Chương 113
Edit: Blanche
Tiếng non nớt của Hứa Phàm vang dội, chẳng những làm bừng tỉnh mẹ Hứa, còn lần thứ hai nhắc nhở bà, đúng vậy – Thôi Định Sâm đang ôm Hứa Chiêu.
Trong lòng mẹ Hứa hoảng sợ, nhìn không chuyển mắt cảnh Hứa Chiêu và Thôi Định Sâm đang vội vàng buông nhau ra, nhịn không được cất tiếng hỏi: “Hai đứa đang làm gì thế?”
Hứa Chiêu đỏ mặt tai hồng, trong lòng nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Sự tình đã đến bước này rồi, giấu diếm sao được nữa, Thôi Định Sâm thẳng thắn: “Thưa mẹ, chúng con đang yêu nhau.”
Đang yêu nhau?
Yêu nhau với tiểu thúc nhà họ Thôi?
Hứa Chiêu và Thôi tiểu thúc đang yêu nhau?
Tiểu thúc còn gọi bà là “mẹ”?
Một đống câu hỏi ập vào mặt, làm mẹ Hứa không kịp xử lí, trong khoảng thời gian ngắn khó tiếp nhận, trên mặt toàn là vẻ khó xử, đều bị Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm nhìn thấy.
Thôi Định Sâm căng thẳng.
Hiện tại không phải thời điểm đối thoại trực tiếp, vì thế Hứa Chiêu khẽ nói với Thôi Định Sâm một câu: “Tiểu thúc, anh về nhà trước đi.”
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu không nói nữa, nhưng Thôi Định Sâm hiểu ý Hứa Chiêu, thời gian này cần Hứa Chiêu nói thông suốt với mẹ Hứa, vì thế y cũng không ở lại nữa, nói một câu chào với Hứa Chiêu, mẹ Hứa, Hứa Phàm rồi lưu luyến rời đi.
Hứa Chiêu lúc này mới nhìn mẹ Hứa, Hứa Phàm.
Mẹ Hứa khó hiểu nhìn Hứa Chiêu.
Vẻ mặt Hứa Phàm mờ mịt, hỏi: “Ba ba, sao Thôi Nhị gia lại ôm ba?”
Lại hỏi!
Nhóc con này có phải đang tính đào hố cho ba nó nhảy không!
Hứa Chiêu xoay người bế Hứa Phàm lên, nói với mẹ Hứa: “Mẹ, về nhà ăn cơm thôi”, rồi cùng mẹ Hứa về nhà. Vừa về đến nhà, ba Đại Trang qua gọi Hứa Chiêu, Hứa Phàm qua nhà anh uống canh cá. Hứa Chiêu không đi, Hứa Phàm tham ăn thì chạy theo rồi, vì thế trên bàn cơm chỉ còn cha mẹ Hứa, Hứa Chiêu nhân cơ hội này nói hết cõi lòng với hai người.
Việc này làm cả cha Hứa cũng ngây người, sau một lát thì đặt đũa xuống, yên lặng đứng lên.
Chân mày mẹ Hứa cau lại, nhìn Hứa Chiêu hỏi: “Chuyện này từ bao giờ rồi?”
Hứa Chiêu thành thật trả lời: “Năm ngoái ạ.”
Mẹ Hứa lại yên lặng trong chốc lát, rồi hỏi tiếp: “Là thật lòng sao?”
“Dạ.”
“Ý mẹ là tiểu thúc nhà họ Thôi thật lòng sao?” Mẹ Hứa tuy rằng bên ngoài miệng toàn gọi là “tiểu thúc nhà họ Thôi” nhưng bà cũng biết rằng Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm không có quan hệ bối phận nào cả, bà chỉ chú ý là Thôi Định Sâm có thật lòng với Hứa Chiêu hay không thôi.
Nếu Hứa Chiêu không có con nhỏ, là một thanh niên độc thân, mẹ Hứa sẽ không lo lắng như vậy, dù sao Hứa Chiêu cái gì cũng có, cần học thức có học thức, cần tướng mạo có tương mạo, cần tiền có tiền, không thiếu gì hết.
Chỉ là đàn ông đàn bà từng có con rồi thì khó tránh khỏi bị chê cười, đặc biệt là – người đàn ông ngàn dặm mới có một như Thôi Định Sâm.
“Dạ.” Hứa Chiêu đáp.
