Chương 97
Mấy tháng không gặp, thằng nhóc Hứa Phàm này không lớn thêm được tí nào, nhưng chỉ số thông minh lại cao thêm không ít. Thôi Định Sâm cười nhạt hỏi: "Thì sao?"
Hứa Phàm trả lời: "Thì, thì cho cháu ăn."
Hứa Chiêu đang ăn dưa hấu bị Hứa Phàm làm cho sặc.
Thôi Định Sâm vươn tay vỗ nhẹ lưng Hứa Chiêu, giúp Hứa Chiêu thuận khí, sau đó nhìn Hứa Phàm, hỏi: "Cho cháu ăn?"
Hứa Phàm gật đầu: "Dạ."
"Bụng cháu không đau à?" Thôi Định Sâm nhướng mày hỏi.
Tay Hứa Phàm xoa xoa bụng nhỏ, nói: "Bụng, bụng cháu không đau đâu."
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm béo, tò mò hỏi: "Vì sao? Vì sao ông ăn thì đau, cháu ăn thì không đau?"
Hứa Phàm vừa nghĩ vừa trả lời: "Bởi vì đây là của ba ba cháu, của ba ba cháu trồng, dưa hấu, dưa hấu sẽ nghe cháu nói, không, không làm bụng cháu, đau."
"..." Miệng rất dẻo, Thôi Định Sâm không giỏi giao tiếp với trẻ con, quay đầu nhìn Hứa Chiêu, hỏi: "Có thể cho nó ăn không?"
"Được ạ." Hứa Chiêu gật đầu.
"Nó ăn được nhiều như vậy à?" Thôi Định Sâm lại hỏi.
"Ăn được ạ." Bình thường cũng ăn hết hai miếng nhỏ.
Thôi Định Sâm đưa dưa hấu cho Hứa Phàm.
Hứa Phàm vui vẻ nhận lấy, hai tay cầm miếng dưa hấu há miệng gặm, một lúc thì phun hạt dưa ra, nhưng trên tay, trên chân, trên người đều là nước dưa hấu. Hứa Chiêu ghét bỏ Hứa Phàm bẩn, tay nắm lấy nơi sạch sẽ duy nhất trên người Hứa Phàm là vai, nói: "Đi, về nhà tắm rửa."
Hứa Phàm muốn nắm tay Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nói: "Cứ như thế này đi."
"Ba ba, ba dắt tay con đi."
"Không dắt, cứ đi như thế đi."
"Nhưng, con muốn dắt tay ba ba."
"..." Hứa Chiêu vẫn đưa tay cho Hứa Phàm nắm.
Tay Hứa Phàm bẩn ơi là bẩn, nắm chặt một đầu ngón tay của Hứa Chiêu, ăn uống no rồi nên vui vẻ mà đi về phía trước, đi đi một đoạn, lại quay đầu nhìn Thôi Định Sâm một cái, nói: "Đây là nhà cháu, cháu, ba ba của cháu."
"Ừ, ông biết."
"Vậy, vậy ông biết nhà cháu có bóng đèn lớn hơm?"
"..."
"Nhà của cháu có, có năm cái, năm cái bóng đèn lớn, ba ba của cháu mua."
"..."
Thôi Định Sâm không biết phải nói chuyện với Hứa Phàm như thế nào, nhưng y vẫn cố gắng tìm cách để đáp lại lời của Hứa Phàm, chỉ là không chờ được Thôi Định Sâm nghĩ ra câu trả lời, Hứa Phàm đã vui vẻ nói sang chuyện khác, trò chuyện với Hứa Chiêu.
"Ba ba, con muốn đi tắm."
"Ừ."
"Tắm rửa sạch sẽ."
"Đúng rồi."
"Rửa thơm thơm."
"Đúng, thơm thơm làm ai cũng yêu."
"Con làm ai cũng yêu."
"Đúng."
