Quyển 2 - Chương 77: Kẻ bần hàn

Dịch giả: archnguyen1984


Bình thường, công việc quản lý Địa Hỏa Quật rất nhàn nhã, cứ việc thu phí tổn sử dụng Địa Hỏa từ đám đệ tử, ngoài ra không còn việc vặt gì khác. Trừ phi, cách một khoảng năm tháng nào đó, khi tông môn cần dẫn động trận pháp Địa Hỏa bảo vệ, Chấp sự Địa Hỏa Quật mới cần ra tay trợ thủ.


Trận pháp bảo vệ Địa Hỏa Quật này, mười tám năm chưa từng xảy ra lần nào. Tên Chấp sự họ Vương này chưa bao giờ gặp tình huống ấy, nhưng hiện giờ hắn lại dính phải một đám phiền toái còn mệt hơn.


Địa Hỏa tự nhiên suy yếu, tất nhiên trận pháp cũng mất đi hiệu lực bố trí. Nhưng nếu trận pháp bị mất đi hiệu lực thì hắn phải là người đầu tiên được biết mới đúng. Nếu vì nguyên nhân trận pháp mất đi hiệu lực mà tạo thành tổn thất cho đệ tử thì tông môn cũng không phải bồi thường.


Hiện giờ, bị một đám đệ tử vây quanh đòi giải thích, tìm công bằng, vị Chấp sự họ Vương như ăn phải mướp đắng, không biết trả lời thế nào.


Để trận pháp mất đi hiệu lực chính là sơ sẩy của hắn, không thể trách người khác được. Nhưng phải bồi thường cho nhiều đệ tử như thế, không có hai ba ngàn Linh thạch thì không đủ. Chấp sự Địa Hỏa Quật cũng không phải vị trí quá béo bở, liều lĩnh ở tông môn nhiều năm, vị Vương Chấp sự này mới tích lũy được hơn một ngàn Linh thạch. Dẫu lấy hết ra cũng không đủ để đền bù.


available on google playdownload on app store


“Vương Chấp sự, trận pháp xảy ra vấn đề, ngươi nên phát hiện ra sớm mới phải, làm hại chúng ta tổn thất bao nhiêu Pháp Khí, đan dược. Phần tổn thất này ngươi phải bồi thường đủ mới được.” Một tên đệ tử chân truyền trầm giọng nói, sắc mặt dần chuyển sang lạnh lẽo.


“Chẳng những tài liệu luyện đan bị hỏng, ta còn mất nhiều thời gian ngồi đây như vậy, cuối cùng cũng vì trận pháp mất đi hiệu lực mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Ta xem ra, cái vị trí Chấp sự này nên đổi người khác được rồi.” Đệ tử chân truyền còn lại giận dữ nói. Với thân phận đệ tử chân truyền của bọn hắn, căn bản không cần khách khí với vị Chấp sự này.


“Ta bồi thường, ta sẽ bồi thường!” Vương Chấp sự không dám đắc tội với hai tên đệ tử chân truyền tước mắt, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, tự nhận mình không may, rủi ro mà thôi.


Thấy Vương Chấp sự nguyện ý bồi thường, đám đệ tử còn lại nhao nhao báo giá thiệt hại của mình. Tuy bọn chúng đều là đệ tử bình thường, nhưng có nhiều người ở đây cũng không sợ bị vị Chấp sự này quỵt nợ. Cùng lắm mọi người kéo đi Chấp Sự Đường lập cáo trạng, trưởng lão Chấp Sự chắc chắn sẽ không bỏ qua.


Bạch Dịch đứng sau lưng đám người, nhìn bộ dáng chật vật của Chấp sự Địa Hỏa Quật thì cười nhạt một tiếng, thấp giọng tự nói. “Ta đã nói trước rồi, dám thu thêm Linh thạch của ta, ngươi sẽ phải trả cái giá gấp trăm, gấp ngàn lần.”


Địa Hỏa đột nhiên suy yếu không phải do trận pháp mất đi hiệu lực, mà là do Bạch Dịch ngưng hình Thiên Cơ Khôi Lỗi, dùng sức một mình dẫn xuất hầu như toàn bộ Địa Hỏa gây ra. Đó mới chính là lý do Địa Hỏa trong các thạch động khác lập tức suy yếu.


