Chương 115
Edit: Blanche
Cứ như vậy vào đến thị trấn, Thôi Định Sâm thấy thời gian vẫn còn sớm nên gửi ô tô trước cửa rạp chiếu phim rồi dắt Hứa Chiêu, Hứa Phàm đi dạo quanh thị trấn trong chốc lát.
Lúc này đang là dịp Tết, thị trấn lại đang phát triển nên đâu đâu cũng thấy cảnh tượng náo nhiệt, phố ăn vặt càng vui hơn, bán đủ thứ nào là mứt quả, mễ hoa đường, bỏng ngô, khoai nướng, mùi thơm lừng.
Hứa Phàm bị ốm mới khỏi nên chưa được ăn uống no say từ lâu giờ chịu không nổi hấp dẫn, tay nhỏ nắm chặt ống quần Hứa Chiêu, miệng bi bô liên tiếp đòi ăn.
Hứa Chiêu cúi đầu hỏi: “Con muốn ăn cái gì?”
Hứa Phàm nhìn mứt quả, lại nhìn mễ hoa đường, lại nhìn bỏng ngô, nói: “Muốn ăn, muốn ăn… Con, con muốn ăn hết!”
Thật sự không khách sáo tí nào!
Hứa Chiêu nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhiều lắm, con không ăn hết.”
Hứa Phàm chắc chắn nói: “Có thể!”
Hứa Chiêu đem nan đề quăng cho Hứa Phàm, hỏi: “Nếu không ăn hết thì làm sao?”
Cái vấn đề này không làm khó được Hứa Phàm, Hứa Phàm nói: “Ăn không hết, ăn không hết, mang về nhà! Đói bụng, đói bụng lại ăn.”
Hứa Chiêu quyết định tiếp thu ý kiến của bạn nhỏ Hứa Phàm, mỗi loại đồ ăn mua một ít, ăn không hết thì mang về nhà, có thể cho Đại Trang, Cường Cường ăn. Chỉ một lát, trong lòng Hứa Chiêu đã có một túi lớn.
Hứa Phàm thì mang vẻ mặt hạnh phúc ngồi trong lòng Hứa Chiêu, ăn một miếng khoai nướng liền lộ ra nụ cười tươi: “Oa, ăn ngon quá đi!”
Hứa Chiêu hỏi: “Cho ba ba ăn một miếng, được không?”
Hứa Phàm lập tức đưa khoai đến bên miệng Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu thuận thế cắn một miếng nhỏ, sau đó nói: “Con cho Thôi Nhị gia ăn một miếng đi.”
Hứa Phàm cúi đầu ăn khoai nướng, làm như không nghe thấy.
Quá keo kiệt!
Thôi Định Sâm xấu hổ.
Hứa Chiêu nhỏ giọng nói với Hứa Phàm: “Con ăn mấy món này đều do ông trả tiền, lát nữa ông còn dắt chúng ta đi xem phim, đi ăn chân giò, con thật sự không cho ông ăn một miếng sao?”
Hứa Phàm ngẩng đầu nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu lại hỏi lại: “Không cho ông ăn thật sao?”
Hứa Phàm lúc này mới thông suốt, mình ăn đều là tiền của Thôi Nhị gia, lập tức lấy tay bẻ một một miếng khoai lang, đưa về phía Thôi Định Sâm, bi bô mà nói: “Thôi Nhị gia, cho ông, cho ông khoai lang nướng, ăn ngon lắm.”
Thật, thật hào phóng!
Nhưng Hứa Phàm có thể cho người khác ăn đã rất tốt rồi. Thôi Định Sâm không ăn, giống như những người khác khen Hứa Phàm một câu để khích lệ, rồi bảo Hứa Phàm ăn đi.
Hứa Phàm quay đầu nhìn Hứa Chiêu nói: “Ba ba, Thôi Nhị gia, Thôi Nhị gia, ông không ăn, tự con ăn.”
Hứa Chiêu đổ hết cả mồ hôi.
Thôi Định Sâm mỉm cười nhìn.
Hứa Chiêu có chút ngại nhìn Thôi Định Sâm, nói rằng trước không cảm thấy Hứa Phàm keo kiệt, vì trước kia vật tư thiếu thốn nên khó tránh khỏi cái gì cũng tham, gần đây cậu quan sát kĩ càng hành vi của Hứa Phàm, mới thấy được quả thật Hứa Phàm hơi không hào phóng cho lắm, vì thế sau này cậu sẽ dạy dỗ lại Hứa Phàm.
Thôi Định Sâm không cho là đúng mà nói: “Không sao, lớn lên là hết.”
Hứa Chiêu nghi hoặc: “Làm sao anh biết?”
Thôi Định Sâm cười: “Con anh đương nhiên là giống anh.”
Nghe vậy, trong lòng Hứa Chiêu không tự chủ mà ngọt ngào, điều này có nghĩa là Thôi Định Sâm coi Hứa Phàm như con ruột mà đối đãi. Cha ruột của Hứa Phàm là ai, Hứa Chiêu vẫn chưa từng nói với Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm cũng không hỏi.
