Quyển 2 - Chương 97: Hoàng Thạch Lĩnh

Dịch giả: archnguyen1984


Trong lúc phi hành, bạch trùng lại thò đầu ra một lần nữa, cười mỉa nói. “Hắc hắc, chẳng phải ta đây còn nhỏ sao? Chủ tử cứ yên tâm, chỉ cần gặp được Yêu thú cấp một, Chúc Hỏa nhất định sẽ làm tiên phong, thay chủ tử mở đường. Lên núi đao, xuống biển lửa, muôn lần ch.ết cũng không chối từ.”


Bạch Dịch không muốn cùng bạch trùng nói nhảm, hắn móc đan dược lấy được từ trong túi trữ vật của Lũng Thiên Lý ra, đút đầy cái loa xác, chôn luôn cả bạch trùng trong đó, cả giận nói. “Ngươi còn tác dụng khi gặp Yêu thú cấp một sao? Sau này ta sẽ biến ngươi thành heo nuôi, nhanh ăn đi.”


“ “Đừng nói là làm heo, ta làm con chó cho chủ tử cũng được. Hắc hắc…, nhiều Linh đan như vậy đủ cho ta ăn mấy ngày. Chỉ là chật chội quá. Chủ tử, đã đủ rồi, đã đủ rồi! Đừng đút vào nữa…”


Từ trong loa xác truyền ra tiếng kêu của bạch trùng. Bạch Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, ngự kiếm phi hành bay đi.
Rời khỏi một trong ba đại hiểm địa của Thái Hằng sơn mạch, sau một ngày, Bạch Dịch đã trở về tới khu rừng cổ bên ngoài sơn mạch.


Tuy lần đi Thái Hằng sơn mạch này hắn không tìm được Linh thảo hữu dụng nào song tâm tình Bạch Dịch rất thoải mái.


available on google playdownload on app store


Lũng Thiên Lý khiến mấy trăm đệ tử của Nhập Vân Cốc mất mạng, còn suốt ngày om sòm, bày mưu tính kế Bạch Dịch, hôm nay ch.ết ở Táng Hồn Cốc cũng coi như bị trừng phạt đúng tội. Nếu để cho những đệ tử ngoại môn khác biết được tin tức này, nhất định tất cả sẽ vỗ tay khen hay.


Giải quyết xong tai họa Lũng Thiên Lý, Bạch Dịch đã ít đi một mối phiền phức, cuối cùng đã có thể tĩnh tâm tu luyện.


Trên phi kiếm, Bạch Dịch tự giễu mình rồi khẽ nói. “Ta từng là Tán Tiên, giết ch.ết tu sĩ Đại Thừa cũng thờ ơ chẳng để tâm, nào ngờ hôm nay giết ch.ết một tên tu sĩ Trúc Cơ thôi mà lại có cảm giác sung sướng như thế. Xem ra đạo tâm của ta đã không còn, tâm cảnh cũng cải biến rất nhiều. Từ bầu trời xuống vực thẳm, không có địa vị, đánh mất tu ci nhưng lại có thêm nhiều phần cảm xúc, trở nên linh động hơn…”


Khuôn mặt Bạch Dịch hiện lên một chút mê man. “Tiêu Dao, tiêu dao, cuối cùng thì cái gì mới là Tiêu dao? Vạn năm kiếp trước, ta tu luyện Tiêu Dao Đạo không lẽ không phải thực sự là Tiêu Dao sao?”


Nghi hoặc của Bạch Dịch thêm một lần trở lại. “Ở kiếp trước, đạo tâm của ta nếu không phải là Tiêu dao thì là cái gì? Đạo tâm chi lực ấy chắc chắn tồn tại, chỉ là không cách nào tiến tới đại thành mà thôi…”


Nghi hoặc này quấy nhiễu hắn nhiều năm, không thể được cởi bỏ trong một sớm một chiều được. Bạch Dịch dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa. Sau một hồi lây, thân ảnh của hắn đã xuất hiện bên ngoài khu rừng cổ.