Địa Hỏa trong Địa Hỏa Quật vốn từ một nguồn, từ trận pháp địa tâm dẫn xuất ra, sau đó bố trí đến từng thạch động, cung cấp cho các đệ tử sử dụng. Nếu có cường giả Kim Đan ở chỗ này, có thể dễ dàng mang Địa Hỏa từ một thạch động tập trung lại, khiến những Địa Hỏa trong các thạch động khác suy yếu, thậm chí là biến mất.


Thế nhưng, cường giả Kim Đan đã tự sinh ra Đan Hỏa, đâu cần mượn tới Địa Hỏa nữa. Những người đi vào Địa Hỏa Quật đều có tu vi Trúc Cơ hoặc Luyện Khí kỳ, những đệ tử cấp thấp này không có khả năng mang Địa Hỏa tập trung tại một chỗ được.


Vương Chấp sự cắn răng lấy ra hơn một ngàn Linh thạch đền bù cho hai tên đệ tử chân truyền, đợi tới lúc hai người này đi rồi hắn mới bắt đầu cò kè, mặc cả với những đệ tử còn lại.


Chung quanh hắn đều là đám đệ tử áo đen bình thường. Trong đám người, Bạch Dịch mặc áo xám nên dễ gây ra sự chú ý. Vương Chấp sự đang than vãn số phận mình đen đủi, chợt nhìn thấy thằng ngốc đệ tử ngoại môn không lâu trước đây đã gặp thì không ngăn được nối tức giận, muốn giận cá chém thớt.


“Ngươi luyện hư mất Linh đan hay Pháp khí gì?” Vị Chấp sự họ Vương nổi giận nhìn Bạch Dịch quát lớn.


Bạch Dịch giả bộ làm ra vẻ mặt thất vọng, hai tay giang ra, nói. “Đừng nói là luyện chếm ngay cả Địa Hỏa ta còn không dẫn xuất ra được, thật uổng phí mất ba khối Linh thạch, hiện giờ đã trở thành một kẻ nghèo kiết xác rồi.”


Nghe Bạch Dịch nói, đám đệ tử đua nhau cười cợt. Đây là lần đầu tiên bọn chúng chứng kiến một tên đệ tử ngoại môn tới Địa Hỏa Quật. Người chỉ trỏ, kẻ châm chọc khiêu khích, không ai biết thực ra hắn mới là thủ phạm phá hủy đan dược, Pháp khí của bọn chúng, một phần cũng vì bọn họ đã xem thường Bạch Dịch mà ra.


Đối mặt với rất nhiều lời nói, thái độ trào phúng và lạnh nhạt hướng về mình, ngay cả đuôi lông mày của Bạch Dịch cũng không thèm động đậy, chỉ giả như một kẻ khờ khạo quay người rời khỏi Địa Hỏa Quật.


Đệ tử ngoại môn có thân phận thấp nhất trong tông môn. Trong mắt đám đệ tử nội môn, Bạch Dịch chỉ là một tên đệ tử thấp kém, giống với phàm nhân. Bọn hắn về cơ bản là xem thường, nhưng trong mắt Bạch Dịch, đừng nói là đám đệ tử này, ngay cả Trưởng lão, thậm chí Tông chủ của cái tông môn này đều giống nhau, chẳng khác gì con sâu cái kiến. Hủy đi nhưng đan dược hay Pháp Khí của đám sâu kiến này, Bạch Dịch không hề áy náy.


Trở lại Lưu Tiên Cư, Bạch Dịch bắt đầu đóng cửa tĩnh tu. Vài ngày sau, một tin tức gây chấn động về việc rèn luyện đã truyền khắp tông môn.
Một tháng sau, đệ tử Thương Vân Tông sẽ tiến hành rèn luyện đệ tử ở Thái Hằng sơn mạch.


