Chương 105
Edit: Blanche
“Xin chào, tôi là Hứa Chiêu, xin hỏi ngài là?” Hứa Chiêu mỉm cười đáp lại, bên kia đầu dây cũng truyền tới thanh âm: “Tôi họ Uông, có một cửa hàng ở chợ Nông Kim, thị trấn Tây Châu.”
Họ Uông?
Chợ Nông Kim?
Chợ Nông Kim thị trấn Tây Châu?
Thị trấn Tây Châu có rất nhiều chợ, trong đó chợ Nông Kim là khu chợ lớn nhất, phồn hoa nhất, Hứa Chiêu đã sớm muốn mở rộng phạm vi buôn bán sang tận chợ thị trấn Tâu Châu, nhưng mỗi chợ đều đã có nông dân hợp tác và nhà bán buôn cố định rồi, không dễ tham gia vào.
Thật không ngờ sẽ có người ở khu chợ đó trực tiếp gọi điện tới đây.
Hứa Chiêu vội vàng khách sáo mà nói: “Xin chào ông chủ Uông.”
“Ông chủ Hứa đừng khách sáo.”
Ngữ khí Hứa Chiêu nhẹ nhàng hỏi: “Ông chủ Uông tìm tôi có việc gì vậy?”
“Tôi tìm cậu đặt hàng.” Ông chủ Uông đi thẳng vào vấn đề.
Tiếp đó, ông chủ Uông lời ít ý nhiều giải thích rõ ràng, ông có quen người làm ở xưởng thép, từ đó biết được công ty Chiêu Dương nên mới gọi điện cho Hứa Chiêu, mục đích là để đặt hàng bán thử. Nhưng không phải đặt ngay lúc này mà sẽ bắt đầu từ mùa đông tiếp theo. Ông gọi điện để đặt trước, mong Hứa Chiêu có thể đưa ra giá cả ưu đãi một chút, muốn giá có thể thấp hơn người khác.
Hứa Chiêu lấy giá năm trước rồi cộng thêm hai đồng, báo lại cho ông chủ Uông, ông Uông đồng ý nhanh chóng, nói: “Vậy khi nào cậu rảnh? Có tiện lên thành phố, chúng ta kí hợp đồng không?”
Hứa Chiêu trịnh trọng đáp: “Mai kia đều được, còn ông thì sao? Khi nào ông chủ Uông rảnh vậy?”
Ông chủ Uông cười nói: “Vậy ngày kia đi.”
“Được.” Hứa Chiêu đáp.
“Vậy đã hẹn rồi, cậu phải tới đấy.” Ông chủ Uông như sợ Hứa Chiêu sẽ không đến vậy, còn nhắc thêm một lần: “Tôi ở trong cửa hàng đợi cậu.”
Hứa Chiêu cười: “Ông chủ Uông, ông yên tâm, tôi sẽ tới đúng giờ.”
“Được, cứ như vậy đi, ngày kia gặp.”
“Ngày kia gặp.”
Cúp điện thoại, Hứa Chiêu hơi kích động, năm nay cậu trồng tám mẫu rau, gấp tám lần năm trước. Lần đầu tiên gieo trồng quy mô lớn như vậy, trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm, sợ rằng không thể bán được hết ở chợ thị trấn Giang Bình, mấy ngày nay cậu vẫn lo lắng tìm đường tiêu thụ.
Không ngờ rằng bây giờ xuất hiện một ông chủ Uông, tuy rằng cậu không biết ông chủ Uông này kinh doanh quy mô lớn hay nhỏ, nhưng chắc chắn ông Uông đã mở ra một cánh cửa nhỏ để thâm nhập vào thị trường chợ thị trấn Tây Châu, về sau chậm rãi mở rộng, đảm bảo càng ngày sẽ có càng nhiều khách.
Hứa Chiêu càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng vui vẻ, quay đầu nhìn Hứa Phàm đang ngồi cạnh. Hứa Phàm đang ngồi trên ghế tự mình chơi, Hứa Chiêu cười gọi một tiếng: “Tam oa tử.”
Hứa Phàm ngẩng đầu đáp: “Ba ba.”
Hứa Chiêu cười: “Lại đây.”
“Làm gì ạ?”
“Con lại đây, ba ba thơm thơm một chút.”
“Dạ.”
Hứa Phàm vô cùng thích được ba ba thơm thơm, lúc này bé một tay ôm đồ chơi, đứng từ trên ghế dậy, không chờ Hứa Chiêu thơm Hứa Phàm, Hứa Phàm đã chủ động kiễng chân đưa má mình qua, làm Hứa Chiêu cười rộ lên.
Nhóc béo này đáng yêu thế không biết!
Hứa Chiêu rốt cuộc nhịn không được ôm Hứa Phàm vào ngực, hung hăng thơm má, làm Hứa Phàm cười khanh khách.
Hứa Chiêu nói tiếp: “Tam oa tử, chúng ta cùng đi thị trấn Tây Châu nào.”
Hứa Phàm hỏi: “Tới thị trấn Tây Châu, làm gì ạ?”
“Ký hợp đồng?”