Chung quanh dần xuất hiện tung tích các đồng môn khác. Có một số đệ tử Thương Vân Tông đã kết thúc rèn luyện, chuẩn bị quay trở lại tông môn.


Bạch Dịch không kết bạn với ai, một mình rời khỏi Thái Hằng sơn mạch. Trên đường quay trở lại tông môn, hắn thay đổi phương hướng bay về phía Đông Nam của Đại Phố quốc.


Bản đồ Dương Nhất Phàm đưa cho Bạch Dịch không chỉ ghi chú một ít hiểm địa cùng danh thắng nổi tiếng ở Đại phổ mà còn ghi chú cả một ít phường thị mà các tu chân giả vẫn hay tụ tập.


Tại Đại Phổ quốc, một trong những phường thị nổi danh nằm ở vùng ngoại thành của Hoàng thành, nơi này chiếm một phần diện tích rất lớn, trong đó không chỉ có tu chân giả của ba đại tông môn mà còn có rất nhiều tán tu không môn không phái, thậm chí còn có một số tu chân giả của quốc gia khác. Độ phồn vinh của nó có thể so sánh với Hoàng thành.


Ngoài phường thị bên ngoài Hoàng thành ra, Đại Phổ quốc vẫn còn có mấy phường thị cỡ nhỏ, độ phồn hoa không bằng phường thị bên ngoài Hoàng thành. Trong đó phần lớn là những tu chân giả cảnh giới Kim Đan trở xuống. Tuy nhiên những nơi này vẫn rất náo nhiệt, đông đúc, tu sĩ nối đuôi nhau ra vào không dứt.


Một khi đạt được kỳ hoa dị thảo hoặc tài liệu luyện khí, tu chân giả dùng không hết có thể chọn bán đi hoặc đổi lấy những đồ vật bản thân mình cần. Tông môn tuy cũng có xây dựng các loại phường thị nhỏ để đệ tử giao dịch nhưng muốn bán được giá tốt, biện pháp tốt nhất là ra phường thị bên ngoài tông môn để giao dịch.


Từ trên người Lũng Thiên Lý, Bạch Dịch lấy được không ít chiến lợi phẩm, trong đó có một số tài liệu mà dù có lấy ra cũng sẽ không làm người khác phát hiện ra sự việc. Chỉ có chuôi phi kiếm kia là có thể gây ra phiền toái nếu để người trong tôn môn nhận ra được.


Một kiện Pháp khí trung giai bình thường có giá trên một trăm đê giai Linh thạch. Phi kiếm trung giai của Lũng Thiên Lý có đầy đủ Linh khí, kiếm phong lợi hại, giá trị tất nhiên phải đắt hơn, ít nhất có thể bán được năm sáu trăm đê giai Linh thạch.


Phi kiếm của Lũng Thiên Lý là mầm họa, sớm muộn cũng mang lại phiền toái. Có thể mang thứ phiền toái này đổi lấy mấy trăm linh thạch sao lại không làm chứ.


Huồng hồ, Bạch Dịch còn có ý định luyện chế rất nhiều Thiên Cơ Khôi Lỗi, không có lượng Linh thạch khổng lồ thì việc ấy chỉ là mộng tưởng. Tài liệu luyện chế Khôi Lỗi đều cần có Linh thạch mới mua được. Vì đại quân Khôi Lỗi sau này, hiện giờ Bạch Dịch phải đi kiếm Linh thạch, tích góp từng chút một.


Phường thị loại nhỏ mà Bạch Dịch đang tiến tới ở chính giữa Hoàng Thạch Lĩnh, khoáng cách tới Thương Vân Tông không tính là quá xa. Dùng toàn lực ngự kiếm phi hành thì mất thời gian một ngày là tới.