Hứa Chiêu biết, đây là tôn trọng Thôi Định Sâm dành cho cậu.
Lúc này, Hứa Chiêu đột nhiên có nguyện vọng muốn nói ra, muốn nói rõ ràng chuyện thân thế của Hứa Phàm với Thôi Định Sâm. Chỉ là ở đây không tiện, một hai câu không nói rõ được, vậy nên chờ sau khi cơm nước xong thì nói.
Hứa Chiêu tạm thời đặt suy nghĩ này ở trong lòng, cùng Thôi Định Sâm, Hứa Phàm đi dạo thêm một lúc, mua thêm không ít đồ dùng trong nhà, toàn bộ đều bỏ hết vào cốp xe của Thôi Định Sâm.
Đã gần tới giờ xem phim, Hứa Chiêu, Hứa Phàm, Thôi Định Sâm cầm vé đi vào tìm chỗ ngồi, trình tự là Hứa Chiêu, Hứa Phàm, Thôi Định Sâm, nói cách khác, Hứa Phàm ngồi giữa hai người.
Nhìn thấy màn chiếu phim thật lớn, Hứa Phàm lập tức hưng phấn đứng lên.
“Ba ba! TV lớn! Xem phim!” Tiếng nói non nớt của Hứa Phàm vang lên: “Lớn quá đi!”
“Ừ, ba biết ba biết, nơi công cộng, con nói chuyện nhỏ giọng lại một chút.” Hứa Chiêu nhẹ giọng nói: “Không được làm phiền người khác, biết chưa?”
Hứa Phàm nghe xong gật đầu.
Hứa Chiêu còn nói: “Lát nữa cũng không được la to, chúng ta làm bé ngoan, được không?”
Hứa Phàm lần thứ hai gật đầu, một lát sau bé quay mặt nhìn Hứa Chiêu: “Ba ba, con có thể, con có thể làm bé ngoan.”
Hứa Chiêu đáp lời Hứa Phàm: “Không sai, con là giỏi nhất!”
“Dạ, con là giỏi nhất!”
Hứa Chiêu lấy phương thức khích lệ mà nói luật lệ trong rạp chiếu phim với Hứa Phàm một lần, để Hứa Phàm ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc, sau đó nhìn về hướng Thôi Định Sâm thì thấy Thôi Định Sâm đang dịu dàng nhìn qua, làm Hứa Chiêu hơi ngượng ngùng, hỏi: “Tiểu thúc, anh nhìn gì thế?”
Thôi Định Sâm không hề đỏ mặt nói: “Nhìn em.”
Hứa Chiêu: “…”
Thôi Định Sâm còn nói: “Em thật sự rất đẹp.”
Thôi Định Sâm rất dễ dàng trêu chọc Hứa Chiêu, Hứa Chiêu một chút kinh nghiệm phản kháng cũng không có, may là trong phòng chiếu phim tối thui, không ai thấy được hai gò má đỏ ứng của cậu, nhưng cậu vẫn lắp bắp nói: “Xem, xem phim đi”, làm Thôi Định Sâm bật cười vì sự ngây thơ của cậu.
Hứa Chiêu càng 囧.
Thôi Định Sâm tựa hồ rất thích thế, có ý nghiêng thân mình gần với Hứa Phàm, tay khoác lên lưng ghế Hứa Chiêu, bàn tay to lớn như vô tình chạm vào đầu vai của Hứa Chiêu, ngón tay còn vô ý vuốt vuốt.
“Tiểu thúc.” Hứa Chiêu thấp giọng gọi.
Thôi Định Sâm vô tội nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cạn lời, đành bảo: “Xem phim đi.”
Thôi Định Sâm đáp ứng rõ ràng, nhưng tay vẫn không rời đi, thậm chí khi phim bắt đầu, y hoàn toàn không xem mà nương vào ánh sáng yếu ớt nhìn thẳng tắp vào Hứa Chiêu.
Từ khi hai người xác định quan hệ tới nay vẫn luôn bận rộn công việc, nhất là trong khoảng thời gian sang năm mới này, đầu tiên là chuyện thu hoạch rau dưa, sau đó thì đi chúc Tết, ngay cả một cái ôm cũng khó.
Thôi Định Sâm muốn ôm Hứa Chiêu, càng muốn hôn Hứa Chiêu, tưởng tượng như thế, ánh mắt của y rơi từ người Hứa Chiêu xuống Hứa Phàm. Tuy rằng bình thường Hứa Phàm nói không ngừng miệng nhưng khi nghiêm túc làm một việc gì đó thì sẽ rất chuyên tâm, ví dụ như lúc nghe radio, lúc xem TV, trừ bỏ bị mỹ thực hấp dẫn thì có gọi hai ba câu bé cũng không nghe.
Cho nên, Thôi Định Sâm lớn mật mà vượt qua đầu Hứa Phàm, tới chỗ Hứa Chiêu, lúc Hứa Chiêu quay lại thì hung hăng hôn môi cậu.