Lần rèn luyện quy mô lớn này không giống những lần diễn ra trước đó. Không riêng gì tất cả đệ tử, ngay cả Chấp sự trong tông cũng có thể tham dự. Trong quá trình rèn luyện, những Linh thảo, tài liệu thu hoạch được đều thuộc về cá nhân tham gia.


Nhiệm vụ tông môn rất nhiều, cũng không ít lần tổ chức rèn luyện đệ tử, nhưng tầm cỡ như lần này thì cực kỳ ít thấy. Hơn nữa, ban thưởng cho lần rèn luyện này không tầm thường. Dựa theo mức độ trân quý của tài liệu đám đệ tử thu thập được, tông môn sẽ cấp thêm cả Linh thạch nữa hòng khích lệ tất cả đệ tử tham gia.


Rèn luyện bình thường, tông môn không cấp thêm Linh thạch. Vì vậy mà lần rèn luyện này trở thành cơ hội khó có được. Sẽ có rất nhiều đệ tử tham gia, nhiều tu chân giả cùng thăm dò một nơi hiểm địa, nhờ đó mức độ an toàn cũng tăng lên khá nhiều.


Đệ tử bình thường của Thương Vân Tông lên tới gần vạn người, đấy là còn chưa tính số đệ tử chân truyền và các Chấp Sự. Dù chỉ một nửa số đó tham gia cũng là một con số rất kinh người rồi.


Thái Hằng sơn mạch là hiểm địa nổi danh ở Đại Phổ. Xét trên toàn bộ Thanh Châu cũng vô cùng nổi tiếng. Nhất là ba hiểm địa ở sâu bên trong sơn mạch, thường sinh ra rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Chỉ cần tìm được một loại là đủ khiến cho đệ tử bình thường đổi đời, được trọng vọng gấp trước cả mười, cả trăm lần.


Cơ hội khó có được như thế, đệ tử bình thường ở tông môn sẽ không bỏ qua. Bình thường, có lẽ bọn hắn không dám một thân một mình tiến vào thăm dò Thái Hằng sơn mạch. Nhưng lần này, dựa vào việc có nhiều người cùng tham gia, dù tiến vào ba đại hiểm địa kia, chắc cũng không quá nguy hiểm.


Tin tức tông môn tiến hành rèn luyện cũng lan truyền tới Lưu Tiên Cư, làm kích động đa phần đệ tử đã đạt tới Luyện Khí trung kỳ. Bọn họ đều muốn thừa cơ thăm dò Thái Hằng sơn mạch nổi danh Đại Phổ một phen. Chỉ có điều đệ tử ngoại môn tu vi quá thấp, có thể ở bên ngoài rìa sơn mạch thăm dò một lần cũng đã là cực hạn. Muốn tiến vào ba đại hiểm địa thật không khác nào tự đi vào chỗ ch.ết.


Đối với việc tổ chức rèn luyện của tông môn lần này, Bạch Dịch tỏ ra khá thờ ơ.


Bằng vào lịch duyệt trong quá khứ của hắn, bên ngoài sơn mạch Thái Hằng cơ bản không có vật gì tốt. Chỉ có tiến vào ba đại hiểm địa bên trong, kiếm được kỳ hoa dị thảo mới có chút tác dụng. Nhưng đệ tử tu vi Luyện Khí kỳ tiến vào ba hiểm địa này sẽ vô cùng nguy hiểm. Dù tìm được một ít tài liệu, Linh thảo, sợ là được cũng không đủ bù mất.


Nếu là rèn luyện, không bằng cùng tu chân giả ở ngoài so đảm lượng, thực lực và ý chí. Việc rèn luyện có thể làm cho các tu chân giả càng thêm hiểu rõ tu chân giới tàn khốc và kỳ dỵ như thế nào. Không phải Bạch Dịch khiếp sợ, mà những tôi luyện này đối với hắn không có ý nghĩa gì.


Hắn đã tu luyện cả vạn năm, đâu lại còn đi làm mấy cái việc tôi luyện tâm trí nhỏ bé này. Hắn từng thống ngự toàn bộ tu chân giới Thanh Không Vực này, giờ còn đi tìm hiểu cái gì đây.






Truyện liên quan