Chương 56: Ma Lạt Thăng
Buổi tối, khoảng hơn 7h, Chú Triệu đi ra khỏi biệt thự của mình.
Vấn đề của công ty đã tương đối ổn định, được đặt ở ngoại ô thành phố Tân Giang.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Vốn nơi này là 1 công ty xản xuất Ti Vi, nhưng năm nay bị đóng cửa, có một số thiết bị có thể tận dụng được, chỉ cần mua dây chuyền sản xuất bộ mạch chủ là xong.
Công ty sản xuất Ti Vi vốn là công ty quốc doanh, tất cả các tài sản đều thuộc về nhà nước, bởi vì có Triệu Bí thư ra mặt, cho nên không có gì thay đổi khi chuyển tới cả.
Ban đêm khi đi trên đường của thành phố Tân Giang, nhìn những cửa hàng nhỏ và bán đồ ăn vặt ở 2 bên đường, cảm giác thật thân thiết, trước kia tôi và Quách Khánh thường hay tới những nơi như thế này.
Đi tới quán Ma Lạt Thăng, nước miếng của tôi không nhịn được mà chảy ra, tôi nhớ tới mấy lời bình luận của kiếp trước trên truyenfull.vn, đúng là món này có hương vị đặc biệt
"Một chén Ma Lạt Thăng không rau thơm."
Tôi đưa 2 đồng tiền nói với bà chủ.
"Ai, Vi Nhi, có khách đến rồi, mau bưng món ăn lên đi."
Sau khi nhận lấy tiền, bà chủ kia gọi con gái của mình.
"Con đến đây, mẹ à."
Một cô bé tóc xinh đẹp tóc buộc đuôi ngựa đang tung tăng chạy tới, bên hông nàng còn buộc 1 cái tạp dề.
Tôi thấy vậy thì ngây người, vóc dáng giản dị không một chút trang sức, mặc dù mặc quần áo bình thường, nhưng vẫn tỏa ra nét đoan trang, nếu như Triệu Nhan Nghiên là một đóa sen mới nở, thì nàng sẽ là được ví như
"gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn"
.
Nếu như không phải tôi tận mắt nhìn thấy, thì tôi sẽ không tin ở trong con phố này, có 1 cô bé xuất chúng tới như vậy.
"Cậu muốn ăn gì?"
Cô bé cầm chiếc khăn lau bàn, nhìn tôi hỏi.
"Cậu muốn ăn gì?"
Cô bé thấy tôi không có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, giọng nói có chút tức giận.
Tôi lúng túng thu hồi ánh mắt, vội vàng nói:
"Nấm, su hào, tàu hủ, nhiều mì."
Cô bé nhanh chóng ghi lại trên 1 tờ giấy, đưa cho 1 nữ nhân ở bên cạnh.
"Không ăn rau thơm, nhưng cho thêm 1 chút ớt và dấm được không?"
Cô bé mang bát Ma Lạt Thăng tới, hỏi.
"Được, cho nhiều ớt vào 1 chút."
Tôi nói.
Tôi nhận lấy bát Ma Lạt Thăng, ngồi dưới con đường nhìn khói của ô tô phả ra, bắt đầu ăn.
Mùi vị thật ngon, sau này phải thường xuyên tới đây ăn mới được! Thật ra tôi cũng rõ, đó là tôi lấy cớ, chứ tới đây là vì cô bé này.
"Này! Vi Nhi, có bận gì không?"
Một âm thanh ẻo lả truyền vào lỗ tôii của tôi, trời, không phải là tên thái giám cuối cùng của nước Z đó chứ? Không phải muốn tôi ói ra hay sao, tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Một tên thanh niên có vẻ lưu manh, chừng 20 tuổi đang nhìn ngó cô bé tên Vi Nhi này, phía sau hắn còn có 2 người đi theo. Nhìn đã biết không phải người tốt gì.
"Ai, hóa ra là Dương công tử ! ăn Ma Lạt thăng phải không?"
Bà chủ lập tức ra nghênh đón.
"Biến qua một bên, ở đây không có chuyện của nhà bà!"
Tên được gọi là Dương công tử kia phất tôiy nói, rồi quay đầu nói với vi Nhi:
"Vi Nhi, chỉ cần em mở miệng, thì sau này không phải làm công việc vất vả bẩn thỉu này nữa, ta đảm bảo em sẽ trở thành người nổi tiếng! Tốt hơn nhiều so với việc ngươi cứ ngồi ở đây bán Ma Lạt Thăng!"
"Dương Khai Xa, tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, anh đừng có bám lấy tôi, làm một hài tử nhà nghèo thì có gì không tốt? Tôi không thích cuộc sống mà anh nói, cho nên không thèm để ý, vậy thì có gì lạ! Tôi còn phải bán hàng, anh không nên làm phiền tôi!"
Vi Nhi lạnh lùng nói ra, có thể thấy, nàng vô cùng chán ghét tên Dương công tử này.
"Được, em muốn bán hàng ư?Đây là 2000 đồng, tôi bao hết toàn bộ quán ăn này! Vậy thì em sẽ nói chuyện với tôi đúng không?"
