấy cả kinh, xong, cậu không đánh lại cả hai người bọn họ.
Vừa lúc đó, ba Đại Trang từ trong đám người xuất hiện, trực tiếp kéo Hứa Hữu Thành ra, ném sang một bên.
Hứa Hữu Thành bị vứt sang một bên bộ dáng vô cùng buồn cười, hình như quần còn bị rách, có người cười nhạo, Hứa Hữu Thành lập tức thẹn quá hóa giận, mắng không mắng được Hứa Chiêu, đánh không đánh được Hứa Chiêu, một cỗ xúc động chiếm cứ đại não, hắn đột nhiên lấy cái lưỡi liềm treo trên tường, nhằm phía Hứa Chiêu.