Chương 129
Edit: Blanche
Chẳng lẽ là ảo giác?
Hứa Chiêu lần thứ hai quay đầu lại nhìn vẫn không thấy ai hết, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhịn không được nhìn thêm mấy lần, ngay cả Hứa Phàm cũng quay đầu lại, sau đó bé chớp mắt nhìn Hứa Chiêu, tò mò hỏi: “Ba ba, ba nhìn gì thế ạ?”
Hứa Chiêu cười: “Ba không nhìn gì hết.”
Hứa Phàm nghiêng đầu hỏi: “Không nhìn gì hết là nhìn gì ạ?”
Biết là nhóc con này sẽ hỏi tiếp mà, Hứa Chiêu vươn tay véo má Hứa Phàm một chút, mỉm cười: “Không nói nhiều nữa, chúng ta đi.”
Hứa Phàm lại hỏi: “Đi đâu thế ạ?”
Hứa Chiêu cười: “Đi chợ.”
“Đi chợ làm gì ạ?”
“Đi bán rau, đi tìm ba ba lớn.”
Buổi sáng Thôi Định Sâm gọi điện tới, nói rằng sẽ ở chợ chờ Hứa Chiêu và Hứa Phàm. Vừa rồi bé đã được Hứa Chiêu dạy rằng “ba ba lớn là Thôi Định Sâm”, Hứa Phàm còn nhớ, nên nói ngay: “Ba ba lớn là Thôi Nhị gia.”
Hứa Chiêu cười gật đầu, khi ngẩng đầu, khóe mắt cậu thấy được ở cách đó không xa có một bóng người, tuy rằng chỉ chợt lóe qua, nhưng cậu vẫn chắc chắn được một chuyện –
Có người đi theo cậu.
Cậu theo bản năng ôm Hứa Phàm thật chặt, nhanh chân đi về hướng chợ Đông. Cậu tới trước một con ngõ nhõ, chỉ cần đi qua đây là sẽ tới ngay khu chợ náo nhiệt, kết quả là lại bị một tiếng gọi quen thuộc làm cho dừng lại.
“Hứa Chiêu!”
Hứa Chiêu quay đầu, cư nhiên là Trầm Giai Dương, hơn nữa chỉ có một mình Trầm Giai Dương.
Mới hơn một tháng không gặp, Trầm Giai Dương đã thay đổi rất nhiều, gầy đi, đen hơn, tóc dài ra không ít mà không cắt đi, cả người có thể nhìn ra sự lụn bại và đáng thương.
Nhưng, Hứa Chiêu không phải thánh mẫu, Trầm Giai Dương cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, cậu hơi giật mình sau đó bình tĩnh nhìn Trầm Giai Dương, cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì à?”
Trầm Giai Dương ừ một tiếng: “Có việc.”
“Việc gì?”
“Tôi muốn nói với cậu về chuyện liên quan tới Định Sâm.”
Định Sâm!
Mỗi khi Hứa Chiêu nghe thấy Trầm Giai Dương gọi hai chữ này, cậu đều muốn đánh cho hắn một trận, lần này cũng thế, nhưng cậu là một người lý tính biết phân rõ phải trái, sẽ không dễ dàng động thủ.
Cậu đặt Hứa Phàm có hơi nặng xuống dưới đất, rồi đưa mắt nhìn Trầm Giai Dương, hỏi lại: “Chuyện liên quan tới Định Sâm là gì?”
Trầm Giai Dương nói: “Chuyện tình cảm.”
“Chuyện gì thì nói đi?” Hứa Chiêu không hiểu lắm.
Trầm Giai Dương nhìn Hứa Chiêu, trong mắt hiện rõ sự kiên định không thể phản bác, nói thẳng: “Tôi hy vọng cậu có thể rời đi.”
Rời đi?
Hứa Chiêu hỏi: “Lý do là gì?”
Trầm Giai Dương ra vẻ đứng đắn mà nói: “Lý do là vì tôi thích Thôi Định Sâm, cậu thích Tề Soái, nếu cậu rời đi, tôi sẽ tác thành cậu với Tề Soái.”
Ha, Hứa Chiêu cười một tiếng.
