Quyển 2 - Chương 82: Đan Văn cùng Độc Văn
Dịch giả: archnguyen1984
“Cái gì?” Dương Nhất Phàm kinh hãi, vội vàng hỏi. “Lúc ngươi ở Thiên Lao hoàn thành nhiệm vụ chẳng lẽ đã gặp bất trắc gì?”
“Không có gì. Lúc ở đó ta không tổn hao lông tóc gì cả.” Bạch Dịch cười nhạt, cũng không nói tới những chuyện nguy hiểm mà hắn gặp phải, chỉ hỏi ngược lại Dương Nhất Phàm. “Đại ca Lũng Thiên Nhai của Lũng Thiên Lý rốt cuộc có lai lịch gì?”
Nhắc tới Lũng Thiên nhai, sắc mặt Dương Nhất Phàm liền biến đổi. Hắn trầm ngâm một lát mới nói. “Thường Vân Tông có ba phong, theo thứ tự là Phù Diêu, Bích Lạc, Vọng Nguyệt. Đây là ba nơi có Linh khí nồng đậm nhất ở Thường Vân Tông. Trong đó, Vọng Nguyệt Phong là chỗ ở của tông chủ Lê Văn Phong. Phù Phiêu Phong là chỗ ở của Võ trưởng lão Phương Nham, còn Bích Lạc Phong là nơi Văn trưởng lão Mạc Phong cư ngụ.
Ba vị này đều đạt tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ. Ở Thương Vân Tông, trừ trưởng lão Chấp pháp Sở Cửu Hồng cũng đạt tới Nguyên Anh kỳ ra thì không còn ai nữa. Đại ca Lũng Thiên Nhai của Lũng Thiên Lý chính là đệ tử chân truyền của Võ trưởng lão Phương Nham.”
Trầm mặc thêm một chút, Dương Nhất Phàm tiếp tục nói. “Lũng Thiên Nhai có thiên phí cực cao, đứng đầu trong danh sách phần lớn các đệ tử chân truyền ở Thương Vân Tông. Nhiều năm trước hắn đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ. Nghe nói hắn chỉ một mực bế quan cảm ngộ, chuẩn bị trùng kích Kim Đan kỳ. Hắn là đệ tử chân truyền rất có hy vọng đạt tới Kim Đan cảnh của tông môn ta.”
“Tính tình người này rất liều lĩnh, có thù tất báo. Vì có thiên phú không tầm thường nên rất được Võ trưởng lão coi trọng. Nghe nói hắn chỉ cần đột phá Kim Đan cảnh thì sẽ được chỉ định là Võ trưởng lão kế tiếp của Phù Diêu Phong.”
Ở Thương Vân Tông, Văn và Võ trưởng lão là hai người có quyền lợi gần với tông chủ nhất, những trưởng lão khác cơ bản không thể so sánh được. Nếu thực sự Lũng Vô Nhai được chỉ định là Võ trưởng lão đời kế tiếp thì địa vị của hắn như thế nào có thể tưởng tượng được. Những trưởng lão bình thường gặp hắn cũng phải khách khí vài phần.
Một người đắc đạo, gà chó lên trời. Câu ngạn ngữ phàm tục này cũng tồn tại ở tu chân giới. Chỉ cần có một chỗ dựa cường đại, dù là gà chó cũng có thể vênh váo.
“Địa vị của tên Lũng Vô Nhai này quả nhiên không nhỏ. Nếu hắn thực sự trở thành Võ trưởng lão, chẳng phải Lũng Thiên Lý có thể quét ngang tông môn hay sao.” Bạch Dịch lãnh đạm nói, nhưng trong giọng nói lại không có chút ý tứ lo lắng nào.