“Hợp đồng gì ạ?” Hứa Phàm lại hỏi.
Hứa Chiêu trả lời đơn giản: “Hợp đồng kiếm tiền.”
“Hợp đồng kiếm tiền ạ.”
“Đúng rồi.”
“Con cũng kiếm tiền.”
“Ngoan.”
Hứa Chiêu véo má Hứa Phàm, trong lòng vui vẻ viết rõ hết lên mặt, không nhịn được mà gọi điện nói cho Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nói qua điện thoại: “Em giỏi quá.”
Hứa Chiêu vui vẻ mà nói: “Cảm ơn đã khen em.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Em vui lắm sao?”
“Dạ, rất vui vẻ.”
Thôi Định Sâm lại hỏi: “Anh cũng rất vui, em biết vì sao không?”
Hứa Chiêu không hiểu hỏi: “Vì sao ạ?”
“Bởi vì trong lòng em có anh.”
Mặt Hứa Chiêu lại đỏ bừng.
Thôi Định Sâm tiếp tục nói: “Em nguyện ý chia sẻ niềm vui với anh, chuyện gì cũng nói với anh trước tiên, nên anh còn vui hơn cả em.”
Hứa Chiêu không nói gì, nhưng khóe môi đã cong cong cười, trong lòng ngọt như mật, tận tới khi cúp điện thoại, trong lòng vẫn tràn ngập vui sướng. Cậu kể chuyện này cho cha mẹ Hứa, ba Đại Trang, sắp xếp xong chuyện lần này, sáng sớm hai ngày sau đã mặc xong quần áo cho Hứa Phàm, bôi thơm thơm.
Mẹ Hứa ở một bên nhìn, nói: “Hứa Chiêu à, hay con không dắt tam oa tử theo nữa.”
Không đợi Hứa Chiêu nói, Hứa Phàm đã dậm chân, non nớt gào lên: “Dắt theo!”
Mẹ Hứa cố ý nói: “Không dắt con theo.”
Hứa Phàm còn dậm chân lần nữa: “Dắt theo cơ!”
Mẹ Hứa vươn tay véo má Hứa Phàm: “Đứa nhỏ này, dính người thế.”
“Dính người cơ.” Hứa Phàm thừa dịp ôm cổ Hứa Chiêu.
Mãi không chịu buông, Hứa Chiêu vỗ tay Hứa Phàm: “Con ôm ba như thế sao ba đi giày cho con được.”
Hứa Phàm nghe vậy thì buông tay khỏi cổ Hứa Chiêu, tựa vào lòng cậu.
Hứa Chiêu cười nói với mẹ Hứa: “Nửa năm nay Hứa Phàm không lên thị trấn lần nào, con dắt nó đi thăm thú một chút, vừa lúc để ba mẹ ở nhà nghỉ ngơi.”
Mẹ Hứa cũng đồng ý.
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm lên xe đạp, cũng giống như trước kia, đầu tiên là đạp xe tới Phàm Tiểu Điếm trước, rồi để xe lại đó, hai cha con đi bộ tới bến xe bus.
Hứa Phàm hơn nửa năm chưa ngồi ô tô, lập tức lại hứng trí bừng bừng, bắt đầu nói không ngừng, thậm chỉ còn nói chuyện quên cả trời đất với một bà lão ở trên xe. Bà có dắt theo cháu trai lớn hơn Hứa Phàm một chút, bé trai đó thấy Hứa Chiêu đẹp nên muốn Hứa Chiêu ôm một cái.
Hứa Chiêu dù ở thời đại nào để thích trẻ con, giang tay muốn ôm đứa bé nhưng còn chưa chạm vào, Hứa Phàm đã nhanh chóng chui vào lòng Hứa Chiêu, nói với bé trai kia: “Đây là ba ba, ba ba của em, không, không phải ba ba của anh.”
Hứa Chiêu cười nói: “Ba chỉ ôm anh ấy một xíu thôi.”
Hứa Phàm như bạch tuộc bám chặt lên người Hứa Chiêu, nói: “Không cho một xíu.”
Hứa Chiêu giảng đạo lý với Hứa Phàm một chút, nói là mình ôm con nhà người ta một xíu thôi, truyền tình yêu đi, Hứa Phàm lúc này mới đồng ý để Hứa Chiêu ôm anh trai kia, chờ tới khi Hứa Phàm theo Hứa Chiêu xuống xe rồi, bé vẫn cố quay đầu lại nói với bé trai kia: “Đây là ba ba của em, của em.”
Hứa Chiêu dở khóc dở cười, ôm Hứa Phàm vào chợ Nông Kim, đi vào cửa hàng của ông chủ Uông mới phát hiện cửa hàng hóa ra không nhỏ tí nào, còn thuê cả nhân viên bán hàng. Hứa Chiêu báo danh tính, ông chủ Uông nhiệt tình đi ra tiếp đón Hứa Chiêu.
Nói chuyện khoảng một, hai tiếng, hai người đã ký xong hợp đồng, cũng thanh toán xong tiền cọc, Hứa Chiêu lúc này mới ôm Hứa Phàm đi dạo trong chợ Nông Kim.