Sắc mặt Trầm Giai Dương nhất thời không dễ nhìn, hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Hứa Chiêu thu lại nụ cười: “Trầm Giai Dương, tôi nhớ rõ rằng tôi không chỉ nói với cậu một lần rằng tôi không thích Tề Soái, những lời này cậu nghe không hiểu sao?”
“Cậu nói dối, trước kia cậu với Tề Soái – “
Hứa Chiêu kiên định phản bác: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, bây giờ tôi thích Thôi Định Sâm.”
“Nói láo!” Trầm Giai Dương lớn tiếng gào: “Mày nói láo! Trước kia mày lúc này cũng theo sau Tề Soái, lấy nước rửa hộp cơm giặt quần áo cho hắn ta, sao giờ nói không thích là không thích. Nhất định là mày muốn trả thù tao, trả thù tao cướp đi hắn, nên mày mới cướp Thôi Định Sâm của tao, có phải không, có phải không?”
Trầm Giai Dương càng nói càng kích động, gương mặt oán giận, dĩ nhiên không còn là Trầm Giai Dương nhẹ nhàng nhã nhặn trước kia nữa, làm Hứa Chiêu cảm thấy xa lạ, ánh mắt không tự chủ được dừng trên quần áo Trầm Giai Dương. Tuy rằng đều là đồ mới tinh nhưng có thể nhìn ra hàng may gia công, chất vải bình thường, kém xa với quần áo của Trầm Giai Dương trước kia.
Cậu giật mình hiểu được nguyên nhân vì sao Trầm Giai Dương kích động đến vậy.
Trầm Giai Dương là con một, gia cảnh khá giả, người thành phố, hộ khẩu trung tâm, sống ở một nơi nhộn nhịp, vậy nên Trầm Giai Dương luôn có cảm giác hơn người, cho nên khi còn ở trường học, hắn ta vẫn luôn cười nhạo Hứa Chiêu.
Cho dù về sau gia cảnh nhà Trầm Giai Dương càng ngày càng sa sút, Trầm Giai Dương vẫn giữ bộ dáng cao cao tại thượng, gia cảnh khó khăn hơn thì chậm rãi bỏ nhưng vẫn nghĩ ra trăm phương ngàn kế để chiếm đoạt mọi thứ của Hứa Chiêu, trèo lên cây đại thụ Thôi Định Sâm này.
Năm năm, trong khoảng thời gian năm năm này.
Bởi vì Thôi Định Sâm áy náy nên đền bù vật chất cho Trầm Giai Dương rất nhiều. Trầm Giai Dương ăn, mặc, ở, đi lại, ngay cả một công việc tốt có thể diện cũng là Thôi Định Sâm tìm cho, không một ai dám làm gì hắn, có thể nói, từ khi sinh ra cho tới năm năm này, hắn chưa từng phải chịu khổ lấy một ngày, cho tới khi Hứa Chiêu xuất hiện, cho tới khi Thôi Định Sâm lấy lại hết những gì hắn không nên có.
Hắn ta mới phát hiện mình cái gì cũng không có, thực tế càng lúc càng tàn khốc, làm hắn ta không thể nào chấp nhận được.
Hắn sợ Thôi Định Sâm, không dám dây dưa với Thôi Định Sâm, vì thế hắn ta trút hết mọi bất mãn, phẫn nộ lên người Hứa Chiêu, gần như là điên cuồng.
Không sai, là điên cuồng.
Thật sự không ngờ nội tâm Trầm Giai Dương yếu ớt cùng cố chấp đến vậy.
Nhận ra vấn đề này, Hứa Chiêu vội vàng ôm Hứa Phàm vào ngực, một tay che một bên tai Hứa Phàm, nhấn vào lòng mình, để bé không nhìn thấy không nghe thấy bộ dạng điên loạn của Trầm Giai Dương. Lúc này, cậu mới nhìn thẳng vào hắn ta.
Trầm Giai Dương quả thực điên rồi, hắn lên án Hứa Chiêu cướp mắt Thôi Định Sâm, lên án Hứa Chiêu hại hắn và mẹ hắn không có nơi nào để đi, thân thể mẹ hắn không tốt vân vân, tất cả đều là Hứa Chiêu sai.
Căn bản không còn lý trí nữa.
