Quyển 2 - Chương 61: Lời nói và việc làm như một

Dịch giả: archnguyen1984
“Vị trưởng bối trong nhà ngươi còn có thể chữa bệnh? Chữa được bệnh cho tu chân giả?” Dương Nhất Phàm càng thêm chấn kinh.


Tại phàm thế, y đạo là nghề phổ thông, nhưng tới thế giới tu chân thì các tu sĩ hầu như rất ít khi bị bệnh. Thể chất của tu chân giả sẽ tăng lên theo cảnh giới, càng ngày càng mạnh, cơ thể phàm nhân không thể so sánh được, do đó cũng rất ít khi nhiễm bệnh.


Tuy vậy, ở thế giới tu chân cũng không phải không xuất hiện một ít chứng bệnh cổ quái. Ví dụ như bị Yêu trùng cắn bị thương, bị nhiễm khí độc, hoặc bị Quỷ vật xâm nhập vào trong cơ thể. Thậm chí, có không ít tu chân giả nóng lòng cầu đạo, tu luyện tâm pháp bị tẩu hỏa nhập ma. Những dị trạng này đều dẫn tới bệnh tật. Hơn nữa, những chứng bệnh như vậy chỉ tu chân giả mới bị nhiễm, thần y chốn phàm nhân cũng thúc thủ vô sách. Chỉ có những người vừa tinh thông y đạo vừa là tu chân giả mới có thể dựa vào tính chất của bệnh mà luyện chế ra một ít đan dược đặc thù để chữa.


Việc luyện đan, các tu chân giả hầu như đều biết nhưng để đạt tới độ tinh thông thì không phải ai cũng làm được. Nhất là đan đạo đại gia, trong tu chân giới là rất thưa thớt. Mỗi một vị cường giả Đan đạo, bất luận tu vi cao hay thấp đều rất được kính trọng, không mấy người dám đắc tội.


Biết vị trưởng bối Bạch gia không những nghiên cứu Quỷ vật, còn tinh thông Đan đạo, Dương Nhất Phàm không khỏi khiếp sợ. Hắn lại càng thêm coi trọng Bạch Dịch. Lúc này nếu Lũng Thiên Lý có ý hãm hại Bạch Dịch, hắn nhất định dốc sức liều mạng bảo vệ.


Cảnh giới giảm xuống không biết vì sao khiến Dương Nhất Phàm tự ti đã nhiều năm, hôm nay thất được hy vọng phục hồi, Đạo tâm đối với còn đường tu chân đã ch.ết lại sống lại thêm một lần nữa.


available on google playdownload on app store


“Nếu nhà ngươi có trưởng bối có thể giúp ta khu trừ Quỷ vật, chữa quái bệnh làm tiến cảnh của ta không thể tăng lên thì Dương Nhất Phàm ta tất mang đại ân. Nếu thiên phú tu luyện của ta trở lại, ta nguyện gia nhập vào Bạch gia, cả đời làm nô bộc.”
Dương Nhất Phàm nói đầy nghiêm trang, chắc chắn.


“Lúc gặp trưởng bối trong nhà ta sẽ nói giúp ngươi mấy lời, còn lão nhân gia có nhận lời xuất thủ hay không thì còn phải nhìn vào vận mệnh của ngươi rồi.” Bạch Dịch cười cười bảo.


Nói tới việc tương lai sẽ giúp Dương Nhất Phàm giải quyết vấn đề tu vi đình trệ đã nhiều năm, Bạch Dịch nhìn thấy được tính cách người này cũng không tệ. Không phải hắn là người tốt lành, mà là những lời hắn nói đồng nhất với việc hắn làm.


Dương Nhất Phàm đã từng đáp ứng Bạch Dịch, sau này hắn là Chấp sự ở chỗ phân phát Linh thạch thì Bạch Dịch có thể tùy ý lấy sử dụng. hiện giờ tông môn vừa mới chia cho hắn mỗi tháng hai mươi khối Linh thạch hắn cũng đưa cho Bạch Dịch. Hắn nói được làm được, phẩm hạnh ấy mới là tiêu chẩn Bạch Dịch cần.


