Chương 117
Edit: Blanche
Nghe vậy, trong lòng Thôi Định Sâm run lên, bỗng có một ý nghĩ không nên có. Y nhìn chằm chằm Hứa Chiêu, một hồi lâu mới cất tiếng: “Vì sao em không biết đối phương là ai?”
Hứa Chiêu thành thật trả lời: “Bởi vì lúc đó em uống say.”
“Uống say? Em thực sự đi uống rượu say à?” Thôi Định Sâm nhớ rõ Hứa Chiêu không uống được rượu.
“Dạ, em không biết uống rượu.”
“Vậy sao em lại uống say?”
“Vì hôm đó là sinh nhật Tề Soái.”
Liên tục trả lời ba câu hỏi của Thôi Định Sâm, Hứa Chiêu rốt cục nói hết luôn. Vươn tay gắp thêm đồ ăn cho Hứa Phàm, sau đó cậu nhẹ giọng kể với Thôi Định Sâm: “Hôm đó là sinh nhật của Tề Soái, Tề Soái mời không ít bạn học cũng tới tham dự, trong đó có em. Chúng em chơi đùa rất vui, lại uống thêm tí rượu nên bị quá giờ về kí túc xá, không ít người thì quay về nhà, còn lại thì Tề Soái bỏ tiền mượn phòng khách sạn.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Cho nên, em cũng ngủ ở khách sạn?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ, trước kia nhà em nghèo, ăn còn không có mà ăn huống chi là uống rượu, nên em chỉ uống hai chén đã không chịu được nữa, lúc đến khách sạn thì ý thức đã mơ hồ, sau đó có một người tới.”
“Ai vậy?”
“Em không biết.”
“Không thấy rõ sao?”
“Em không thấy rõ lắm.” Hứa Chiêu nói: “Lúc ấy thị trấn mới bắt đầu có điện, điện áp lại không ổn định, thường xuyên mất, em lại say tới mơ hồ, theo bản năng tưởng là Tề Soái nên em không cự tuyệt.”
Nghe vậy, sắc mặt Thôi Định Sâm khẽ biến, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó xảy ra chuyện không nên phát sinh, sáng hôm sau tỉnh lại em mới phát hiện không phải là Tề Soái mà là một người đàn ông xa lạ. Người kia ngủ rất say, em thì lại rất nhát gan, lần đầu tiên gặp phải chuyện này, theo bản năng lập tức chạy trốn, cho nên ngay cả mặt mũi người kia ra sao em cũng không dám nhìn, chỉ nhanh chóng bỏ chạy.”
Hứa Chiêu vừa tìm tòi trong ký ức của nguyên Hứa Chiêu vừa sắp xếp ngôn ngữ để kể lại, hoàn toàn không chú ý sắc mặt của Thôi Định Sâm đang biến hóa theo từng chữ.
Dừng một chút, Hứa Chiêu nói tiếp: “Sau khi về trường, Tề Soái biết em đã ngủ với một người đàn ông xa lạ nên đối với em càng không tốt, cũng không biết vì sao trong trường học lại đồn đại rằng phẩm chất em không tốt.”
“Càng không may là năm đó hạn hán toàn thị trấn, lương thực thiếu thốn, hai người anh trai của em cực lực ngăn cản em đi học, tuy rằng mẹ em vẫn luôn chịu mọi áp lực để em được đến trường.”
“Nhưng em không muốn mẹ em khổ nữa, nên chủ động nghỉ học, trở về thôn Nam Loan không bao lâu thì có Hứa Phàm.”
Rốt cục cũng nói ra chuyện này một cách đơn giản, Hứa Chiêu lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm, phát hiện sắc mặt Thôi Định Sâm vô cùng khó nhìn, trong lòng lộp bộp, nhỏ giọng gọi: “Tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm hoàn hồn.
Hứa Chiêu hỏi: “Tiểu thúc, anh sao vậy?”
Ánh mắt Thôi Định Sâm hơi vô hồn, một hồi lâu mới nhìn Hứa Chiêu, hỏi: “Là, là khách sạn nào?”
Hứa Chiêu nhất thời không hiểu ý của Thôi Định Sâm: “Gì cơ ạ?”
Thôi Định Sâm trực tiếp hỏi: “Em và người xa lạ kia ngủ ở khách sạn nào?”
Bị hỏi vấn đề này làm trên mặt Hứa Chiêu có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành thực trả lời: “Là khách sạn Kiến Thiết gần trường học ạ.”
Khách sạn Kiến Thiết!
Là khách sạn Kiến Thiết!
Thôi Định Sâm nhanh chóng hỏi: “Số phòng bao nhiêu?”
“Em không nhớ rõ.” Lúc ấy vừa sợ hãi vừa vội vàng, ngay cả cửa lớn cũng suýt tìm không thấy, sao mà nhớ được số phòng. Cậu thành thật trả lời, thấy Thôi Định Sâm vốn luôn bình thản nay lại tối sầm mặt mũi, trong lòng có hơi suy sụp, hỏi: “Tiểu thúc, anh để ý sao?”