Hứa Chiêu không tiếp lời, chỉ gắt gao ôm Hứa Phàm vào trong ngực, ánh mắt liếc nhìn về phía đồn công an cách đó không xa, lại nhìn bộ dáng điên cuồng của Trầm Giai Dương lúc này, trong lòng có chút kiêng kị, đồng thời có một ý tưởng. Trong lúc Trầm Giai Dương đang độc thoại, cậu chậm rãi dịch về hướng đồn công an.
Vừa lúc cậu thấy ở sân đồn công an có Tiểu Triệu. “Tiểu” trong Tiểu Triệu ý là tuổi còn nhỏ, nhưng dáng người lại cao ráo tráng kiện, vừa hàm hậu vừa tốt bụng, rất thích Hứa Phàm, mỗi lần thấy Hứa Phàm đều phải ôm ôm mấy cái, Hứa Phàm cũng rất thích Tiểu Triệu, nhiều lần gặp mặt đều chủ động chào hỏi.
Hứa Chiêu nhỏ giọng nói bên tai Hứa Phàm: “Hứa Phàm, con nghe kìa, chú Tiểu Triệu gọi con đó.”
Hứa Phàm lập tức hỏi: “Chú gọi con làm gì ạ?”
“Con đi hỏi thử xem sao, nhé?”
“Dạ.” Hứa Phàm ngoan ngoãn đáp ứng.
Hứa Chiêu xoay người buông Hứa Phàm ra.
Hứa Phàm lập tức chạy về phía đồn công an.
Hứa Phàm vừa chạy, Trầm Giai Dương lập tức phát hiện, muốn đuổi theo. Hứa Chiêu bước tới chặn đường, không tạo ra tiếng động lớn, Hứa Phàm không nghe thấy gì hết, vui vẻ chạy vào đồn công an.
Không cần lo lắng cho Hứa Phàm nữa, Hứa Chiêu lập tức phủi tay, đẩy mạnh Trầm Gia Dương ra, sắc mặt trầm xuống: “Trầm Giai Dương, cậu đủ chưa?”
Trầm Giai Dương lảo đảo một lúc mới đứng vững, tức giận nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nói chuyện không kiêng nể gì nữa: “Trầm Giai Dương, cậu hưởng thụ năm năm chưa đủ à, giờ bắt đầu tính đi cướp sao? Cậu lấy đâu ra tư cách mà nói tôi với Thôi Định Sâm dây dưa không rõ? Cậu không thấy ngượng mồm à?”
Nghe vậy, Trầm Giai Dương nhất thời ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Hứa Chiêu. Một câu nói đó, như con dao sắc bén chọc thẳng vào nơi xấu xí nhất đáy lòng hắn, máu tươi đầm đìa, làm bộc lộ hết mọi xấu xa dơ bẩn cửa hắn, lộ ra một hắn chân thực nhất. Trong mặt hắn có một ngọn lừa, càng ngày càng rực cháy, vẻ mặt cũng dữ tợn nhìn Hứa Chiêu, gằn từng chữ: “Đều là mày hại tao!”
Hứa Chiêu mặt không đổi sắc mà nói: “Là tự cậu hại chính cậu!”
“Là mày!” Trầm Giai Dương rống lớn.
Hứa Chiêu chắc chắn không gào lên theo, mà khinh thường nói “Không thể nói lý”, rồi xoay người đi về hướng đồn công an, khóe mắt vẫn chú ý hành động của Trầm Giai Dương. Quả nhiên, Trầm Giai Dương liên tục nói “là mày là mày”, sau đó mất đi lý trí, nhặt một viên gạch ở dưới đất lên đánh Hứa Chiêu.
“Hứa Chiêu! Cẩn thận!”
Người nói chính là Tiểu Triệu, Tiểu Triệu bế Hứa Phàm còn chưa kịp bế ra khỏi đồn công an đã thấy cảnh Trầm Giai Dương phát điên. Anh ta lập tức bỏ lại Hứa Phàm trong đồn công an, nhanh chóng chạy tới hướng Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đã sớm nhìn thấy hành động của Trầm Giai Dương, chuẩn xác né tránh, sau đó nhìn thẳng vào Trầm Giai Dương, tức giận: “Trầm Giai Dương, cậu điên rồi sao?”
