Chương 71: Không khỏi để ý (1)

Phía dưới chính là nước biển chảy xiết, lúc Thiên Lạc nhảy xuống vực, mắt thấy Bạch Vũ Tâm bên cạnh mình thừa dịp Cố Kinh Thế không chú ý, hung hăng dùng một cục đá trên vách núi nện vào sau đầu cô!


Hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Vũ Tâm sẽ ra tay, cảm giác đau đớn truyền tới khiến Thiên Lạc không nhịn được hít vào một hơi.


Đầu váng mắt hoa, hai mắt Thiên Lạc biến thành màu đen, nỗ lực giãy giụa trong sóng biển, lại nhìn thấy Bạch Vũ Tâm cười dữ tợn bơi tới trước mặt cô, rồi hung hăng tung một cước còn mang theo hồn lực, dùng sức dẫm lên ngực Thiên Lạc.


“A……!” Trong miệng rên một tiếng, vốn Thiên Lạc sẽ không sử dụng hồn lực, sức chống cự với hồn lực còn không bằng người thường, giờ phút này khí huyết không thuận, trong miệng phun ra một ngụm máu, cả người lâm vào hôn mê.


Bạch Vũ Tâm cười dữ tợn, nhìn Thiên Lạc đã hôn mê, bay thẳng đến thượng du.
Cố Kinh Thế cũng đột nhiên chạy ra khỏi mặt nước, đám Tần Sơn ở cách đó không xa đã chuẩn bị ca nô, nhanh chóng lại đây tiếp ứng.


Ném xuống phao cứu sinh, Tần Sơn vất vả lắm mới thoát hỏi vòng vây kích động nhìn Cố Kinh Thế, “Thiếu tướng, chúng tôi mới thoát thân liền thu được tin tức từ chiếc nhẫn, máy bay chiến đấu sẽ đến ngay, chúng ta cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức!”


available on google playdownload on app store


Đám Tần Sơn cũng không phải phế vật, không có khả năng thật sự bị Vân Long Đường áp chế, bọn họ thoát thân rất nhanh, rồi mới nhận được mệnh lệnh của chiếc nhẫn, nhanh chóng chạy tới.


Không thể không nói, tốc độ phá giải chiếc nhẫn của Đông Phương Minh rất nhanh, nhưng Đông Phương Minh lại không nghĩ tới, Cố Kinh Thế đã dùng chiếc nhẫn này để gài bẫy hắn!


Nhìn Bạch Vũ Tâm được đám Tần Sơn kéo lên, Cố Kinh Thế ngâm mình trong nước biển lạnh băng, nhìn quanh bốn phía một vòng, lại không nhìn thấy Thiên Lạc.
Đáy mắt đen nhánh nổi lên một chút thâm trầm, Cố Kinh Thế chỉ cảm thấy trong lòng nôn nóng.


“Thiếu tướng, nhanh đi lên, nếu máy bay chiến đấu đến đây, chúng ta rất khó thoát thân.” Tần Sơn vươn tay với Cố Kinh Thế.
“Thiên Lạc không theo kịp.” Cố Kinh Thế không duỗi tay, trong giọng nói hàm chứa mấy phần run rẩy mà chính anh còn không nghe ra.


Đám người Tần Sơn sửng sốt, Bạch Vũ Tâm phủ thêm thảm lông cũng cúi đầu không phát ra tiếng.
“Uỳnh ——!” Mà giờ phút này, máy bay chiến đấu màu đen đã bay tới nơi, một quả bom vừa rơi xuống tức khắc phát ra một tiếng vang lớn.


“A ——!” Bạch Vũ Tâm sợ tới mức thét chói tai, mắt thấy vô số máy bay chiến đấu bắt đầu tiến hành bắn hòn đảo nhỏ, trong lòng nghĩ thế nào cũng không thể để Cố Kinh Thế đi tìm Thiên Lạc, “Anh Kinh Thế, đi nhanh đi, em rất sợ hãi!”


“Tần Sơn, nhanh chóng mang theo mọi người rút lui, đến khu vực an toàn chờ mệnh lệnh.” Cố Kinh Thế không lên thuyền, lạnh lùng ra lệnh.
“Thiếu tướng, ngài muốn làm cái gì?!” Tần Sơn nhìn Cố Kinh Thế, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.


“Đi tìm Thiên Lạc.” Cố Kinh Thế hít sâu một hơi, không chút do dự liền lặn xuống nước biển lạnh băng.
Tần Sơn không có cơ hội ngăn cản, sắc mặt trắng bệch nhìn Cố Kinh Thế rời đi.


Oanh tạc đã bắt đầu, rất nhanh sẽ lan đến vùng biển gần đó, Cố Kinh Thế không có khả năng không biết trong đó nguy hiểm, anh biết rõ ràng nhưng vẫn lựa chọn đi tìm Thiên Lạc!
Tần Sơn không nghĩ tới Cố Kinh Thế sẽ lựa chọn như thế, anh ta chưa từng nhìn thấy Cố Kinh Thế không tỉnh táo như vậy.


Quả thật giống như cả người đều luống cuống.
“Tất cả ở lại chỗ này đợi mệnh lệnh, không đợi được Cố thiếu tướng và thiếu gia Thiên Lạc, tuyệt đối không được rời đi.” Tần Sơn ra lệnh một tiếng, mọi người trên thuyền cũng lập tức nhận lệnh, hoàn toàn không hề có chút do dự nào!


Cố Kinh Thế là thủ trưởng, là chỗ dựa tinh thần của bọn họ, cho dù là cãi quân lệnh, bọn họ cũng không thể bỏ mặt Cố Kinh Thế một mình rời đi!






Truyện liên quan