Thôi Định Sâm chậm nửa nhịp mới hỏi lại: “Để ý cái gì?”
Hứa Chiêu nói: “Để ý người kia là ai chăng?”
Trong đầu Thôi Định Sâm đang loạn cào cào, nhưng vẫn trả lời theo bản năng: “Không để ý.”
Mặc dù thế, Hứa Chiêu vẫn thấy Thôi Định Sâm bỗng dưng rất kì quái, lại gọi một lần nữa: “Tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm bỗng nhiên bừng tình, nói: “Anh đi vệ sinh chút.”
Hứa Chiêu mang vẻ mặt nghi hoặc mà dạ một tiếng.
Thôi Định Sâm nhanh chóng đứng dậy, không hiểu sao mà vô cùng kích động, không cẩn thận đụng đổ ghế ngồi, làm Hứa Chiêu, Hứa Phàm giật mình. Y vội vàng nói xin lỗi, sau đó vội vàng ra khỏi phòng ăn, đi thẳng tới chỗ vòi nước, nhìn hai tay đang không ngừng run rẩy.
Năm năm trước –
Khách sạn kiến thiết –
Trường nông nghiệp tỉnh –
Say rượu –
Chạy trối ch.ết –
Sao, sao có thể trùng hợp như thế, làm y không cách nào bình thường đối mặt với Hứa Chiêu, chỉ có thể chạy trốn rồi tự hỏi, tự hỏi đủ thứ kỳ quái… Có khi nào, có khi nào người đó là Hứa Chiêu?
Nghĩ như vậy, lòng Thôi Định Sâm chấn động khó mà bình tĩnh, lại nghĩ tới Trầm Giai Dương… Nếu như là Hứa Chiêu, vậy, Trầm Giai Dương là cái gì, Thôi Định Sâm nghĩ không ra, đủ loại suy nghĩ thừa thắng xông lên, tràn ngập đại não, chỉ là suy nghĩ “đó là Hứa Chiêu” quá mạnh mẽ, mạnh mẽ át cả lý trí của y. Y xoay người lên phòng 206 tìm Trầm Giai Dương.
Chỉ là phòng 206 đã không còn bóng dáng của Trầm Giai Dương, chỉ còn hai nhân viên phục vụ đang thu dọn bàn ăn.
Thôi Định Sâm hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”
Người phục vụ đáp: “Họ về rồi ạ.”
Thôi Định Sâm tiếp tục hỏi: “Về lâu chưa?”
Nhân viên phục vụ trả lời: “Mới về thôi ạ.”
“Cô biết bọn họ đi đâu không?”
“Dạ tôi không biết.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Thôi Định Sâm ra khỏi phòng 206, y không lập tức về lại phòng 201 mà đi ra ngoài cửa khách sạn, mua một bao Đại Tiền Môn ở cửa hàng bên cạnh. Y đã lâu không hút thuốc, bởi vì Hứa Chiêu, Hứa Phàm không thích, nhưng lúc này y cần một điếu để bình ổn lại tâm trạng.
Y hút chậm rì rì, nhìn người xe đi tới đi lui trên đường lớn, cố gắng hồi tưởng lại đêm năm năm về trước nhưng thực ra một chút manh mối cũng không thấy. Y suy sụp ngồi thụp xuống vỉa hè.
Hút hết một điếu thuốc, cả người đã bình tĩnh hơn rất nhiều, trong lòng cũng có tính toán. Y đứng dậy, đi vào trong khách sạn, thẳng tắp đi về phòng 201.
Trong phòng ăn, hai cha con Hứa Chiêu, Hứa Phàm tựa hồ đã ăn no, đang nói chuyện linh tinh thì Thôi Định Sâm tiến vào, cả hai cùng quay đầu nhìn.
“Thôi Nhị gia, ông, ông đi đâu thế?” Hứa Phàm hỏi.
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm không chớp mắt.
Hứa Phàm nghiêng đầu hỏi: “Ông nhìn cháu làm gì thế?”
Thôi Định Sâm lúc này mới mở miệng: “Nhìn cháu đáng yêu.”
Đây là lần đầu tiên Thôi Định Sâm đứng đắn khen Hứa Phàm, Hứa Phàm hơi thẹn thùng, nằm úp sấp vào ngực Hứa Chiêu, nhỏ giọng nói: “Ba ba, Thôi Nhị gia bảo con đáng yêu.”
Hứa Chiêu xoa đầu Hứa Phàm, quay đầu nhìn Thôi Định Sâm: “Tiểu thúc, vừa rồi anh làm sao vậy?”
“Xin lỗi.” Thôi Định Sâm nói dối: “Vừa rồi bụng anh có chút không thoải mái.”
“Không phải là vì em –”
“Không phải.” Thôi Định Sâm giành trước: “Không phải, tuyệt đối không phải, không quản trước kia em thế nào, anh không để ý, anh thích em và Hứa Phàm của bây giờ. Vừa rồi bụng không thoái mái nên anh đi vệ sinh thôi.”