Dương Khai Xa rút tờ 2000 đồng trong túi ra, vỗ vỗ vào trên mặt bàn.
"Tôi không thèm lấy tiền của anh, chỗ này tôi có rất nhiều khách quen, anh có mua, tôi cũng sẽ không bán cho anh!"
Vi Nhi cầm lấy đồng tiền, nhét vào trong tay của Dương Khai Xa.
"Cho tôi một chén Ma Lạt Thăng nữa!"
Tôi mỉm cười đi tới, đưa cái chén cho Vi Nhi, nói:
"Ma Lạt Thăng của cậu rất ngon, nếu ngày nào cũng được ăn thì tốt biết bao"
Dương Khai Xa khinh thường nhìn tôi một cái, nói:
"Không bán, không thấy tao bao hêt rồi sao?"
Dương Khai Xa đối với tôi bất mãn vô cùng, điều này làm hắn vô cùng lúng túng, cầm tờ 2000 đồng trong tôiy, thu lại cũng không được, mà để xuống cũng không được, chỉ đành đem sự tức giận trút lên người của tôi.
"Anh không nghe thấy lời tôi vừa nói hay sao?"
Đây đúng là một cơ hội tốt để Vi Nhi thoát khỏi sự dây dưa của Dương Khai Xa, nàng muốn đi lấy thêm 1 chén cho tôi.
"Ai ~ Bà chủ? ! Nhà bà làm ăn như vậy sao? Có biết thứ tự trước sau hay không? Không thấy tôi bao hết chỗ này à?"
Dương Khai Xa bị Vi Nhi nói như vậy, cho nên không còn cách nào khác, quát bà chủ.
"Dương công tử, cậu đừng nóng giận, bạn học này là người tới trước."
Bà chủ vội vàng giải thích.
"Hừ! Tôi nói cho bà biết, đừng có không biết xấu hổ, lão đại chúng tôi coi trọng khuê nữ của bà là phúc khí của nhà bà, nếu không phải lão Đại tính tình tốt, tôi đã sớm gọi người đập sụp cái quán của nhà bà rồi!"
Một người đi theo đứng đằng sau Dương Khai Xa mở miệng nói.
"Ai nha. Các cậu đừng làm chuyện này, đừng nóng giận, đừng nóng giận, buổi tối tôi sẽ trở về khuyên Vi Nhi có được không? Dương công tử, ngài đừng có gấp, dù sao chuyện yêu đương cũng phải là đôi bên tình nguyện đúng không!"
Bà chủ vội vàng nói vuốt theo.
"Được, tôi sẽ đợi thêm mấy ngày nữa! Chúng ta đi thôi!"
Dương Khai Xa nói, phất tôiy với 2 người đứng phía sau, xoay người rời đi.
"Ai! Cuối cùng cũng đi rồi!"
Bà chủ nhìn theo bóng lưng của Dương Khai Xa thở dài.
"Cô à, bọn họ là ai vậy?"
Tôi nhận thấy bát Ma Lạt Thăng, hỏi.
"Bọn họ ư, ai! Những người làm ăn buôn bán nhỏ như chúng tôi không trọc vào họ được! Đây là do Dương Khai Xa coi trọng vi Nhi nhà chúng tôi, muốn Vi Nhi làm bạn gái hắn. Vi Nhi không đáp ứng, cứ 3 hôm, 5 hôm hắn lại tìm Vi Nhi, thái độ mới đầu không tệ lắm, cứ nhõng nhẽo bám lấy Vi Nhi, chúng tôi thấy hắn là một người tương đối si tình, cũng không để ý lắm. Nhưng mà càng về sau này, Dương Khai Xa càng lớn lối, Vi Nhi không đáp ứng hắn, cho nên hắn dẫn người tới gây chuyện, cản trở công việc làm ăn của chúng tôi."
Bà chủ thở dài nói.
"Mẹ, tại sao mẹ lại nói chuyện này cho người ngoài!"
Vi Nhi ở bên cạnh đỏ mặt nói.
"Không sao, nhìn tiểu tử này cũng không phải là người xấu, với lại mẹ cũng khó chịu trong lòng, suốt ngày không biết nói cho ai, cho nên mới lỡ miệng nói 2 câu."
Bà chủ cười khổ nói.
"Hắn làm như vậy, sao mọi người không báo cảnh sát?"
Tôi đề nghị.
Mặc dù biết cảnh sát sẽ không có hứng thú với mấy loại chuyện như thế này, nhưng dù sao đây cũng là 1 phương pháp giải quyết, cho dù không đem lại tác dụng, thì cũng tạo thành 1 sự uy hiếp.
"Báo cảnh sát? Cha của Dương Khai Xa kia là 1 cảnh sát, nghe đâu còn là 1 quan lớn! Chúng tôi là dân đen nhỏ nhoi, làm sao kiện hắn được? Như vậy chẳng phải là tiếp tục chọc vào họ hay sao…"
Bà chủ nói tới đây, thì tôi đã hiểu rồi.
Mấy tên kia là mấy tên Nhị thế tổ, ý vào quyền lực của cha hắn, hoành hành ngang ngược.
Người như vậy tôi cũng đã gặp không ít, tên Lưu Khoa Sinh chính là 1 điển hình.