Quyển 2 - Chương 88: Dọa vỡ mật đệ tử
Dịch giả: archnguyen1984
“Là ngươi?”
Nghê Thu Vũ vừa mới đáp xuống đất đã nhận ra người thanh niên gầy đứng cách đó không xa.
Mặc dù có hơi chút giật mình, nhưng không kịp chào hỏi gì, nàng lập tức xuất ra Triền Vân Mạt bóc từng cánh của bông hoa lớn dưới chân ra.
Sau khi toàn bộ cánh hoa đã bị bóc ra thì để lộ tên Lý sư huynh. Xem như mạng hắn cũng lớn, sau khi bị bông hoa nuốt đã nhanh chóng thúc giục Linh lực phòng ngự nên mới còn sống.
Dù không ch.ết nhưng cũng vô cùng chật vật. Người hắn đầy vết máu, khuôn mặt dính đầy chất nhầy nhìn đã muốn buồn nôn, lại tản ra mùi hôi tanh nồng đậm.
Tròng mắt mở lớn, mất cả buổi tên Lý sư huynh cũng chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần. Sau một lúc lâu hắn mới hét to một tiếng, dẫn xuất phi kiếm chém lung tung lên bông hoa trên mặt đất. Tới lúc toàn bộ nhụy hoa đã bị chém nát bấy hắn mới ngã người xuống, miệng thở hổn hển.
“Thực Nhân Hoa vô cùng hiếm thấy, nó có thể nuốt cả Yêu thú cấp một, sao các ngươi lại chủ quan như vậy, đóa hoa quỷ quái như thế cũng không nhìn ra sao?” Khuôn mặt Nghê Thu Vũ trầm xuống, lạnh giọng giáo huấn.
“Sư tỷ cứu mạng! Ô ô…” Tên đệ tử chân truyền mặc đạo bào màu trắng khoát tay lau nước mũi, vừa khóc vừa hô lên khi thấy viện binh.
“Tu chân giả dù ch.ết cũng không đổi sắc, sao ngươi lại khóc lóc sướt mướt như thế thì còn ra thể thống gì?” Nghê Thu Vũ nhẹ giọng quát, hai hàng chân mày lá liễu nhăn lại. “Ngươi là đệ tử chân truyền của mạch nào?”
“Ta…, ta là đệ tử của Phù Diêu Phong. Sư tỷ à, ta muốn về nhà, hu hu hu…”
Tên đệ tử này tuổi chưa lớn, một màn quỷ dị vừa rồi quả thực đã dọa cho hắn vỡ mật. Bình thường hắn có nghe nói tu chân giới là tàn khốc, cũng nghe nói tới sự hunh hiểm của hung thú. Hôm nay tự mình trải nghiệm xong hắn mới biết rằng, những câu chuyện quỷ quái của đám phàm nhân chỉ là chuyện lừa đảo mấy đứa con nít mà thôi.
Hiểm địa của tu chân giới mới thực sự là ác mộng1
Nghê Thu Vũ thở dài. Loại chuyện đệ tử bị Yêu vật dọa cho vỡ mật này nàng đã từng gặp qua rồi. Nàng chỉ lắc đầu không nói gì, chợt nhớ tới thiếu niên dáng người gầy gò mới quay người về phía Bạch Dịch.
“Sư tỷ Thu Vũ!” Bạch Dịch mỉm cười chắp tay thi lễ.
Gật đầu nhẹ, ánh mắt Thu Vũ hiện lên một đám dị sắc.
Bạch Dịch cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, lại cũng gia nhập tông môn chưa lâu nhưng loại thần thái bình tĩnh này lại khác hoàn toàn với vẻ sợ hãi của tên đệ tử chân truyền Phù Diêu Phong kia.