Pháp khí con thuyền đã bị hủy, Bạch Dịch đành phải ngự kiếm bay đi trong suốt quãng đường. Tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường không thể bay suốt một ngày mà không nghỉ như vậy được. Có điều Bạch Dịch không phải là người thường, hắn đã dày công tôi luyện phương pháp vận chuyển Linh khí. So với những tu sĩ có tu vi tương đương, thời gian ngự kiếm của hắn phải nhiều hơn gấp hai, ba lần, lại còn có thể nhất tâm nhị dụng, vừa ngự kiếm vừa thu nạp Linh khí từ Linh thạch. Việc ngự kiếm phi hành suốt cả một ngày với hắn không phải việc khó, chỉ tốn thêm hai, ba khối đê giai Linh thạch mà thôi.


Sau hơn nửa ngày phi hành, Bạch Dịch lấy tấm bản đồ ra quan sát, phân biệt một lúc, xác nhận phương vị xong lại tiếp tục bay đi.


Loại phường thị nhỏ này thời gian thành lập nhìn chung chưa lâu. Bạch Dịch đã từng là Tiêu Dao Tiên Quân sao có thể chú ý tới loại phường thị nhỏ bé này. Đến phường thị gần Hoàng thành được thành lập từ mấy trăm năm hắn còn chẳng có ấn tượng gì, đừng nói tới những phường thị nhỏ này. Toàn bộ Thanh Châu cũng đã mấy ngàn năm hắn chưa tới.


Xa xa, hiện ra trong tầm mắt là một sơn lĩnh hẹp, dài. Hoàng Thạch Lĩnh đã không còn xa nữa.


Hoàng Thạch Lĩnh có chút khác biệt so với các sơn lĩnh khác. Trong đó có rất nhiều đá vụn trải rộng khắp nơi. Nghe nói hoàng đế Đại Phổ từng lấy đá ở đây để xây mộ, vì vậy mới dùng Hoàng thạch để gọi tên, xưng là Hoàng Thạch Lĩnh. Nơi này cũng là một danh thắng ở Đại Phổ quốc. Phường thị ở sâu bên trong sơn lĩnh được gọi là phường thị Thạch lĩnh.


Gần tới Hoàng Thạch Lĩnh, trước mặt Bạch Dịch xuất hiện rất nhiều khối đá vụn phủ kín sơn cốc hẹp dài. Từ trên quan sát nó khá rộng rãi, nhìn giống như một con sông lớn. Có thể coi nơi đây là một kỳ quan thắng cảnh.
Hô!


Bạch Dịch vừa tới Hoàng Thạch Lĩnh, từ xa cũng có một chiếc phi chu (pháp khí di chuyển hình chiếc thuyền) bay tới, phương hướng của nó cũng là bay về phía sâu bên trong của thạch lĩnh. Trên phi chu có ba người ngồi, một nam một nữ, người còn lại là một hài đồng.


Bạch Dịch nhìn phi chu cũng không chào hỏi gì, chuẩn bị bay vào trong thì nam tử ngồi trên phi chu kia lại mở miệng nói. “Tiểu huynh đệ, ngươi cũng đi về phường thị trong thạch lĩnh phải không? Phường thị được xây dựng sâu bên trong Hoàng Thạch Lĩnh, cần ít nhất một canh giờ nữa mới tới được. Ngươi ngự kiếm phi hành quá hao tổn Linh khí, không bằng cùng cưỡi phi chu với chúng ta. Chúng ta sẽ cùng nhau đi tới phường thị.”


Nam tử nói chuyện khoảng ba mươi tuổi, da mặt ngăm đen, thân thể cường tráng, tiếng nói vang vọng, khuôn mặt đầy hào khí toát ra. Nhìn người này không thấy có ác ý gì. Nữ tử bên cạnh hắn cũng tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt không xinh đẹp nhưng cũng không xấu, nàng ngồi bên cạnh tráng hán tò mò nhìn Bạch Dịch.


Hai người họ đều có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, cử chỉ thân mật, hẳn là một đôi vợ chồng, nhưng tiểu hài đồng kia thì nhất định không phải là hài tử của hai người này. Bởi vì đúa bé ấy có cái đầu cạo trọc, đỉnh đầu điểm ba chấm, nó mặc trên người một bộ tăng y đã trắng bệch mộc mạc được giặt sạch.






Truyện liên quan