Chương 62: Mở Công Ty Đầu Tư 1

Nghe Diệp Tinh nói, khuôn mặt Đổng Nguyệt lập tức đanh lại.


Một số thiết bị điện của Đổng gia bọn họ chế tạo có ưu thế hơn các thiết bị điện của thương hiệu khác, chính là dựa vào công nghệ cốt lõi mà bọn họ có được. Nếu như thật sự muốn cống hiến ra ngoài, vậy mỗi một xưởng bình thường đều có thể chế tác ra, như thế phỏng chừng làm ăn của Đổng gia bọn họ cách ngày phá sản đóng cửa cũng không xa lắm.


Đổng Nguyệt lập tức có chút không nói nên lời, ung thư thì chỉ có một bộ phận người mắc phải mà thôi, còn thiết bị điện lại là mỗi một nhà đều phải dùng.
"Thế nào? Cô Đổng đây có suy nghĩ một chút gì về chuyện này không?" Diệp Tinh mỉm cười nói.


"Hai chuyện này làm sao có thể có liên quan đến nhau chứ?" Đổng Nguyệt phản bác.


"Ồ? Cô Đổng bảo tôi giao ra phương pháp trị ung thư ngược lại rất thâm minh đại nghĩa, sao đến phiên mình liền lùi bước rồi? Chẳng lẽ cô Đổng cho rằng cống hiến cốt lõi công nghệ sẽ không thúc đẩy sự phát triển của ngành công nghiệp điện trên thị trường sao?" Diệp Tinh mỉm cười nói.


"Cậu, cậu đây là đang ngụy biện đúng không." Đổng Nguyệt bị chặn đến nói không nên lời, chỉ đành kiên trì nói.
"Tiểu Nguyệt, không cần nói nữa." Cô ta vừa dứt lời, Đổng Minh Viễn nhất thời quát, khuôn mặt nhìn qua vô cùng âm trầm.


available on google playdownload on app store


Đổng Nguyệt thấy sắc mặt ba mình như vậy, vẫn có chút sợ hãi, chỉ đành thôi không nói gì nữa.
Sau đó, Đổng Minh Viễn nhìn về phía Diệp Tinh, mặt mang theo áy náy nói: "Cậu Diệp, tiểu nữ không hiểu chuyện, xin cậu đừng để tâm."


Ông ta đối với con gái của mình lại rất bất đắc dĩ, con gái mình hoàn toàn bị chiều đến hư hỏng, luận trình độ trầm ổn của nó, so với Diệp Tinh kém hơn rất nhiều.
Ngay cả ba ông ta cũng đều đang cố gắng giao hảo tốt với Diệp Tinh vậy mà Đổng Nguyệt lại không phân biệt được tình hình.
- Đinh!


Bỗng nhiên, điện thoại di động của Diệp Tinh vang lên, chính là 10 triệu nhân dân tệ cuối cùng đã đến tài khoản.


"Cậu Diệp, nếu tôi đoán không sai, mấu chốt của điều trị ung thư hẳn là không phải châm cứu, mà là rễ nhân sâm mấy trăm năm kia phải không." Lúc tiền vào đến tài khoản, thì Đổng Đại Chí phía xa xa đang được người dìu đi tới.
"Ba." Đổng Minh Viễn lập tức đi qua.


Đổng Nguyệt cũng như thế, đi tới bên cạnh Đổng Đại Chí, nhịn không được hỏi: "Ông nội, tế bào ung thư của ông toàn bộ biến mất thật sao?"
"Đúng vậy." Đổng Đại Chí vui vẻ cười to.
Khi bệnh biến mất, ông ta thật sự cảm thấy rất thoải mái.


"Đổng lão gia tử nói không sai, không có dược hiệu nhân sâm năm trăm năm, không có khả năng trị ung thư thành công." Diệp Tinh gật đầu.
"Ông nội, mấu chốt thật sự ở trên nhân sâm?" Đổng Nguyệt nhịn không được hỏi.


