Chương 79: Đại hội gia tộc (2)

Thái độ hoàn toàn không thân thiện như khi đối xử với Thiên Lạc, ông cụ Thiên bình tĩnh nhìn Thiên Trạch Huân, dáng vẻ lạnh lẽo cứng rắn, đây mới là thái độ của ông cụ Thiên khi đối xử với người khác.


Hình như cũng là thói quen của ông cụ Thiên, Thiên Trạch Huân cũng không cảm thấy có gì không công bằng.
Nếu là ngày thường, nhất định Thiên Trạch Huân qua loa cho xong, nhưng hôm nay Thiên Trạch Huân lại không có.


“Ông nội yên tâm, cháu và anh ấy là hai anh em, đương nhiên là phải hỗ trợ lẫn nhau, chẳng qua, hiện tại anh trai sẽ không bị người khác bắt nạt.” Thiên Trạch Huân nói.
“Đây là ý gì?” Vẻ mặt Thiên Dư Phong khó hiểu.


“Trước khi vào căn cứ huấn luyện, anh trai đã đánh Kỷ thiếu gia trọng thương, hiện tại Kỷ thiếu gia vẫn còn đang nằm viện.” Thiên Trạch Huân nói đến chỗ này, đáy mắt cũng xuất hiện một chút tán thưởng.


“Kỷ gia thiếu gia? Cái tên Kỷ Uy kia?” Thiên Dư Phong quay đầu nhìn Thiên Lạc, “Kỷ Uy vẫn luôn bắt nạt cháu, ông nội cũng có nghe nói cháu dạy dỗ nó.”


“Ông nội, không phải Kỷ Uy, là anh trai của Kỷ Uy, Kỷ Cường.” Thiên Trạch Huân nhìn Thiên Dư Phong kinh ngạc trừng lớn mắt, nói tiếp rất nhanh, “Anh trai không chỉ đánh Kỷ Uy trọng thương, còn có Kỷ Cường cũng bị anh trai đưa đi nằm viện.”
Thiên Trạch Huân nói làm ông cụ Thiên cực kì giật mình.


available on google playdownload on app store


Nếu Thiên Lạc chỉ là đánh Kỷ Cường thì nhiều nhất Thiên Dư Phong chỉ có chút ngoài ý muốn, nhưng nghe nói Thiên Lạc lại đánh ngã Kỷ Cường, ông cụ Thiên rất kinh ngạc.


Kỷ Cường là anh trai, thực lực mạnh hơn Kỷ Uy rất nhiều, Thiên Trạch Huân xem như người trẻ tuổi xuất sắc, thực lực của Kỷ Cường cũng chỉ yếu hơn Thiên Trạch Huân một chút.
Một người như vậy lại bị Thiên Lạc không hề có hồn lực đánh đến nhập viện?


Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của ông cụ Thiên, Thiên Lạc cười, vỗ vỗ tay Thiên lão gia, “Ông nội, ngài yên tâm, sau này cháu sẽ không bị kẻ nào bắt nạt nữa.”


Lời nói hết sức kiên định, khóe môi Thiên Lạc hiện ra một nụ cười nhạt, đôi mắt đen nhánh như đá quý tràn ngập sự nghiêm túc, hiển nhiên không phải nói giỡn.


Nhìn Thiên Lạc như vậy, ông cụ Thiên mở to mắt, rồi mới cười, “Ha hả a, được a, đây mới đứa nhỏ của Thiên gia chúng ta, cháu yên tâm, mặc kệ cháu làm cái gì, ông nội đều sẽ ủng hộ cháu!”
Ông cụ Thiên sang sảng cười to, giọng truyền ra thật xa, làm hai người mới đi tới cửa liền nghe rõ ràng.


Người tới là một nam một nữ, người đàn ông nhìn qua trên dưới bốn mươi tuổi, lại hoàn toàn không dáng vẻ mập mạp của người đàn ông trung niên, toàn thân lộ ra một chút nghiêm khắc, hơi thở lãnh khốc, trên khuôn mặt đẹp trai không hề có biểu cảm gì.


Nhìn kỹ lại tướng mạo của người này cùng Thiên Lạc và Thiên Trạch Huân có vài phần tương tự, đúng là ba của hai người đó, Thiên Dung Thiên.


Bên người Thiên Dung Thiên có một người đẹp tóc vàng mắt xanh, nhìn qua mới đầu ba mươi, tướng mạo mang theo một chút phương Tây, có vẻ hết sức thành thục quyến rũ, vẻ ngoài tinh xảo, khí chất động lòng người, trên người mặc một chiếc váy bó sát, phác hoạ ra dáng người nóng bỏng.


Một đôi mắt màu xanh biển, giống Thiên Trạch Huân như đúc, đúng là mẹ của Thiên Trạch Huân, mẹ kế của Thiên Lạc, Cung Lâm.
Cung Lâm nghe lời nói phóng túng của ông cụ Thiên, sắc mặt rõ ràng cứng đờ.


Người ông cụ Thiên sủng ái nhất là Thiên Lạc, đối xử với Thiên Trạch Huân rất lạnh nhạt, việc này khiến người làm mẹ như Cung Lâm thấy rất bất mãn.






Truyện liên quan