Chương 110

Edit: Blanche
Chỉ là, Hứa Phàm hồn nhiên không hay biết rằng câu “Thôi Nhị gia của tớ”, rồi cả “ô tô lớn”, kiểu khẳng định chủ quyền đó lại rất đáng yêu, Thôi Định Sâm, Hứa Chiêu không đành lòng trách mắng, kệ Hứa Phàm nói khoác.


Nhưng, khi Hứa Chiêu mở TV lên, Hứa Phàm lập tức yên tĩnh, để mọi người trong thôn cùng nhau xem.
Những thôn dân vô cùng hiếu kì với cái TV, vừa thấy hình ảnh những người bé xíu xuất hiện bên trong, mọi người lập tức líu ríu thảo luận, không chỉ mỗi trẻ con, cả người lớn cũng thế.


Biết những người này trước giờ sinh hoạt trong cảnh nghèo khổ, thiếu thốn, Hứa Chiêu không có lớn tiếng bắt mọi người yên lặng, dù sao cũng là cùng nhau vui vẻ xem tin tức một chút, không phải cái gì trọng đại.


Nên Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm cũng ngồi nói chuyện với các thôn dân. Mọi người đều vô cùng thích thú với mấy chương trình quảng cáo, tới tận mười phút sau, trên TV xuất hiện hình ảnh giống như thôn Nam Loan, các thôn dân như thấy cái gì hiếm lạ lắm, lập tức kích động ầm ĩ, lại có chút thẹn thùng khó nói, sôi nổi chỉ ra đâu là đầu thôn, đâu là nhà mình, hưng phấn tột cùng.


“Đây là nhà Cường Cường.”
“Nhà vệ sinh của nhà tớ cũng được lên TV nữa.”
“Ha ha, kia có phải đầu lão Vương không đấy.”
“Tôi nhìn thấy tam oa tử.”
“Tam oa tử cứ chạy đi chạy lại, ha ha, tam oa tử chạy cũng đáng yêu lắm.”
“…”


Lúc mọi người đang nhao nhao chỉ Hứa Phàm trên màn ảnh, Hứa Phàm cũng ngơ ngác mà nhìn TV, có chút không tin nổi nhóc béo trên kia là mình, ngơ một hồi lâu, tới tận lúc trên TV xuất hiện Hứa Chiêu.
“Ba ba! Đó là ba ba của con! Ba ba của con lên TV kìa! Đẹp trai quá đi!”


available on google playdownload on app store


Hứa Phàm kích động lớn tiếng hô, làm một đám người ồn ào cười to, ngay cả Thôi Định Sâm, trưởng thôn cũng cười. Hứa Chiêu ngại ngùng kéo Hứa Phàm vào trong ngực, chỉ nhóc béo trong TV mà bảo: “Nhìn thấy không? Con cũng lên TV này.”
“Con cũng lên TV?” Hứa Phàm hỏi.


“Đúng rồi, bạn nhỏ này là con đó.”
“Bạn nhỏ là con.”
“Đúng rồi, là con.” Hứa Chiêu nhẹ nhàng nói.
Hứa Phàm lúc này mới tin nhóc béo chạy tới chạy lui trên TV là mình, lập tức hai tay bưng mặt, nhỏ giọng bảo: “Ba ba, con đẹp quá đi.”
Chỉ biết thế thôi!
Chỉ giỏi tự luyến thôi!


Hứa Chiêu không định tiếp lời Hứa Phàm nữa, tiếp tục chuyên tâm xem tin tức, vốn cho rằng chỉ là một cuộc phỏng vấn nhỏ thôi, dù quay chụp bao lâu thì cũng cắt hết còn khoảng hai ba phút là cùng, không ngờ rằng cảnh về nhà kính trồng rau lại gần mười lăm phút, cảnh nào quay khu vực gieo trồng cũng có thêm hình ảnh các thôn dân cùng lên TV, còn có cả Thôi Định Sâm nữa.


Này nghĩa là có phúc cùng hưởng rồi!


Người trong thôn không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình có thể lên TV, cao cấp lắm đấy, đều do phúc khí của Hứa Chiêu. Chờ tới khi bản tin chiếu xong rồi, mọi người vẫn còn lưu luyến, tận tới khi Hứa Chiêu tắt TV, nhắc mọi người tới giờ ăn cơm trưa, mọi người vẫn chưa hồi thần. Về tới nhà rồi mọi người lại tiếp tục bàn luận chuyện TV lần này.