Nàng thật khó tưởng tượng được, một thiếu niên mới bước chân vào tông môn lại có thể bình tĩnh đến kỳ lạ trước hoàn cảnh vừa rồi như thế. Không nói tới người khác, ngay cả nàng lúc còn thiếu niên cũng bị màn nuốt người của Yêu hoa kia dọa cho giật nảy mình.
“Đệ tử ngoại môn cũng được phép tham gia rèn luyện ở Thái Hằng sơn mạch sao?” Nghê Thu Vũ nhìn Bạch Dịch, bình thản hỏi.
“Trưởng lão Chấp sự tạm thời quyết định cho những đệ tử ngoại môn đạt tới Luyện Khí trung kỳ được thap gia lần rèn luyện này.” Bạch Dịch nói rõ ràng từng chi tiết.
Nghê Thu Vũ trở nên trầm ngâm, nhìn nhìn chung quanh, gương mặt hiện lên một tia lo lắng nhàn nhạt. “Nơi này đã ở gần Thái Hằng sơn mạch rồi, nó là điểm giao cắt với rừng đá cổ, với cảnh giới của ngươi thì càng tiến về phía trước sẽ càng nguy hiểm. Ngươi nhanh chóng trở về đi.”
Nói xong, Nghê Thu Vũ nói với tên đệ tử chân truyền vẫn còn đang khóc sướt mướt. “Thái Hằng sơn mạch hiểm ác, nếu không nắm chắc, các ngươi đừng ở lại nữa, mau về đi.”
“Dạ, dạ…”, Lúc này tên Lý sư huynh mới tỉnh lại, vội đứng lên nói. “Đa tạ sư tỷ cứu mạng! Chúc ta cùng đi thôi.”
Lý sư huynh mang tên đệ tử kia nhảy lên phi kiếm, vội vàng bay đi. Trước lúc đi còn cố ý nhìn Bạch Dịch, phát hiện ra thần thái nhẹ nhàng của hắn thì trong lòng phát lạnh. Một luồng hơi lạnh từ cơ thể xông ra ngoài.
“Vì sao tên tiểu tử kia lại không sợ hãi? Ngay cả một chút giật mình cũng không? Chẳng lẽ hắn đã chứng kiến nhiều cảnh tu chân giả bị giết.”
Nghĩ tới đó, tên sư huynh họ Lý không dám tiếp tục nhìn nữa, vội vàng bỏ chạy.
Đợi tới lúc tên đệ tử Phù Diêu Phong đã bay đi xa rồi, Nghe Thu Vũ mói phát hiện Bạch Dịch vẫn còn chưa rời đi, trên khuôn mặt không hiện ra thần sắc gì.
“Nếu sư tỷ Thu Vũ còn tiến về phía trước, liệu có thể cho ta đi nhờ một đoạn được không?” Bạch Dịch mở lời.
“Khi đã tiến vào sơn mạch rồi, khu vực này có rất nhiều Yêu thú cấp hai đi qua đi lại. Với tu vi của ngươi, gặp phải chúng thì sẽ ch.ết chắc. Lần trước ta khuyên ngươi không đi Phong Thảo Viên thì ngươi không nghe, lần này còn muốn làm bậy. Tên đệ tử ngươi quật cường thật đấy.” Nghe Thu Vũ giận giữ nói.
“Đã tới Thái Hằng sơn mạch rồi, sao có thể chưa nhìn thấy bộ dạng của nó đã trở về?” Bạch Dịch cười nhẹ thành tiếng, lộ ra bộ răng trắng đáp. “Sư tỷ yên tâm, ta chạy trốn rất nhanh, Yêu thú cấp hai cũng không đuổi kịp ta đâu.”
Ngươi!” Nghê Thu Vũ bị Bạch Dịch làm cho tức giận tới mặt đỏ tía tai, cả giận nói. “Ta tu luyện nhiều năm mới có lần đầu tiên nghe thấy việc đệ tử ngoại môn lại có thể chạy trốn khỏi Yêu thú cấp một đấy.”