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu tự nhiên tán gẫu vs Hứa Phàm, đột nhiên trong lòng thấy hâm mộ, không khỏi nghĩ rằng, nếu đây là con của y thì tốt biết bao. Suy nghĩ mới nhú ra đã bị áp chế, nghĩ như thế không tốt, đối với Hứa Phàm là bất công. Từ giờ trở đi y sẽ coi Hứa Phàm như con mình... Nghĩ như vậy, Thôi Định Sâm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mỉm cười nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu quay đầu nhìn qua nói: "Tiểu thúc, thúc vào trong phòng cháu ngồi đợi một lát nhé, cháu đi tắm cho Hứa Phàm một lúc thôi."
Thôi Định Sâm nói: "Tôi đi với em."
Hứa Chiêu sửng sốt.
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu, chân thành nói lại lần nữa: "Tôi với em cùng nhau làm."
Hứa Chiêu hiểu ý mỉm cười gật đầu.
Hứa Chiêu vào nhà chính xách hai phích nước nóng tới, đổ vào chậu nước lạnh, hòa thành nước ấm, rồi đặt Hứa Phàm lột trần vào trong, Hứa Phàm lập tức che chim nhỏ: "Ba ba, không cho ông nhìn, không cho ông nhìn."
Hứa Chiêu: "..."
Thôi Định Sâm: "..."
Vì thế Thôi Định Sâm đứng lên, đi về phòng.
Hứa Chiêu lúc này mới gội đầu, rửa mặt, tắm táp cho Hứa Phàm, dùng xà phòng thơm cho trẻ em để tắm. Hứa Phàm mặc áo ngắn quần đùi xong, vui vẻ mà đặt tay bên mũi Hứa Chiêu hỏi: "Ba ba, con có thơm hông?"
"Thối!" Hứa Chiêu cố ý nói.
"Thơm nhắm." Ý là thơm lắm.
"Thối."
"Thơm."
"Thối lắm."
Hứa Phàm hì hì cười, khuôn mặt phúng phính nộn nộn, sạch sẽ, hai bên là hai núm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Hứa Chiêu thơm thơm mặt Hứa Phàm một cái, nói: "Vào nhà chơi đi, ba ba giặt quần áo đã."
"Con cũng giặt quần áo."
"Không cho con giặt, con đi chơi đi."
"Con, con đi chơi một chút thôi."
"Đi đi đi đi."
Hứa Phàm nghe lời mà chạy vào nhà, thấy Thôi Định Sâm đang ngồi trong, tiến lên hỏi: "Thôi Nhị gia, ông đang làm gì thế ạ?"
"...Ông đang ngồi."
"Ông ngồi làm gì ạ?"
"...Không có việc gì."
"Cháu có bánh quy, ông ăn không ạ?"
Không đợi Thôi Định Sâm đáp lời, Hứa Phàm đã chạy về phòng ngủ, sốt soạt rầm rầm một trận mới chạy ra khỏi phòng, tay ôm một túi bánh quy vào nhà chính, sau đó lấy một cái ra, cắn một miếng, nói: "Ăn thật ngon."
Thôi Định Sâm bình tĩnh nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm cúi đầu nhìn túi bánh trong tay, tìm một miếng bánh nhỏ nhất, đưa cho Thôi Định Sâm, nói: "Cái này cho ông."
Hào phóng gớm!
Thôi Định Sâm không đưa tay nhận.
Hứa Phàm nhét bánh quy nhỏ vào tay Thôi Định Sâm, nói: "Ăn ngon lắm ạ!"
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm, vẫn không ăn.
"Vậy, ông không ăn, cháu ăn." Hứa Phàm nói xong, lấy lại bánh quy trong tay Thôi Định Sâm về, bỏ lại trong túi đóng lại, xoay người rời đi.
Thôi Định Sâm: "..."
Đây, đây thật sự là con của Hứa Chiêu à?