Bạch Dịch không cần người lương thiện, cũng không cần ác nhân. Cái hắn cần là một trở thủ đắc lực làm được việc. Trong khoảng thời gian này, Bạch Dịch khá hài lòng với biểu hiện của Dương Nhất Phàm.


Đè nén tâm tư đang sôi trào trong lòng, Dương Nhất Phàm nghĩ tới một chuyện, lo lắng bảo. “Trong những tài liệu ngươi cần, giáp xác Minh Loa không dễ mua, Chấp sự đường cũng không có ai bán đâu. Ngươi cần phải đi phường thị bên ngoài tông môn mua thôi. Nếu như ta rời khỏi tông môn lúc này, Lũng Thiên Lý sẽ thừa cơ ra tay với ngươi.”


“Giáp xác của Minh Loa ta có thu được một ít ở Phong Thảo Viên, Thanh Tiều Hô đã lấy được từ ban thưởng nhiệm vụ, hai loại tài liệu ấy ngươi không cần phải kiếm nữa.” Bạch Dịch bảo.
Dương Nhất Phàm nghe xong lại thêm một lần kinh hãi. “Thứ Xích Phong Thảo kéo tới là Minh Loa nghĩ?”


Dương Nhất Phàm biết rõ Minh Loa nghĩ khó chơi như thế nào. Dù chỉ là một Yêu thú cấp một, nếu xuất hiện kiến chúa, nó gọi cả ngàn vạn kiến quân tới thì Yêu thú cấp hai đơn độc cũng phải tránh lui. Hắn không nghĩ, tại Phong Thảo Viên, Bạch Dịch lại đụng độ phải loại Yêu thú này. Không những thế, đối phương còn lấy được giáp xác của nó.


“Chỉ có một cái thôi, cũng không phiền toái gì lắm.” Bạch Dịch hời hợt nói, sau đó hỏi. “Cần bao nhiêu Linh thạch mới có thể mua được Linh Thú Đại?”


Linh Thú Đại cùng loại với túi trữ vật, đều có tác dụng chứa vật. Có điều, thứ Linh Thú Đại thu vào là Yêu thú chân chính, cũng là vật còn sống. Túi trữ vật chỉ có thể chứa được chút ít Linh thảo và vật ch.ết mà thôi.


Nghe nhắc tới Linh Thú Đại, lông mi Dương Nhất Phàm nhảy dựng lênm lúng túng đáp. “Túi trữ vật thấp nhất cũng hơn một trăm đê giai Linh thạch. Muốn mua Linh Thú Đại thấp nhất cũng cần hơn một vạn Linh thạch, mà chưa chắc đã mua được. Hiện giờ, ta…thật sự không có Linh thạch.”


Trong khoảng thời gian này, Dương Nhất Phàm gần như đáp ứng tất cả các yêu cầu của Bạch Dịch. Hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, làm Chấp sự ngoại môn, bình thường không thu được chỗ nào béo bở. Hắn có thể góp nhặt được hai loại tài liệu áp chế Quỷ vật đã trắng tay rồi. Tài liệu đưa cho Bạch Dịch đều là do hắn dùng một ít tài liệu luyện khí còn thừa đổi lấy.


“Một vạn đê giai Linh thạch sao? Cái giá thật cao!” Bạch Dịch cười nhạt một tiếng. “Ta chỉ hỏi một chút thôi, Dương chấp sự không cần phải lo lắng.”
Dương Nhất Phàm hơi xấu hổ cười, trong lòng tự nhủ, dẫu ngươi có muốn ta cũng không mua nổi.


“Cửu phẩm Tẩy Tủy Đan, Dương chấp sự có biết cách luyện chế không? Tỷ lệ đan dược thành công đạt mấy phần?” Bạch Dịch hơi phấn khích hỏi thăm.