Hứa Chiêu ngay lập tức lo lắng, Thôi Định Sâm quá bạo rồi, dù cho trước sau hai hàng chẳng cao ai nhưng đây vẫn là rạp chiếu phim mà, hơn nữa Hứa Phàm còn ngồi ngay dưới nụ hôn của bọn họ.
Quá lớn mật rồi!
Sợ làm phiến những người khác, Hứa Chiêu không dám làm gì mạnh bạo, chỉ hơi nhẹ đẩy đầu vai Thôi Định Sâm.
Chỉ là Thôi Định Sâm không buông Hứa Chiêu ra, ngược lại càng thêm tham lam, dường như muốn nuốt Hứa Chiêu vào bụng. Toàn thân như bị lửa đốt, Hứa Chiêu càng phản kháng, y càng dùng sức, cứ như vậy hôn nhau, đột nhiên trong đầu hiện ra một hình ảnh, là hình ảnh của năm năm về trước.
Năm năm trước trong khách sạn Kiến Thiết, cũng trong hoàn cảnh tối như mực, dưới tác dụng của cồn, y không thể khống chế mà hôn môi nam sinh kia, cũng như bây giờ, nhưng hình ảnh chợt lóe mà cũng chợt qua, đầu óc của y giờ chỉ còn toàn là Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu,
Tất cả đều là Hứa Chiêu.
Y chưa từng thích một người nào như vậy, làm y muốn giữ chặt mãi không buông, nhưng cuối cùng vẫn trong tiếng nổ mạnh phát ra từ trong phim mà buông Hứa Chiêu ra, nhìn con ngươi long lanh ngập nước của Hứa Chiêu mà lòng ngọt như mật, lúc này mới bớt nhớ, nói: “Chúng ta cùng xem phim.”
Người, người đàn ông này… Hứa Chiêu có hơi bực lại có chút vui, nhưng chỉ vì câu “lại hôn thêm lần nữa” của Thôi Định Sâm mà tan thành mây khói. Sau đó hai người thành thật mà xem phim, cho tới khi phim kết thúc.
Thôi Định Sâm hỏi Hứa Chiêu: “Phim hay không?”
Hứa Chiêu nói: “Cũng được.”
Thôi Định Sâm lại hỏi Hứa Phàm: “Tam oa tử, con có thấy phim hay không?”
Hứa Phàm mở to hai mắt, tích cực trả lời: “Hay lắm ạ, còn có, có, có… Bạn nhỏ “bụp” một cái, đánh tan người xấu luôn!”
Đánh tan!
Hứa Chiêu bật cười.
Thôi Định Sâm không nhịn được cười,
Sau đó hai người nghe Hứa Phàm thiếu thốn từ ngữ phấn khích kể lại nội dung phim. Vừa nghe vừa lái ô tô, sau đó cả ba đã tới khách sạn lớn nhất trên thị trấn – khách sạn Giải Phóng.
Thôi Định Sâm quen đặt phòng 206, nhưng hôm nay phòng 206 đã có người đặt trước.
Thôi Định Sâm đành dẫn Hứa Chiêu, Hứa Phàm tới phòng 205, kết quả vừa mới ngồi vào đã thấy phòng 206 bên cạnh truyền tới tiếng tranh cãi không ngừng, hỏi phục vụ mới biết bên cạnh là một nhóm người đang họp lớp.
Một đám thanh niên cãi nhau, Thôi Định Sâm thật sự không vui, hòi ý Hứa Chiêu, Hứa Phàm cũng không quá thích, hai người liền dắt Hứa Phàm tới phòng 201, bây giờ mới yên tĩnh lại.
Hứa Phàm vừa đến nơi xa lạ luôn có một khoảng thời gian ngoan cực kỳ, thật ra đang làm quen, ngốc manh nhìn khắp mọi nơi, vô cùng an tĩnh.
Hứa Chiêu không quầy rầy quá trình thích ứng của Hứa Phàm.
Thôi Định Sâm đưa thực đơn cho Hứa Phàm: “Hứa Phàm à, con muốn ăn gì thì cứ gọi cái đó, được chứ?”
Hứa Chiêu vươn tay trước một bước, vừa cầm được thực đơn chợt nghe Hứa Phàm nói: “Ba ba, con muốn gọi, gọi món ăn.”
Hứa Phàm từng ăn tối ở khách sạn rồi, biết cái việc “gọi món ăn” này, bình thường mỗi lần đều là người lớn chọn, có thể gọi ra nhiều món ăn ngon, bé rất muốn xem.
Hứa Chiêu không nói hai lời, đặt thực đơn trước mặt Hứa Phàm.
Hứa Phàm nhìn chằm chằm thực đơn, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng đưa thực đơn cho Hứa Chiêu, nói: “Ba ba, ba ba, ba chọn, ba chọn đi.”
Hứa Chiêu cười hỏi: “Vì sao con không chọn?”
Hứa Phàm nghĩ nghĩ, rồi thành thật trả lời: “Con, con là bảo bảo, con, con chưa đến trường, con không biết chữ.”