Cả một buổi trưa, cả thôn Nam Loan đều nói về chuyện này, nói lần này chắc chắn cả thị trấn Tây Châu đều sẽ biết đến nhà kính trồng rau quả của Hứa Chiêu, Hứa Chiêu lần này chắc chắn thành danh!


Quả thật là như thế, tin tức buổi sáng mới đưa, buổi chiều tiếng chuông điện thoại đã vang không ngừng trong văn phòng Hứa Chiêu rồi, đều là mua hàng.


Ngày trước Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm quảng bá hàng hóa bằng cách đạp xe, kéo xe trâu, lái xe kéo tới xưởng thép, khách sản để đưa hàng, bây giờ thì bao nhiêu là khách hàng gọi đến mà không cần tự đi giao hàng nữa, toàn bộ đều là người ta trực tiếp tới lấy.


(Đoạn này ý bảo ngày trước Hứa Chiêu dùng những xe không mui, chở rau đi trên đường giao hàng thì mọi người sẽ nhìn thấy và tìm hiểu, đây là một hình thức quảng bá sản phẩm)


Vì thế sáng ngày hôm sau, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm và ba Đại Trang ở trong nhà kính thu hoạch rau dưa, cuồn cuộn không ngừng có người kéo xe hoặc đẹp xe hoặc lái xe kéo tới, còn có cả xe bánh mì, toàn bộ đều tới mua, căn bản không còn cần Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm vất vả giao hàng lên thành phố nữa.


Sau khi hỏi kĩ mới biết những người này đều xem truyền hình biết được, ở niên đại này thiếu nhiều hạng mục giải trí nên báo chí, TV cơ hồ trở thành tiêu điểm chú ý của người người nhà nhà, vì vậy hiệu quả của TV, báo chí vô cùng lớn.


Đặc biệt là trên TV cũng chẳng có nhiều kênh, không có phim ảnh gì, toàn quảng cáo với tin tức lặp đi lặp lại, nhất là những tin về nông nghiệp như của Hứa Chiêu đây, ngắn ngủi một ngày đã nói qua năm lần, phát lại ba lần, trực tiếp biến Hứa Chiêu trở thành người nổi tiếng, kéo toàn bộ lượng tiêu thụ của nhà kính lên, khiến công việc của toàn bộ người làm ở công ty Chiêu Dương bù lu bù loa làm không xuể.


Nhưng bận nhất phải kể tới Hứa Chiêu.


Hứa Chiêu chẳng những phải tiếp khách mới, chăm sóc khách cũ, còn phải điều hành công việc, tài vụ, lên kế hoạch. Hơn nữa, cậu không phải chỉ muốn hớt váng nhanh, mà cậu muốn tính toán làm ăn về lâu về dài, nên chẳng những phải tiếp đón những người mới tới, cậu còn đi tuyên truyền, phát danh thiếp cho những nhà buôn bán nông sản ở thị trấn Tây Châu, gặp người là phát, rồi còn phải ghi chép thông tin về một vài hộ kinh doanh vào sổ nhỏ.


Có thể nói, Hứa Chiêu làm vô cùng chu toàn, chẳng những lan truyền được danh tiếng của công ty trách nhiệm hữu hạn sinh thái Chiêu Dương, mà còn lan truyền được cả danh tiếng của thôn Nam Loan, nên tại thời điểm cuối năm Hứa Chiêu đang đẩy mạnh tiêu thụ đến mức tối đa, thôn Nam Loan nhận được cờ thưởng từ cấp trên gửi xuống. Trên cờ viết – Thôn tiên tiến của năm thuộc huyện Giang Bình: thôn Nam Loan.


Chỉ vậy thôi đã làm trưởng thôn vui sướng đến phát điên luôn. Ông đây làm trưởng thôn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có được cờ tuyên dương, đã vậy còn được thêm năm mươi đồng tiền thưởng. Đây toàn bộ đều là công lao của Hứa Chiêu, trưởng thôn hưng phấn tới nhà mời Hứa Chiêu đi chụp ảnh lưu niệm.


“Chụp ảnh ạ, cháu không quen chụp ảnh lắm.” Hứa Chiêu nói.
“Sao lại không quen?” Trưởng thôn nói: “Bác xem cháu lên TV nói trôi chảy như thế, đừng lừa bác.”


“Tại vì cháu muốn tuyên truyền nên lúc đó cố gắng kiên trì thôi ạ.” Lần đó đúng là cậu nghĩ phải tuyên truyền thật tốt, nên trạng thái lúc đó rất tuyệt, hiệu quả cũng cao.