Thật sự là thân sinh à?
Tính tình này hoàn toàn không có chút nào giống với Hứa Chiêu! Thôi Định Sâm thực sự... giống như thấy lại mình hồi còn bé, y cũng giống như thế này, chỉ hào phóng với người nhà, còn lại đối với người khác thì vô cùng keo kiệt. Việc này làm y quả thật hết chỗ nói, y nhịn không được đứng dậy, đi kể cho Hứa Chiêu nghe.
Hứa Chiêu nói: "Thật ra Hứa Phàm nhà cháu hào phóng lắm."
Thôi Định Sâm: "..."
Hứa Chiêu phơi quần áo Hứa Phàm lên dây, quay đầu hỏi: "Tiểu thúc, trưa thúc muốn ăn gì ạ?"
"Gì cũng được, ba mẹ em đâu?" Thôi Định Sâm vẫn chưa gặp cha mẹ Hứa.
"Ở nhà Đại Trang ạ." Hứa Chiêu trả lời.
"Ở nhà Đại Trang làm gì thế?"
Hứa Chiêu cười nói: "Mẹ Đại Trang mấy hôm trước mới sinh được một bé gái, đang ở cữ, nhà Đại Trang nhiều đất, ba Đại Trang, ông bà Đại Trang đều đi cắt lúa, ba mẹ cháu qua giúp đỡ mẹ Đại Trang với Đại Ny nhi ạ." Đại Ny nhi là nhũ danh của em gái Đại Trang.
"Trưa nay họ có về ăn cơm không?"
"Không đâu ạ, tiểu thúc, thúc muốn ăn gì, cháu làm cho thúc."
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm.
Hứa Chiêu nói: "Thúc không cần nhìn nó đâu, nó không kén ăn, ăn gì cũng được."
Thôi Định Sâm nói: "Vậy làm món em thích ăn đi."
Chỉ là, Hứa Chiêu chưa kịp nấu ăn, mẹ Hứa đã nấu xong cơm ở nhà Đại Trang, đưa về nhà, thấy Thôi Định Sâm cũng tới, mẹ Hứa lại rán thêm một quả trứng đưa qua, vì thế cơm Hứa Chiêu cũng không cần nấu nữa, trực tiếp ngồi vào bàn ăn cơm với Hứa Phàm, Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm khi ăn không thích nói chuyện, cho nên Hứa Chiêu cũng không nói gì, nhắc nhở Hứa Phàm vài câu, sau đó im lặng ăn. Cơm nước xong xuôi là tới thời điểm nóng nhất trong ngày, bình thường Hứa Chiêu sẽ trải chiếu nằm ngoài hiên, cùng Hứa Phàm ngủ trưa.
Hôm nay có Thôi Định Sâm ở đây, Hứa Chiêu liền đem cửa sổ phòng ngủ mở ra, ngồi trên giường lớn nghỉ tạm. Không sai, là giường lớn, giường cũ quá nhỏ, Hứa Phàm lăn xuống đất mấy lần, lần trước ngã đau quá oa oa khóc lớn, Hứa Chiêu trực tiếp đổi giường nhỏ thành giường lớn, chân giường cũng thấp để Hứa Phàm có lăn xuống giường cũng sẽ không đau.
Bây giờ, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm, Hứa Phàm đang cùng ngồi trên một chiếc giường, vừa nghe radio, vừa trò chuyện tán gẫu, tất nhiên đều là chuyện công việc.
Hứa Chiêu cầm quạt trong tay, quạt cho Hứa Phàm đang lăn lộn trên giường một chút, quạt cho Thôi Định Sâm ngồi bên một chút.
Quạt một lúc, Hứa Chiêu nói: "Tiểu thúc, bình thường thúc có ngủ trưa không?"
Thôi Định Sâm nói: "Khi nào bận sẽ không ngủ."
Hứa Chiêu cười nói: "Cháu nghe Thanh Phong nói thúc thích ngủ lắm."