Thấy Bạch Dịch có thể bảo trì thái độ bình thản, Dường Nhất Phàm cười khổ, nói. “Bạch Dịch, ta biết vị trưởng bối trong nhà ngươi là một kỳ nhân ở tu chân giới, nhưng nếu lần này ngươi thực sự muốn đi Thái Hằng sơn mạch, ta sợ sẽ lành ít dữ nhiều. Năng lực của ta có hạn, không thể bảo vệ cho ngươi. Nếu ngươi quyết định đi Thái Hằng sơn mạch kia, nên sớm có chuẩn bị mới phải.”
Dương Nhất Phàm nói vậy là muốn Bạch Dịch sớm nghĩ biện pháp mà đối phó, tranh thủ thời gian rời khỏi Thương Vân Tông, về nhà tìm sự trợ giúp.
Đối với vị trưởng bối đứng sau lưng Bạch Dịch kia, Dương Nhất Phàm vẫn luôn cho đó là một vị kỳ nhân, hơn nữa tu vi nhất định không thấp. Chỉ là hắn không biết, sự thực thì Bạch Dịch chỉ có một mình mà thôi, lấy đâu ra trưởng bối.
“Hành trình ở Thái Hằng sơn mạch lần này không thể không đi.” Bạch Dịch không đổi sắc mặt, đáp. “Yên tâm đi, nếu ta đã dám đi tất tự tin có thể bảo vệ bản thân. Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, còn không giết được ta.”
“Lũng Thiên Lý đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ rồi.” Dương Nhất Phàm thấy Bạch Dịch nhất quyết muốn đi tới Thái Hằng sơn mạch thì hoảng sợ nói.
“Chỉ cần hàn đàm Táng Hồn Cốc không bị khô cạn là được.” Bạch Dịch vẫn giữ thần thái bình tĩnh, thốt ra một câu quái dị. Dường Nhất Phàm sững người, sau đó trầm tư không nói.
Hàn đàm ở Táng Hồn Cốc chính là hiểm địa năm đó Dương Nhất Phàm bị quỷ vật nhập vào người.
Cái hàn đàm đó cả đời này hắn sẽ không quên, cũng không dám quay lại. Song khi Bạch Dịch nhắc tới hai chữ hàn đàm, Dương Nhất Phàm lại cảm giác có một cỗ sát khí từ người đối phương toát ra, giống như người thiếu niên gầy gò trước mặt hắn đây đang cất giấu tuyệt thế hung thú nào đó. Đừng chỉ nhìn bộ dạng Bạch Dịch đang vô cùng bình tĩnh không chút gợn sóng, từ người hắn vẫn tản mát ra khí tức đủ khiến người khác run rẩy.
Sau một hồi trầm mặc, Dương Nhất Phàm trầm trọng gật đầu, mang mấy chục khối Linh thạch còn sót trên người đưa cả cho Bạch Dịch, sau đó hắn mới rời đi.
Đợi Dương Nhất Phàm đi rồi, con bạch trùng mới từ trong người Bạch Dịch bò ra, cười đùa nói. “Chủ tử, liệu có còn… Cửu Khúc Đan Văn Tẩy Tủy Đan hay không? Cửu Khúc Đan Văn này thật là mỹ vị, hắc hắc…”
Bạch Dịch liếc mắt nhìn Chúc Hỏa hỏi. “Còn bao lâu nữa ngươi mới đạt tới Yêu thú cấp hai?”
“Nếu có một trăm tám mươi hạt Linh đan đạt tới Cửu Khúc Đan Văn, đoán chừng sau một năm là ta có thể tiến giai thành Yêu thú cấp hai rồi.” Chúc Hỏa tưởng tượng ra Cửu Khúc Đan Văn thì nước miếng đã chảy đầy đất, không cần suy nghĩ, mở mồm là nói luôn con số một trăm tám mươi hạt.
“Cửu Khúc Đan Văn thì ta không có, nhưng Cửu Khúc Độc Văn thì có một hạt đây, ngươi có muốn nếm thử hay không?” Bạch Dịch lạnh lùng đáp.