“Chỉ cần tới biên giới sơn mạch là được, ta sẽ cẩn thận gấp mười lần.”
Tuy thần thái Bạch Dịch vẫn tỏ ra thoải mái vui vẻ nhưng lại mơ hồ có nét ngưng trọng, đôi mắt yên tĩnh như hồ nước sâu.
Nghê Thu Vũ nhìn qua thiếu niên tước mặt, dường như nhìn thấy điều gì đó. Sau một hồi lâu trầm mặc, Nghê Thu Vũ bất đắc dĩ nói. “Được, ta mang ngươi theo một đoạn đường, nhưng sau khi tới biên giới sơn mạch rồi thì phải mau chóng trở về đấy.”
“Đa tạ sư tỷ Thu Vũ.” Bạch Dịch chắp tay tạ ơn.
Đưa tay lấy ra một thanh phi kiếm, thân hình Nghê Thu Vũ nhẹ nhàng nhảy lên, đứng vững trên Pháp khí này. Nàng chờ tới lúc Bạch Dịch leo lên phi kiếm rồi mới khuyên bảo. “Chuôi kiếm này tuy mới chỉ là Pháp khí trung giai, tốc độ của nó đã lớn hơn nhiều con thuyền mộc di chuyển của đám đệ tử ngoại môn nhiều. Ngươi chưa biết ngự kiếm phi hàng, nhất định phải nắm chặt.”
Bạch Dịch đã mang Linh khí truyền vào hai chân. Chỉ cần trọng tâm vững chắc, hắn có thể đứng trên phi kiếm như đứng trên đất bằng. Nhưng sau khi nghe Nghê Thu Vũ nói, lại không muốn để lộ việc hắn đã rất quen thuộc việc với việc ngự kiếm phi hành, hắn liền vòng tay ôm lấy tấm eo thon của Nghê Thu Vũ.
Vốn Nghê Thu Vũ chỉ định để Bạch Dịch nắm lấy vạt áo nàng thôi, không nghĩ đối phương lại vô tư ôm lấy eo mình. Trái tim nàng đập mạnh trong lồng ngực, khuôn mặt ửng đỏ, phi kiếm dưới chân khẽ rung lên.
Có rất nhiều cách giữ gìn dung mạo nơi tu chân giới. Nhìn Nghê Thu Vũ trẻ tuổi như vậy, trông chẳng khác nào thiếu nữ nhưng nàng đã hơn ba mươi tuổi. Qua nhiều năm tu hành, đây là lần đầu tiên nàng bị một nam tử ôm lấy.
Sau một lúc chộn rộn trong lòng, nàng cố gắng áp chế tinh thần, thi triển Ngự Kiếm Thuật chở Bạch Dịch bay xuyên qua rừng đá, tiến tới biên giới Thái Hằng sơn mạch.
Sau khi hai người rời đi, khu rừng trở nên yên lặng. Không bao lâu sau, một thân ảnh mập mạp từ trong rừng đi ra.
Lũng Thiên Lý nhìn Bạch Dịch bay đi mà sắc mặt trở nên âm trầm. Hắn lạnh giọng thầm thì. “Chạy trời không khỏi nắng, để xem Bạch Dịch ngươi có thể trốn thoát được không. Ngươi càng có thể duy trì được lâu càng khiến ta thấy thú vị, trò săn bắn này giờ mới chính thức bắt đầu. Ha ha ha…”
Mặt trời lặn dưới khu rừng đá, từ đó truyền tới tiếng cười trầm thấp. Lũng Thiên Lý cầm trong tay mảnh gương đồng, giống như một tên đồ tể. Hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Bạch Dịch hiện lên trên mặt kính, hung dữ nói. “Chỉ là một tên Nghê Thu Vũ mà thôi, ta xem nàng có thể mang ngươi trốn tới nơi nào. Chỉ cần nàng rời khỏi, ta sẽ tính sổ với ngươi!”