Hứa Chiêu hiểu được nỗi sầu lo của mẹ Hứa, cậu có Hứa Phàm rồi cũng hiểu được nỗi lòng của cha mẹ, vì thế vô cùng kiên nhẫn giảng giải cho hai vị phụ huyenh về cách mình và Thôi Định Sâm quen nhau, quá trình bên nhau như thế nào, tuy rằng hai người có thoáng an tâm hơn nhưng vẫn không triệt để, cả hai vẫn thấy Thôi Định Sâm quá giỏi.
Mẹ Hứa chỉ ra vấn đề mấu chốt: “Tiểu thúc Thôi gia không thích trẻ con mà, con thấy Thôi Định Sâm đối xử với Hứa Phàm rất là lạnh lùng thản nhiên không, Hứa Phàm cũng không có tình cảm gì với người ta, sau này ở chung thế nào?”
Hứa Chiêu nói: “Anh ấy đang cố gắng cùng sống chung với Hứa Phàm.”
Mẹ Hứa lại hỏi: “Nhỡ sau này vẫn không cách nào sống chung được thì sao?”
Hứa Chiêu nghĩ kĩ, nói: “Mẹ, con và Hứa Phàm là buộc chung một chỗ rồi, chỉ cần tiểu thúc không bài xích Hứa Phàm, chỉ cần tiểu thúc một lòng một dạ với con, anh ấy sẽ tôn trọng con. Anh ấy luôn quan tâm tới Hứa Phàm, sẽ không giống như Chu Hướng Tiền – việc đầu tiên nghĩ tới là gạt Hứa Phàm sang một bên, mẹ thấy đúng không?”
Mẹ Hứa gật đầu: “Nói thì nói vậy, nhưng mẹ vẫn thấy không an lòng.”
Hứa Chiêu cười: “Mẹ à, con của mẹ cũng rất giỏi mà, sao mẹ lại không thấy con xứng với người ta.”
Mẹ Hứa nói: “Mẹ sợ con chịu thiệt mà.”
Trên thực tế lời này của mẹ Hứa tương đương với lời đồng ý, Hứa Chiêu nghe xong nói hai chữ “không đâu”, sau đó quay qua nhìn cha Hứa, hỏi: “Ba, ba cảm thấy thế nào?”
Cha Hứa không nhiều lời như mẹ Hứa, lúc Hứa Chiêu nói chuyện với mẹ, ông vẫn luôn yên lặng tự hỏi, nghĩ về các loại tình huống, như cách làm người của Thôi Định Sâm, năng lực, trách nhiệm, thành viên gia đình, như nhược điểm tính cách của Hứa Chiêu, như sự tồn tại của Hứa Phàm… Từ từ tổng hợp suy xét, giờ phút ngày cũng đã hòm hòm lại, liền nói: “Dù sao là con thích, giờ cứ thử đi, thử rồi mới biết được.”
“Dạ, cảm ơn ba.” Hứa Chiêu có chút cảm động.
Cha Hứa tuy rằng tin tưởng vào khả năng phán đoán của Hứa Chiêu, nhưng vẫn có chút lo lắng, nhưng không thể vì lo lắng mà không cho Hứa Chiêu đi tìm đối tượng kết hôn, trong lòng ông thở dài, nói: “Ăn cơm đi.”
“Dạ.” Hứa Chiêu gắp cho cha Hứa, mẹ Hứa hai miếng thịt, sau đó cùng cha mẹ ăn cơm. Cơm nước xong, Hứa Chiêu tới nhà Đại Trang xem Hứa Phàm, thấy Hứa Phàm, Đại Trang đang ngồi chơi máy bay giấy liền không gọi Hứa Phàm nữa, mà quay người về phòng làm việc, cẩm điện thoại gọi tới nhà họ Thôi.
Nghe máy là mẹ Thôi, mẹ Thôi nghe thấy là Hứa Chiêu gọi, hỏi vài câu về chuyện của Hứa Phàm, dặn Hứa Chiêu có thời gian mang Hứa Phàm lên thị trấn chơi, rồi mới gọi Thôi Định Sâm ra nghe máy.
“Thế nào rồi?” Thôi Định Sâm vội vàng hỏi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Chiêu nghe thấy ngữ khí lo lắng như vậy từ Thôi Định Sâm, những cũng không biết Thôi Định Sâm lo lắng vì cái gì, hỏi lại: “Cái gì thế nào ạ?”
Thôi Định Sâm bên kia nói: “Thái độ của ba mẹ em ấy.”