Nếu thật sự là trên nhân sâm vậy thì phương pháp điều trị ung thư này không thể phổ biến nổi.
Nhân sâm 500 năm tuổi trên toàn thế giới có thể không có nhiều cây như vậy.


"Ông nội đã xác nhận còn có thể có sai sao?" Đổng Đại Chí cảm thán nói: "Mỗi lần trị liệu ta đều có thể cảm giác trong cơ thể tựa hồ có một cỗ nhiệt chảy bên trong người, giống như có một lực lượng sinh mệnh đang chữa trị thân thể của ta, đó hẳn là do dược hiệu nhân sâm phát tác."


Diệp Tinh không nói gì, trên thực tế cỗ nhiệt chảy bên trong thân thể kia là dược lực nhân sâm cùng linh lực của hắn hỗn hợp cùng một chỗ sinh ra.


Đổng Nguyệt cắn răng nhìn chằm chằm Diệp Tinh, cô còn muốn từ chỗ Diệp Tinh này lấy một ít rễ nhân sâm năm trăm năm rồi làm thí nghiệm một chút, thế nhưng nghĩ đến hành vi vừa rồi của cô, biết Diệp Tinh nhất định sẽ cự tuyệt mình, hơn nữa nhân sâm năm trăm năm trân quý cỡ nào chứ? Diệp Tinh cho dù có cũng sẽ không cho cô, cho nên cô đành phải đem ý nghĩ này đè ở đáy lòng.


"Lúc này đây thật sự phải cảm tạ cậu Diệp." Đổng Đại Chí cười nói: "Nếu sau này cậu có chỗ nào cần giúp đỡ cứ việc mở miệng."
Nghe vậy, Diệp Tinh gật gật đầu, nói: "Hiện tại tôi quả thật có một chuyện cần nhờ Đổng lão gia tử giúp đỡ."


"Ồ? Có chuyện gì vậy?" Sắc mặt Đổng Đại Chí lập tức trở nên thận trọng, sâu trong đáy mắt của ông ta ngược lại lộ ra một tia vui mừng.


Diệp Tinh ở trong mắt ông ta là một vị thần y, bệnh tình của ông ta hiện tại được Diệp Tinh chữa khỏi, hơn nữa có thể về sau Đổng Minh Viễn vẫn có thể sinh bệnh, đến lúc đó lại muốn mời Diệp Tinh trị liệu nói không chừng so với hiện tại phiền toái hơn rất nhiều.


Giống như lúc trước Hoàng Thiên Vũ đã từng nói qua, Diệp Tinh đến bây giờ cũng chưa có ra tay cứu ai vài lần đâu.
Thần y như vậy bọn họ rất mong bởi vì một số chuyện mà từ đó có liên quan đến nhau.
Thời điểm mấu chốt có thể đem Diệp Tinh ra cứu mạng.


"Sự tình không khó, chính là phiền Đổng lão gia lấy tên tôi đăng ký một công ty đầu tư." Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Công ty đầu tư? Không phải là công ty dược phẩm chứ?" Đổng Đại Chí sửng sốt.
Theo ông ta thấy, nếu Diệp Tinh muốn mở công ty, hẳn là có quan hệ với phương diện dược phẩm.


Thấy Diệp Tinh cười không trả lời, Đổng Đại Chí tức thời không hỏi thêm gì nữa, ông ta nhìn Đổng Minh Viễn, trầm giọng nói: "Minh Viễn, chuyện đăng ký công ty đầu tư liền giao cho con làm, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành cho cậu Diệp!"
"Con biết rồi thưa ba." Đổng Minh Viễn trịnh trọng gật đầu.


"Được rồi, nếu Đổng lão gia có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi còn có việc bây giờ cần giải quyết, tôi đi trước." Diệp Tinh mỉm cười nói.
Nói vài câu, hắn liền nhanh chóng rời khỏi nơi này.


"Thật không thể tin được Diệp Tinh bây giờ còn chưa tới hai mươi tuổi." Đổng Đại Chí nhìn Diệp Tinh rời đi cảm thán nói.






Truyện liên quan