Thời gian này là lúc đông đúc nhất, chợ vô cùng náo nhiệt, đồ ăn cũng phong phú, có bán khoai nướng, mứt quả, có mễ hoa đường, hấp dẫn lực chú ý của Hứa Phàm.
Hứa Phàm gác đầu lên vai Hứa Chiêu, thân thể xoay ngược xoay xuôi, lúc thì nhìn khoai nướng, lúc thì nhìn mứt quả, lúc lại nhìn mễ hoa đường, tất cả đều muốn ăn.
“Ba ba! Ba ba! Con muốn ăn nướng, khoai nướng, mứt quả, mễ hoa đường.” Ánh mắt Hứa Phàm ngập nước nhìn ba ba.
Hứa Chiêu hỏi: “Ba cái con ăn cái nào?”
“Ăn hết ạ.”
“Không được, chỉ được chọn một thôi.”
Hứa Phàm nhìn cả ba cái lần nữa, lại nói: “Nhưng, nhưng mà ba ba, con muốn, muốn ăn ba cái, ăn mứt quả, ăn khoai lang nướng, còn ăn cả mễ hoa đường nữa, ba ba, con muốn ăn hết.”
“…Ăn một cái thôi.” Hứa Chiêu nói.
“Ăn ba cái.” Hứa Phàm vẫn muốn ăn ba cái.
Hứa Chiêu kiên trì nói: “Một cái.”
Hứa Phàm không vui, bắt đầu mếu máo.
Hứa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Phàm.
Đúng lúc này, tiếng còi xe ô tô truyền vào tai Hứa Chiêu, cậu theo bản năng nhìn hướng đường lớn, lập tức nhìn thấy một chiếc xe con màu đen, cậu nhận ra ngay là xe của Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm đã về.
Tiểu thúc!
Trong lòng Hứa Chiêu vui vẻ, ôm Hứa Phàm chạy tới chỗ xe ô tô. Cùng lúc đó, Thôi Định Sâm cũng xuống xe, anh tuấn cao lớn, nhưng không giống trước lắm, có hơi gầy đi.
Y nhìn thấy Hứa Chiêu liền cười.
Hứa Chiêu cũng cười: “Tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm hai ba bước chạy tới, muốn đỡ lấy Hứa Phàm trong ngực Hứa Chiêu, nhưng Hứa Phàm không cho Thôi Định Sâm ôm, tay vẫn chỉ vào trong mấy nhà bán khoai nướng, mứt quả, mễ hoa đường trong chợ, nói: “Ba ba, con muốn ăn ba cái.”
Thôi Định Sâm nói: “Ông mua.”
Hứa Phàm quay đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nói: “Ba cái ông mua hết.”
Ánh mắt ngập nước của Hứa Phàm nhìn tay Thôi Định Sâm, không thấy đồ ăn đâu, hỏi: “Ở chỗ nào ạ?”
“Ở trên xe.”
Hứa Phàm lập tức nói với Hứa Chiêu: “Ba ba, chúng ta lên xe ngồi đi.”
Hứa Chiêu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nói: “Lên xe đi.”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm lên xe.
Thôi Định Sâm vốn muốn đỡ Hứa Phàm, sau đó ôm Hứa Chiêu một cái, kết quả Hứa Phàm không phối hợp, vì thế y đành chờ Hứa Chiêu, Hứa Phàm lên xe rồi, nhanh chóng chạy đi mua khoai nướng, mứt quả, mễ hoa đường, sau đó ngồi vào ghế lái, đưa cho Hứa Phàm khoai nướng, cất mứt quả và mễ hoa đường đi, nói: “Ăn xong một cái mới được ăn cái tiếp theo.”
Ba cái đều mua, Hứa Phàm lập tức gật đầu, nhận lấy khoai nướng, đưa cho Hứa Chiêu ăn một miếng, sau đó tự mình ngồi ăn.
Hứa Chiêu nói: “Con cho Thôi Nhị gia ăn một miếng đi.”
Hứa Phàm kiên định từ chối: “Không cho.”
“Là ông mua cho con mà, con không cho ông ăn à?”
“Không cho.”
Hứa Phàm vùi đầu vào ăn.
Hứa Chiêu ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm xoay người gọi nhỏ: “Hứa Chiêu.”
Hứa Chiêu hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Lại đây.” Thôi Định Sâm gọi.
Hứa Chiêu nghe vậy liền tới gần Thôi Định Sâm, hoàn toàn không để ý đôi mắt đầy tình ý của Thôi Định Sâm, đợi tới khi Hứa Chiêu lại gần người Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm đột nhiên vươn tay giữ gáy Hứa Chiêu, thân người hơi nhấc lên, dùng sức hôn môi Hứa Chiêu. Hứa Chiêu hoảng sợ, muốn tránh thoát, lại sợ dọa tới Hứa Phàm.
Mà Hứa Phàm lúc này đang bị khoai nướng mê hoặc, cái gì cũng không phát hiện, chỉ biết vùi đầu chóp chép ăn khoai lang nướng thơm ngào ngạt, cái miệng nhỏ dính một vòng nước màu, ngọt quá, ăn ngon quá đi!