Thì ra là chuyện này!
Khóe miệng Hứa Chiêu hơi cong lên, học cách nói chuyện của Thôi Thanh Phong, vô cùng nghịch ngợm: “Anh đoán xem.”
Thôi Định Sâm nghe được ngữ điệu của Hứa Chiêu thoải mái là đã rõ kết quả, cười hỏi: “Nếu vậy, anh có thể qua chào hỏi họ rồi đúng không?”
Hứa Chiêu nhanh chóng ngăn cảm: “Tạm thời chưa.”
“Sao thế?”
“Cứ từ từ đã ạ.”
“Được.”
Hứa Chiêu thoải mái mà hỏi: “Có thật anh thích Hứa Phàm không?”
Thôi Định Sâm đáp: “Thật.”
“Chỉ là ba mẹ em thấy anh đối xử lạnh nhạt với Hứa Phàm.”
“Thế nào là lạnh mà thế nào là nhạt?” Thôi Định Sâm cố ý trêu.
Hứa Chiêu cười: “Em không biết.”
Thôi Định Sâm tiếp tục hỏi: “Không thì, em tặng Hứa Phàm cho anh vài ngày, anh nuôi béo rồi dắt về cho ba mẹ em xem?”
Hứa Chiêu cười rộ lên: “Không cần anh nuôi, mấy ngày nữa là nó béo lại liền.”
“Ừ, nói cách khác là ba mẹ em không phản đối?”
“Không phản đối.” Hứa Chiêu đáp.
Thôi Định Sâm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, mệt cho em.”
Hứa Chiêu nắm ống nghe khẽ ừ, hỏi: “Dạo này anh có bận không?”
Họ hàng bên Thôi gia tới thường xuyên, cần Thôi Định Sâm tiếp đón. Thôi Định Sâm đáp: “Có hơi.”
“Vậy anh cứ làm việc của anh đi, mùng sáu tết cùng đi xem phim.”
“Được, khi đó anh qua đón em.”
“Dạ.”
Cúp điện thoại, trong lòng Hứa Chiêu vô cùng thoải mái, sương mờ trong lòng mấy ngày hóa thành hư không, rốt cuộc cũng có tâm tình xử lý công việc. Làm cũng sắp xong, cậu mới nhìn đồng hồ trên tường, tới lúc Hứa Phàm uống thuốc rồi.
Hứa Chiêu ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị qua nhà Đại Trang gọi Hứa Phàm về uống thuốc. Vừa mới ra khỏi vừa liền thấy Hứa Phàm chân ngắn chạy bạch bạch từ nhà Đại Trang ra, không thèm quay đầu mà chạy thẳng vào trong thôn.
“Hứa Phàm!”
Hứa Chiêu gọi một tiếng, Hứa Phàm không thèm quan tâm mà chạy đi, Hứa Chiêu kinh ngạc cực kỳ, rồi lại thấy mẹ Hứa nhanh chóng chạy từ nhà Đại Trang ra, tay cầm túi thuốc, hỏi: “Tam oa tử đâu?”
“Chạy vào trong thôn rồi ạ.” Hứa Chiêu hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
Mẹ Hứa giơ gói thuốc trong tay lên nói: “Mẹ muốn cho tam oa tử uống thuốc, ai ngờ đứa nhỏ này vừa nghe uống thuốc thì chạy còn nhanh hơn thỏ.”
Thì ra là không muốn uống thuốc à.
Không chờ Hứa Chiêu đáp lời, mẹ Hứa đã cầm thuốc chạy vào thôn, thấy cha Hứa thì gọi ông cùng đi bắt Hứa Phàm.
Hứa Chiêu thấy thế thì nhanh chóng theo sau, rồi nhìn thấy Hứa Phàm chạy phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, miệng bi bô nói: “Con khỏi ốm rồi, con không uống thuốc, con không uống thuốc đâu”, sau đó cật lực mà chạy, chạy ra đường lớn, chạy vào đường nhỏ, chạy dọc theo con mương, chân thì ngắn mà chạy tốc độ chẳng chậm tí nào.
Cha Hứa mẹ Hứa như diều hâu tìm bắt gà con Hứa Phàm, không ngừng chặn, không ngừng đuổi theo.
Hứa Chiêu nhìn không nổi nữa, hô một tiếng “Hứa Phàm” rồi chạy theo.