“Điên rồi cũng là do mày làm hại!” Trầm Gai Dương dùng sức đánh lên người Hứa Chiêu, miệng còn gào to, nhưng hắn không thể nào làm Hứa Chiêu bị thương, chẳng những thế còn bị đưa tới đồn công an.
Đưa tới đồn công an! Hành động này của hắn, chắc chắn sẽ bị tạm giam!
Cố ý!
Hứa Chiêu cố ý!
Hứa Chiêu cố ý để công an thấy được hành vi của hắn!
Hứa Chiêu cố ý hại hắn!
Điều này càng làm cho Trầm Giai Dương luôn ở vị trí thắng cuộc càng thêm không phục, viên gạch trong tay hắn đột nhiên chuyển hướng, ném thẳng vào Hứa Phàm đang đứng ở cửa đồn công an, dù sao hắn cũng bị bắt rồi, muốn ch.ết cùng ch.ết!
“Hứa Phàm!”
Hứa Chiêu hoảng hột, vừa hô lên, thân thể đã chặn lấy viên gạch kia. Cậu hoàn toàn có thể tránh, chỉ là khi đó chỉ mành treo chuông. Đại não đột ngột truyền đến một cơn đau, làm toàn thân cậu như bị rút hết sức lực, cái gáy nhức nhối.
Trong nháy mắt, cơn đau đầu làm phiền cậu mấy ngày nay càng ngày càng khuếch trướng, đại não ong ong không ngừng, rồi tiếng ong ong đó chậm rãi biến thành đủ thứ âm thanh xa lạ, có tiếng la, có tiếng ô tô, và rất nhiều lời nói:
“Hứa Chiêu!”
“Hứa Chiêu!”
“Ba ba!”
“…”
“Hứa Chiêu, Hứa Chiêu.”
“Hứa Chiêu.”
“…”
Đứng ở quầy hàng trong chợ mãi mà không thấy Hứa Chiêu, Hứa Phàm, Thôi Định Sâm chạy tới đầu thôn Nam Loan đứng một lúc, vẫn không thấy người đâu, y gọi điện thoại mới biết Hứa Chiêu, Hứa Phàm sáng nay đã lái xe kéo rời thôn rồi, chắc là đi mua bánh quy cho Hứa Phàm.
Thôi Định Sâm lại quay về đợi, thực sự rất lo lắng, lần thứ hai y đi tìm hai cha con Hứa Chiêu, đi xuyên qua con ngõ cạnh chợ, chuẩn bị tới khu phố dành riêng cho người đi bộ xem một cái, không ngờ lại thấy cảnh Hứa Chiêu bỗng nhiên ngã xuống đất. Cả người y ngơ ngẩn, rồi lại thấy cái ót đầy máu tươi của Hứa Chiêu, y chỉ cảm thấy trong lòng như bị khoét một cái, đau đến hít thở không thông.
Hứa Chiêu!
Thôi Định Sâm lập tức tiến tới bế Hứa Chiêu lên, nhanh chóng chạy tới bệnh viện, để lại Trầm Giai Dương, Tiểu Triệu đứng tại đó, còn có cả Hứa Phàm bị dọa đang khóc oa oa.
“Ba ba! Ba ba của cháu! Ba ba của cháu đi rồi!”
Tiểu Triệu tỉnh lại, nhanh chóng ấn Trầm Giai Dương xuống đất, gọi những công an khác mang Trầm Giai Dương đi, rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Phàm đang cố gắng chạy theo Thôi Định Sâm.
“Tam oa tử!”
Tiểu Triệu vội vàng chạy tới bế Hứa Phàm lên, nói một câu “Chú Tiểu Triệu mang cháu đi tìm ba ba”, rồi bế Hứa Phàm chạy tới bệnh viên trung tâm thị trấn, hỏi y tá ở đó, vừa dỗ Hứa Phàm nín khóc vừa chạy lên tầng hai, lập tức thấy được Thôi Định Sâm từ trong phòng đi ra.
Thôi Định Sâm ôm đầu ngồi ở ghế chờ, không nói một lời, cũng không nhúc nhích, cho tới khi nghe thấy tiếng khóc của Hứa Phàm, y mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt đỏ bừng, gọi: “Hứa Phàm.”