Nhắc tới việc luyện đan, Dương Nhất Phàm liền hào hứng trở lại. Hắn tự hào bảo. “Ta chính là đệ tử của Đan Các, đối với việc luyện đan cũng có chút chiến tích. Luyện chế ra đan dược Tẩy Tủy Đan, ta có thể đạt được nhiều nhất hai phần tỷ lệ thành công.”


Hai phần thành công, nghĩa là lượng tài liệu tiêu hao cũng rất lớn. Dương Nhất Phàm có thể luyện chế ra hai hạt, tỉ lệ này tính trong đám tu sĩ cũng đã là không thấp, nhưng Bạch Dịch nghe xong, thiếu chút nữa cười không ra tiếng.


Luyện chế Cửa phẩm Tẩy Tủy Đan mà tỷ lệ thành công có hai phẩn, như thế là quá thấp. Tiền mua tài liệu luyện chế bị hưu hao cũng đủ mua được hai viên đan dược thành công này rồi.


Gật đầu nhẹ, Bạch Dịch cố nén cười hỏi. “Ngươi có thể nói hay không cũng được, lúc luyện chế, ngươi pha trộn tỷ lệ tài liệu cùng hỏa hầu thế nào?”
Dương Nhất Phàm trầm ngâm, sau đó đem những vấn đề này giảng giải tỉ mỉ cho Bạch Dịch một hồi, không hề giấu giếm.


Hỏi thăm tỷ lệ pha chế tài liệu cùng việc điều chỉnh hỏa hầu trong thế giới luyện đan vốn là việc tối kỵ, chẳng khác nào hỏi bí phương độc môn của tu sĩ khác. Tu sĩ tu luyện Đan đạo không chỉ dựa vào thiên phí mà còn phải trải qua quá trình luyện tập không ngừng, qua năm tháng mới có thể thu được kinh nghiệm. Trong quá trình luyện tập, lượng tài liệu hao phí là vô cùng lớn, nếu không có tông môn ở phía sau chèo chống, không có mấy người nguyện chuyên tâm đi theo con đường nghiên cứu Đan đạo này.


Đan dược phân ra Cửu phẩm. Mỗi một phẩm Linh đan đều có mấy trăm loại, để thông thạo thủ pháp luyện chế một loại đan dược thôi đã tốn rất nhiều tài liệu luyện chế rồi. Muốn hiểu rõ, nắm giữ phương pháp luyện chế tất cả các loại Linh đan, các tông môn đều không chịu nổi hao phí. Hơn nữa, Đan dược càng cao giai, tỉ lệ luyện chế thành công càng thấp. Rất nhiều phương pháp luyện chế đan dược Nhất phẩm, Nhị phẩm đã sớm thất truyền chứ đừng nói tới chuyện có thể luyện ra được hay không.


Nói vậy để thấy kinh nghiệm luyện đan, nếu không phải là thầy trò thì hầu như không có ai nguyện nói cho người ngoài. Dương Nhất Phàm vô cùng tín nhiệm Bạch Dịch mới nói ra hết như vậy.


Đợi đến lúc Dương Nhất Phàm nói hết kinh nghiệm bản thân trong việc luyện chế Tẩy Tủy Đan ra rồi, Bạch Dịch trầm ngâm một lúc, nói. “Lửa khai lò nên kéo dài chín hơi thở, Xích Phong Thảo biến thành mỗi bản năm lương chín tiền, Kiều Mộc Phấn nhiều hơn ba lượng. Lúc nghe thấy một tia đan hương nhàn nhạt tỏa ra thì phải lập tức mang hỏa diễm ngươi có thể điều khiển được lên tới cực hạn. Chờ lúc ngươi tiến hành luyện chế Tẩy Tủy Đan, cứ làm theo lời ra, có lẽ sẽ đạt được kết quả bất ngờ.”






Truyện liên quan