Hứa Phàm thấy ba ba tới, biết là sắp tiêu rồi, lập tức không quay đầu lại, gắng sức chạy về phía trước. Mới chạy thêm được hai bước đã bị Hứa Chiêu nắm chặt áo khoác bông thật dày, trực tiếp xách Hứa Phàm lên.
Hứa Phàm vùng vẫy quơ quơ tay ngắn chân ngắn, ngao ngao gào: “Con không uống thuốc, con không uống thuốc, không uống thuốc đâu.”
Vùng vẫy vô cùng mãnh liệt.
Chỉ là Hứa Chiêu, cha Hứa, mẹ Hứa vẫn túm Hứa Phàm về, dùng cách nào Hứa Phàm cũng không chịu uống, cuối cùng là ba người lớn giữ tay giữ chân, cưỡng ép Hứa Phàm uống thuốc, Hứa Phàm uống xong là oa oa khóc lớn, khóc tới mũi đỏ mặt đỏ.
Đáng thương cực kỳ.
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm vào lòng, vừa dỗ vừa thơm thơm, còn cho Hứa Phàm một viên kẹo, Hứa Phàm lúc này mới chậm rãi nín khóc, tựa vào ngực Hứa Chiêu, nhỏ giọng nói: “Ba ba, con không uống thuốc, về sau, con không uống thuốc đâu.”
Hứa Chiêu hỏi: “Không uống thuốc thì sao khỏi ốm được đây?”
Hứa Phàm trả lời: “Con không ốm.”
Hứa Chiêu nhẹ nhàng thương lượng với Hứa Phàm: “Được rồi, buổi tối chúng ta uống thuốc thêm một lần, khỏi ốm rồi, chúng ta sẽ không bao giờ bị ốm lại nữa.”
Hứa Phàm kiên định nói: “Không uống thuốc!”
“Uống một lần cuối cùng thôi.”
“Không uống!”
Hứa Chiêu cố ý nói: “Không uống ba sẽ ép con.”
Hứa Phàm thẳng người dậy, nhìn chằm chằm Hứa Chiêu nói: “Ép con, con, con sẽ…”
Hứa Chiêu cười hỏi: “Con thế nào?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc mà nói: “Con sẽ, con sẽ zô cùng tức giận!”
Còn “zô cùng” tức giận cơ, Hứa Chiêu nhịn không được phì cười.
Hứa Phàm không cười tí nào, thanh âm non nớt mà nghiêm túc cực kỳ: “Không cười! Ba ba không được cười! Ba ba không được cười!”
Hứa Chiêu mãnh mẽ nhịn xuống, nói: “Ừ, ba ba không cười.”
Hứa Phàm đổi thành giọng làm nũng, nhẹ nhàng thương lượng: “Ba ba, con không uống thuốc nha.”
Hứa Chiêu quả thật yêu ch.ết đi được Hứa Phàm khỏe mạnh nghịch ngợm như thế này, bắt chước giọng nói ngây thơ của Hứa Phàm nói: “Chúng ta cùng uống thuốc nha.”
Hứa Phàm: “…”
Hứa Chiêu cười rộ lên: “Hứa bảo bảo, ba ba cùng con nói chuyện này, con uống thuốc nốt một lần, hết bệnh rồi, mùng sáu tết ba ba dắt con đi xem phim, phim có bạn nhỏ, bạn nhỏ đi trừ ma. Sau đó dắt con đi ăn chân giò, thịt dê, thịt cá, canh trứng, con có chịu không?”
Vừa nghe được ăn nhiều như vậy, Hứa Phàm dao động, cái miệng nhỏ nuốt nước miếng, nói: “Ba ba, có chân giò ạ?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Ừ, có chân giò, còn có cả thịt dê, thịt cá, canh trứng gà.”
“Oa, nhiều quá đi.” Hứa Phàm vỗ tay.
Hứa Chiêu tiếp tục dùng mĩ thực để hấp dẫn Hứa Phàm: “Đúng rồi, ngoan ngoãn uống thuốc một lần cuối cùng, rồi ba dắt con lên thị trấn, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, được không?”
Hứa Phàm nghiêng đầu nói: “Con, con, con còn muốn ăn mễ hoa đường.”
Hứa Chiêu đáp rõ ràng: “Được.”
Hứa Phàm không biết đủ mà nói: “Còn cả khoai nướng nữa.”
“Không thành vấn đề, tối ngoan ngoãn uống thuốc được không?”
“Dạ.” Hứa Phàm gật đầu.
Nghe vậy, Hứa Chiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.