Nghe Thôi Định Sâm nói không để ý, Hứa Chiêu thả lỏng, nghe Thôi Định Sâm nói đau bụng, Hứa Chiêu quan tâm hỏi: “Vậy bây giờ sao rồi? Anh còn đau không?”
Thôi Định Sâm đành phải nói: “Bây giờ tốt hơn rồi.”
“Vậy anh có ăn thêm chút không? Vừa rồi anh không ăn nhiều.”
“Không ăn nữa, anh đi trả tiền.” Thôi Định Sâm nói.
Hứa Chiêu cản Thôi Định Sâm lại: “Em trả rồi.”
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cười: “Anh mời em nhiều lần rồi, em phải trả lại chứ, nên vừa nãy em đi thanh toán rồi.”
Thôi Định Sâm cười cười, không cùng Hứa Chiêu so đo việc nhỏ này, nói: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
“Chờ một chút.” Hứa Chiêu nói.
“Sao vậy?” Thôi Định Sâm hỏi.
Hứa Chiêu nói: “Em muốn gói mấy món chưa ăn hết về.”
Thôi Định Sâm nhìn lên bàn cơm, Hứa Chiêu đúng là người lễ phép, không chỉ trong cách cư xử, ngay cả lễ nghi trên bàn ăn cũng thế. Những món y chưa hề ăn, Hứa Chiêu và Hứa Phàm vẫn ăn nhưng trước đó có gắp ra riêng phần y, cho nên trên bàn vẫn dư khá nhiều, hoàn toàn có thể mang về nhà.
“Được.” Thôi Định Sâm gật đầu: “Vừa lúc anh mới mua hai cái cặp lồng để ở phía sau xe, đợi anh đi lấy.”
“Cảm ơn tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm lấy cặp lồng lên, rửa trong nhà hàng một lần sau đó mới mang lên phòng, gắp hết đồ ăn thừa vào trong cặp lồng rồi xách lên ô tô.
Ngồi vào trong ô tô, Hứa Phàm bắt đầu hưng phấn, miệng không ngừng lại được mà bla bla. Nói càng ngày càng ít, sau đó không tới năm phút, bé đã dựa vào ngực Hứa Chiêu ngủ.
Thôi Định Sâm tự động lái xe chậm lại, nhưng vẫn nhanh chóng về tới thôn Nam Loan. Thôi Định Sâm xuống xe trước, sau đó cúi người vào ghế sau bế Hứa Phàm ra, sau đó mới để Hứa Chiêu ra khỏi xe.
Hứa Chiêu vừa ra liền nói: “Tiểu thúc, anh đưa em đi, để em bế.”
Thôi Định Sâm nói: “Không có gì, anh bế được.”
“Trên người nó bẩn lắm, để em ôm cho.”
Kỳ thật Hứa Phàm rất sạch sẽ, chủ yếu Hứa Chiêu sợ Thôi Định Sâm thấy trẻ con phiền toái, chỉ là Thôi Định Sâm kiên trì muốn ôm Hứa Phàm.
Hứa Chiêu đành phải xách đồ theo sau.
Hai người cùng đi vào trong sân nhà.
Cha Hứa, mẹ Hứa ra đón.
Thôi Định Sâm vẫn không đưa Hứa Phàm ra, mà lập tức bế bé vào trong phòng ngủ, đặt bé lên giường, tâm tình phức tạp mà nhìn bé trong chốc lát, cho tới khi Hứa Chiêu cầm một ly nước vào mời Thôi Định Sâm uống.
Thôi Định Sâm uống một ngụm rồi nói: “Hứa Phàm ngủ rồi, em cũng ngủ một lát đi.”
Hứa Chiêu gật đầu, sau đó hỏi: “Anh thì sao?”
Thôi Định Sâm nói: “Anh về thị trấn chút.”
“Anh có việc cần làm sao?” Hứa Chiêu hỏi.
Thôi Định Sâm thành thật trả lời: “Ừ, anh có chút việc.” Còn là việc vô cùng vô cùng gấp.
Nghe nói có việc, Hứa Chiêu không giữ Thôi Định Sâm lại nữa: “Dạ, vậy anh về đi, trên đường chú ý an toàn.”
Thôi Định Sâm gật đầu, vươn tay xoa đầu Hứa Chiêu: “Mấy ngày nữa anh sẽ tới nói chuyện với ba mẹ.”
Hứa Chiêu cười.
Thôi Định Sâm cúi đầu hôn lên trán Hứa Chiêu: “Anh đi đây.”
“Dạ.”
Thôi Định Sâm đưa quà tết cho cha mẹ Hứa rồi chạy ra khỏi cửa nhà Hứa Chiêu, ngồi lên ghế lái, khởi động xe rồi chậm rãi rời khỏi thôn Nam Loan. Mới vừa đặt bánh lên đường lớn, tốc độ liền nhanh hơn, chờ tới khi tới đường thị trấn, tốc độ càng nhanh như chớp.
Nhưng y không về nhà họ Thôi, cũng không về nhà mình, mà lại chạy tới nhà Trầm Giai Dương.