Đan Văn phân ra làm cửu khúc. Thấp nhất là Nhất Khúc, cao nhất là Cửu Khúc. Tất cả tu chân giả đều biết điều này, nhưng lại có rất ít người biết, trên Linh đan còn có Độc Văn.
Linh Đan xuất hiện Đan Văn chứng tỏ nó có dược hiệu rất cao. Đan Văn càng nhiều thì dược hiệu càng mạnh. Nhưng Độc Văn là do Linh đan luyện ra có chứa nhiều tài liệu là các loại thảo dược độc hại. Bởi vì hai cực tương khắc nên rất hiếm Linh đan xuất hiện Độc Văn.
Trong tu chân giới, Đan Văn xuất hiện khá phổ biến. Độc Văn thì hầu như không có người biết tới. Những tu chân giả cấp thấp càng không thể biết. Nhưng một khi đã xuất hiện Độc Văn này, dược hiệu của Linh đan cũng nghịch chuyển một cách triệt để.
Nếu Linh đan chữa thương xuất hiện Độc Văn, nó sẽ trở thành độc dược cực độc. Nếu Độc Văn xuất hiện trên Linh đan có tác dụng làm tăng tiến tu vi thì tu chân giả khi nuốt vào, tu vi không những không tăng tiến mà còn thụt lùi.
Một cái Độc Văn có thể làm cho dược hiệu của Linh đan nghịch chuyển, xuất hiện hai cái Độc Văn thì độc lực sẽ tăng lên gấp đôi. Nếu Linh đan xuất hiện Cửu Khúc Độc Văn, tu sĩ nuốt trôi dù có tu vi cao thâm cũng sẽ mất mạng.
Bạch trùng nghe tới Cửu Khúc Độc Văn thì toàn thân run lên, vội vàng trịnh trọng nói. “Nếu như có thể thôn phệ Linh đan Bát hoặc Cửu Phẩm, trong nửa năm thôi nô tài có thể tiến giai lên Yêu thú cấp hai rồi.”
“Nửa năm sao…”, Bạch Dịch thầm nói, lông mày hơi cau lại.
Chúc Hỏa cần nhanh nhất nửa năm mới có thể tiến giai. Tốc độ tiến hóa ấy cũng tương tự như dự liệu của Bạch Dịch, có điều lại cần số lượng Linh đan quá lớn.
Số lượng Linh đan mà bạch trùng cần không giống như các tu chân giả bình thường. Bất kể là đan dược gì, tu chân giả thông thường mỗi ngày chỉ được phục dụng nhiều nhất một hạt, nửa năm cũng không thể dùng hơn trăm hạt. Nhưng nếu Chúc Long dùng toàn lực để thôn phệ, mượn Linh khí ẩn chứa trong đan dược để tiến giai thì trong thời gian nửa năm, nó có thể cắn nuốt hơn vạn hạt Linh đan!
Không nói tới Bát Phẩm, dù là Linh đan có phẩm cấp thấp nhất, để có số lượng hơn vạn hạt cũng phải tiêu hao hết mấy chục vạn, thậm chí hàng trăm vạn đê giai Linh thạch.
Hiện giờ bạch trùng mới đạt trình độ Yêu thú cấp một, muốn đối phó với một ít Yêu thú cấp một khác thì được, nhưng đối kháng trực tiếp với tu chan giả có cảnh giới Trúc Cơ thì còn không đủ, không cẩn thận còn có thể bị trọng thương.
Không phải Bạch Dịch lo lắng cho con Chúc Hỏa hèn mọn bỉ ổi này, mà hắn lo lắng cho Chân Hồn của Chúc Long đang ngủ say sẽ bị diệt vong nếu hồn phách Chúc Hỏa lại bị thương nặng. Do đó, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không để bạch trùng phải mạo hiểm. Đã không thể trông cậy được vào bạch trùng, hành trình đi Thái Hằng sơn mạch lần này chỉ có thể dựa vào bản thân hắn mà thôi.