Chương 36: Huấn luyện tàn khốc (16)

Một đôi mắt hình viên đạn lạnh băng quét về phía Cố Kinh Thế, Thiên Lạc cảm thấy người người đàn ông này thật sự không phải phúc hắc bình thường.
Sao mỗi lần cô gặp được anh, đều không có chuyện tốt xảy ra?


Âm thầm cắn chặt răng, Thiên Lạc nói, “Tôi đã biết, tôi sẽ ‘chăm sóc’ Cố thiếu tướng thật tốt.”
Nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của Thiên Lạc, Cố Kinh Thế hơi nhếch môi mỏng, nhìn Thiên Lạc nói, “Hôm nay cậu chưa ăn cơm sao? Sao giọng lại nhỏ như vậy? Tôi không nghe rõ giọng của cậu?”


Không biết vì sao, anh cảm thấy biểu cảm nghẹn khuất của Thiên Lạc có chút đáng yêu, liền nhịn không được muốn trêu đùa cô.
Cố Kinh Thế vừa nói xong, Bưu Sơn và Quý Phong không khỏi liếc nhau một cái, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.


Trời ạ, thiếu tướng của bọn họ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Sao lại nói ra lời ấu trĩ như vậy a, rõ ràng là cố ý khiêu khích Thiên Lạc.
Giọng nói của Thiên Lạc vừa rồi, thật sự có nhỏ sao?


Thiên Lạc muốn nói rằng hôm nay cô thật sự chưa ăn cơm, chỉ là cô rõ ràng nhìn thấy trong mắt Cố Kinh Thế có sự đùa cợt, lập tức, đôi môi phấn khẽ cong, nói, “Xem ra Cố thiếu tướng tuổi còn trẻ mà tai đã không tốt, chậc chậc, thật là đáng thương……”


Cô vừa nói xong, Bưu Sơn cùng Quý Phong lập tức chuyển ánh mắt lên người cô, cô quả thật to gan lớn mật.


available on google playdownload on app store


“Thiên Lạc, sao cậu có thể nói chuyện với Cố thiếu tướng như vậy! Nhanh xin lỗi.” Quý Phong sợ Cố Kinh Thế sẽ bị Thiên Lạc chọc giận mà trách phạt cô, lạnh giọng nói, hơn nữa không ngừng nháy mắt với Thiên Lạc.


Hiện tại anh ta rất coi trọng Thiên Lạc, bởi vì vừa rồi Thiên Lạc kéo toàn bộ ban C hoàn thành huấn luyện, đây không phải việc một phế vật trong truyền thuyết làm được.


Anh ta có dự cảm, Thiên Lạc có khả năng khiến ban C này lội ngược dòng, nếu như vậy thì học viện Huyễn Vũ sẽ không có một phế vật nào, nghĩ đến đây anh ta liền rất kích động, không thể không che chở Thiên Lạc.


Bưu Sơn lấy lại tinh thần, cũng trừng mắt lên, anh không nhìn được có người bất kính với Cố Kinh Thế.
“Người trẻ tuổi khí huyết dồi dào, tính cách ngay thẳng, thực không tồi.” Cố Kinh Thế lại khẽ nhếch môi mỏng, cười nói.
Cái gì?


Bưu Sơn cùng Quý Phong cảm thấy hôm nay mình chịu kích thích hơi nhiều, có chút lớn.
Ánh mắt hai người quét qua Cố Kinh Thế và Thiên Lạc.
Thiên Lạc không có biểu cảm gì, không hề có dáng vẻ sợ hãi, mà Cố Kinh Thế lại cười, vẻ mặt vân đạm phong khinh(*), không hề tức giận.
(*không quan tâm, để ý)


Giữa hai người này như có gì đó mà người khác không biết vậy.
Bưu Sơn và Quý Phong không hẹn mà cùng thầm nghĩ.
“Hôm nay kết thúc hạng mục huấn luyện đầu tiên, huấn luyện viên Quý đưa tất cả học sinh đến nhà ăn đi.” Cố Kinh Thế nói với Quý Phong.


“A, ừ, được!” Quý Phong đột nhiên tỉnh lại, đáp.
Thiên Lạc muốn đi theo Quý Phong đến nhà ăn, lại bị Bưu Sơn gọi lại.
“Bạn học Thiên Lạc, cậu không thể đi, cậu phải đến ký túc xá của Thiếu tướng để nấu cơm.” Bưu Sơn nói.


Cố Kinh Thế không thích ăn cơm căng tin, cũng bài xích đồ ăn lỏng, bình thường đều ăn ở trong ký túc xá.
Thiên Lạc nhướng mi, duỗi tay chỉ chỉ chính mình, có chút không thể tin tưởng hỏi, “Tôi? Nấu cơm?”


“Không sai, bạn học Thiên Lạc, đừng nói cậu không làm. Trong phòng bếp ký túc xá có thực đơn, cậu có thể xem sách mà làm.” Vẻ mặt Bưu Sơn khẳng định.
“Được.” Thiên Lạc sảng khoái đáp ứng, dùng khóe mắt liếc Cố Kinh Thế một cái, ánh sáng ác ma chợt lóe trong mắt.


Cô nhất định sẽ làm cho Cố Kinh Thế một bữa tối vĩnh viễn khó quên!






Truyện liên quan