"..."
Hứa Chiêu nói tiếp: "Vừa lúc hôm nay không có việc gì, thúc ngủ một lúc đi, chiều cháu vào trấn bán dưa hấu, đi cùng nhau luôn."
"Vậy còn em?"
"Cháu đọc sách một lúc."
"Em không ngủ à?" Thôi Định Sâm hỏi.
"Không ngủ ạ." Hứa Chiêu nói.
"Vậy tôi cũng không ngủ, để mình nó ngủ thôi." Thôi Định Sâm chỉ Hứa Phàm.
Hứa Phàm đã mệt rồi, mí mắt đang không ngừng phân chia cao thấp.
Hứa Chiêu lấy chăn mỏng đắp lên cái bụng nhỏ phình phình của bé, vươn tay sờ mặt Hứa Phàm một chút, chỉ chốc lát sau, Hứa Phàm đã ngủ, tay nhỏ mập mập đáng yêu cực kỳ.
"Ngủ rồi thật tốt." Thôi Định Sâm nói.
Hứa Chiêu nghi hoặc nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nói: "Khi ngủ thì rất ngoan, dậy rồi thì không dừng miệng được, còn nói nhiều hơn hồi đi đế đô nữa."
Hứa Chiêu cười: "Nghe radio nhiều, nghe chuyện nhiều đó ạ."
"Chuyện đều do em kể à?"
"Dạ, mỗi ngày một câu chuyện."
"Kể về gì thế?"
"Quạ đen uống nước, ngựa con qua sống, rùa và thỏ này nọ ạ." Hứa Chiêu đều có một cái bệnh chung như những phụ huynh khác, nói về con nhà mình đều không nhịn được nhiều thêm hai câu: "Nó nghe xong còn có thể tự mình kể lại, có lúc đang kể lại "Rùa và thỏ" thì tự ru mình ngủ luôn."
Thôi Định Sâm nghe xong bật cười, tiếp tục hỏi về chuyện của Hứa Phàm.
Hứa Chiêu nói thêm hai câu, cảm giác cứ nói mãi về con nhà mình không được tốt lắm, vậy nên dừng lại, hỏi: "Tiểu thúc, thúc uống nước không ạ? Cháu rót cho thúc chén nước."
Hứa Chiêu đứng dậy.
Thôi Định Sâm nắm lấy cổ tay Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu giật mình, quay đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu, thấp giọng nói: "Lâu rồi chưa gặp em."
Tim Hứa Chiêu đập nhanh hơn.
Thôi Định Sâm định cất tiếng nói thêm, trong sân truyền tới tiếng mẹ Hứa gọi.
"Hứa Chiêu."
Hứa Chiêu nhanh chóng thu tay.
Thôi Định Sâm cũng thu tay lại.
Mẹ Hứa cầm ba cây kem đi vào, cho Hứa Chiêu một cây, Thôi Định Sâm một cây, nói: "Trời nóng quá, ăn kem cho mát, tam oa tử đâu rồi?"
"Đang ngủ ạ." Hứa Chiêu nói.
"Vậy cây này không cho nó ăn nữa." Mẹ Hứa nói.
"Dạ, me ăn đi."
"Ừ." Mẹ Hứa cười nói: "Hai đứa cứ nói chuyện tiếp đi, mẹ đi phơi dưa muối. Đủng rồi, Hứa Chiêu, khi nào con đi bán dưa hấu?"
"Ba giờ chiều ạ."
"Ừ, khi nào về mua gạo nếp nhé, làm bánh ăn."
"Dạ."
Mẹ Hứa cầm kem rời đi.
Thôi Định Sâm thấy mẹ Hứa đi đi lại lại trong sân, trong nhà chính, vào phòng Hứa Chiêu, vào phòng phía đông, chỉ có thể cúi đầu ăn kem, trong lòng vô cùng buồn bực.