“Thì cũng là tuyên truyền cho thôn chúng ta luôn mà, được rồi, không nhiều lời, tam oa tử đâu? Dắt cả tam oa tử theo, cùng chụp ảnh.”
Hứa Phàm đang chơi bi trong sân, nghe thấy ba chữ “tam oa tử”, lập tức ngẩng đầu hỏi: “Ai gọi con thế?”
Trưởng thôn quay đầu qua: “Ông gọi cháu.”


“Ông gọi cháu làm gì ạ?”
“Đi chụp ảnh.”
“Dạ!”
Hứa Phàm đáp vô cùng rõ ràng, nhặt bi dưới đất lên rồi nắm tay Hứa Chiêu kéo đi: “Ba ba, đi, chúng ta đi chụp ảnh đi.”
Hứa Chiêu: “…”
Trưởng thôn cười ha ha mà nói: “Đi thôi đi thôi”


Hứa Chiêu không có cách nào, đành mang theo Hứa Phàm đi tới nhà văn hóa thôn chụp ảnh. Thật ra ở đó cũng chỉ có những người đại diện của thôn thôi, cậu cầm cờ thưởng, cùng trưởng thôn, bí thư, còn có bé Hứa Phàm cùng nhau chụp ảnh.


Chụp xong, Hứa Chiêu dắt tay Hứa Phàm rời khỏi sân nhà văn hóa, vừa lúc gặp Thôi Định Sâm đang đạp xe tới.
“Tiểu thúc.” Hứa Chiêu lập tức gọi.
Thôi Định Sâm xuống xe, hỏi: “Em đang làm gì đó?”
Hứa Chiêu đáp: “Em tới chụp ảnh ạ.”
Thôi Định Sâm nghi hoặc: “Chụp cái gì?”


Hứa Chiêu cười trả lời: “Thôn được nhận cờ thưởng nên trưởng thôn mời thợ chụp ảnh tới chụp ảnh cùng em, làm kỷ niệm.”
Thôi Định Sâm thoáng nhìn vào trong sân nhà văn hóa, hỏi: “Thợ chụp ảnh đâu?”
Hứa Chiêu đáp: “Về thị trấn rồi ạ, sao thế?”


Thôi Định Sâm hơi thất vọng mà nói: “Anh muốn nhờ người ta chụp cho ba người chúng ta tấm ảnh gia đình.”
Ảnh gia đình –
Hứa Chiêu nhịn không được “xì” cười ra tiếng.
Thôi Định Sâm cố ý nghiêm mặt, hỏi: “Em cười cái gì?”
Hứa Chiêu cười nói: “Em cười anh đáng yêu.”


Thôi Định Sâm nháy mắt cảm thấy thật ấm áp, nhìn Hứa Chiêu hỏi: “Vậy em có yêu không?”
Hứa Chiêu theo bản năng cúi đầu nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm ngẩng đầu, thấy Hứa Chiêu đem cái vấn đề “em có yêu không” vứt cho mình, bé trả lời ngay: “Con yêu, con yêu ba ba của con.”


Lòng Hứa Chiêu mềm nhũn, cười trả lời: “Ba ba cũng yêu con.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Vậy anh đâu?”
Hứa Chiêu nghe vậy chỉ nhìn Thôi Định Sâm một cái, rồi lại nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm, trả lời: “Ông, ông, ông không có phần đâu!”


Sắc mặt Thôi Định Sâm nhất thời tối sầm.
Hứa Chiêu ôm bụng cười.
Mặt Thôi Định Sâm càng đen, không tình nguyện mà lấy hai tấm vé từ trong túi áo ra đưa cho Hứa Chiêu. Hứa Chiêu cầm lầy, hỏi: “Gì đây ạ?”
“Vé xem phim.”
“Anh cho em vé xem phim làm gì?”


“Đi xem phim.” Thôi Định Sâm đưa tay sờ sờ mũi, sau đó dùng ngữ khí như thường ngày, nói: “Mấy ngày nay em mệt rồi, hai ngày nữa là kết thúc thu hoạch, em cũng rảnh rỗi hơn, chúng ta ba người cùng đi xem phim, tiện đi chụp ảnh gia đình, sau đó nói chuyện với cha mẹ hai bên.”
Thôi Định Sâm nói liền một hơi.


Hứa Chiêu kinh ngạc nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm hỏi: “Ánh mắt của em là sao thế? Không nguyện ý sao?”
Hứa Chiêu nhanh chóng đáp: “Không có, em nguyện ý mà.”


“Ừ, đi thôi, về nhà em.” Thôi Định Sâm dắt xe đi trước, bỏ lỡ khoảnh khắc Hứa Chiêu thở dài, xong lại cười mãn nguyện. Một hồi lâu, y mới quay đầu gọi: “Đi nhanh lên nào.”
Hứa Chiêu nhanh chân đuổi theo Thôi Định Sâm.
Hứa Phàm bạch bạch theo sau, gọi: “Chờ con một chút, chờ con một chút.”


Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm không ai đợi, song song bước về phía trước, vừa đi vừa trò chuyện. Về tới nhà rồi thì lại bắt đầu bận rộn, tới tận chạng vạng, cha Thôi gọi điện tới, bảo là nhà có họ hàng tới chơi, Thôi Định Sâm về tiếp, vì thế Thôi Định Sâm chỉ kịp nói với Hứa Chiêu hai câu rồi vội đạp xe về nhà.


Hứa Chiêu vừa lúc vào trong thôn gọi Hứa Phàm về ăn cơm.
Hứa Phàm đang chơi với đám bạn, nghe thấy tiếng gọi của Hứa Chiêu đã vội vàng chạy tới, ôm chân Hứa Chiêu, ngẩng đầu nói: “Ba ba, ba ôm con một cái, ôm con một cái.”
Hứa Chiêu bế Hứa Phàm lên.


Hứa Phàm ôm cổ Hứa Chiêu nói: “Ba ba, con đói bụng, con muốn ăn trứng gà.”
“Tối nay không có trứng gà.” Hứa Chiêu bế Hứa Phàm về nhà.
“Không có trừng gà, con, con, con…” Hứa Phàm không nghĩ ra nửa câu cuối.
Hứa Chiêu cười hỏi: “Con làm sao?”
“Con sẽ tức giận.”


“Thế hả, con tức giận, dỗ không được à?”
“Có thể, có thể dỗ.”
“Dỗ như thế nào?”
“Dùng trứng gà dỗ.”
Này thành một vòng lặp rồi còn gì!


Hứa Chiêu lấy tay bóp bóp mặt phúng phính của Hứa Phàm, vừa trêu Hứa Phàm vừa vào sân, lập tức nghe được tiếng điện thoại trong phòng làm việc. Hứa Chiêu đặt Hứa Phàm xuống nói: “Con vào phòng bếp tìm bà đi, ba ba đi nghe điện thoại làm việc.”
“Dạ.” Hứa Phàm gật đầu, chạy vào phòng bếp.


Hứa Chiêu vào phòng nghe điện thoại: “Alo, xin chào, đây là công ty trách nhiệm hữu hạn sinh thái Chiêu Dương, tôi là Hứa Chiêu.”
“Hứa Chiêu.”
“Dạ, là tôi, xin hỏi ngài là vị nào?” Nhất thời Hứa Chiêu không nghe ra đối phương là ai.
“Là mình, Chu Hướng Tiền đây.”
Chu Hướng Tiền!


Hứa Chiêu cảm thấy mình đã quên người này từ lâu rồi, sao người ta vẫn gọi tới. Chỉ là do tính cách ôn hòa, Hứa Chiêu vẫn khách khí chào Chu Hướng Tiền, rồi hỏi nguyên nhân vì sao cậu ta gọi tới.


Chu Hướng Tiền cười nói: “Là như vậy, gần đây có mấy bạn học từ nơi khác trở về, quan hệ cũng không tệ, đột nhiên rất nhớ các bạn học cũ nên mọi người tính tổ chức họp lớp, vừa lúc năm mới cũng rảnh, mọi người gặp lại nhau một lần, nên mình gọi cho cậu.”


“Nhưng tôi không phải bạn cùng lớp với cậu mà.” Hứa Chiêu nói thẳng.
Chu Hướng Tiền bị nghẹn một chút, nói: “Là ba lớp cùng tổ chức chung luôn, có nhiều bạn trước thân với cậu cũng sẽ tới.”
Hứa Chiêu nghĩ nghĩ, hỏi: “Khi nào tổ chức vậy?”
Chu Hướng Tiền đáp: “Mùng sáu tết.”


Hứa Chiêu nhìn vé xem phim trong tay, trả lời: “Hôm mùng sáu, tôi có việc, không đi được.”






Truyện liên quan