Chương 12
Từng bước lui về phía sau, Kỳ Bạch đề phòng nhìn nhóm người, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
“Các người muốn cái gì?” Không quanh co lòng vòng, hắn trực tiếp lên tiếng hỏi, sắc mặt bình tĩnh, đại não đã bắt đầu nhanh chóng tự vấn.
Hắn tự nhận là mình không có chọc tới người nào, hơn nữa trừ Vương Lạc, hắn cùng với những người khác ngay cả nói cũng không nhiều lời, lý do có thể khiến đối phương đến bao vây mình cũng chỉ còn lại một, đó chính là trên trăm khối Phỉ Thúy một tháng qua hắn cùng Vương Lạc tìm được kia!
Kỳ Bạch thầm than một hơi, ngày này hắn đã sớm liệu đến, chỉ là đến sớm hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Trên trăm khối Phỉ Thúy, tại một quặng ngọc cũng không hiếm, thế nhưng tại hầm bỏ đi liền đáng chú ý, bình thường một tháng cả thảy cũng không vượt qua mười khối, trên trăm khối có thể khiến bao nhiêu người nóng mắt, Kỳ Bạch đã sớm liệu đến.
Mình vẫn là nóng vội!
Trong một tháng qua, Kỳ Bạch đã chứng kiến quá nhiều tàn nhẫn. Ở trong này, sinh mệnh như cỏ rác, căn bản không đáng tiền, mỗi ngày đều có người ch.ết. Nơi này không có pháp luật, không có đạo đức trói buộc, dục vọng giống như mở ra chiếc hộp Pandora, ở trong này sinh trưởng không kiêng nể gì. Khi nhìn một nam nhân thanh tú bị vào trong con hẻm, ngày hôm sau, Kỳ Bạch thấy thi thể xanh tím của người kia, cảm thấy cả người rét run. Khi đó, hắn liền biết, hắn không thể ở nơi này. Bởi vậy, dù cho biết hành động của mình quá mức gây chú ý, Kỳ Bạch cũng chỉ do dự một giây.
Nhìn nhìn thân thể nhỏ yếu của mình, cân nhắc chênh lệch thực lực hai bên, trong đầu Kỳ Bạch chỉ có một ý niệm: Lấy trứng chọi đá! Thân thể này chỉ sợ còn chịu không nổi đối phương tùy tay động một cái.
“Ha ha, tên này xem ra là người thông minh a, tôi thích nhất nói chuyện cùng người thông minh!” Trong đám người, một nam nhân đi ra, dáng người cũng không cao lớn, thậm chí có chút gầy yếu, thế nhưng trên mặt những người khác thấy hắn đều lộ ra một loại tôn kính.
“Nghe nói, gần đây người anh em kiếm được không ít Phỉ Thúy a!” Người này cười tủm tỉm lên tiếng, hắn mặc trang phục tẩy trắng bệch, rất bắt mắt trong một đám người bẩn thỉu, khuôn mặt sạch sẽ thoạt nhìn vô hại, rất dễ dàng tạo hảo cảm cho người khác, làm ngoại giao rất thích hợp.
“Vậy thì sao nào?” Mặt Kỳ Bạch lộ ra nghi hoặc vừa đủ, sau đó ‘Bừng tỉnh đại ngộ’ nói, “Anh muốn chúng sao? Hay chỉ là muốn biết, bọn tôi tìm được chúng ở đâu?”
Hắn nói rõ ràng, làm lời Vương Nho muốn nói nghẹt trở về. Vương Nho nghẹn, lên tiếng, “Người anh em vận khí thật sự khiến người khác nóng mắt, không chỉ có chúng ta, còn rất nhiều người cảm thấy hứng thú với người anh em đó a!“
Kỳ Bạch bĩu môi, nói thẳng, “Tôi biết, anh muốn tôi nói cho anh tìm đá ở đâu! Thật là, một câu thôi cũng lòng và lòng vòng, nếu không phải tôi thông minh, còn nghe không hiểu đó!”
Vương Nho hiểu ra, người này thẳng tính, đi thẳng đến thẳng. Rõ ràng điểm ấy, hắn cũng không vòng vo nữa, nói thẳng, “Không sai, bọn tôi muốn biết chuyện này, chỉ là không biết người anh em có nguyện ý nói hay không!”
Kỳ Bạch híp mắt, cười giống một con hồ ly, “Nói cho mấy người, thì tôi được lợi gì đây?”
Vương Nho cười khẽ, “Người anh em lời này thật thú vị, bọn tôi cũng không phải người tốt gì, cậu nói điều kiện, có phải tìm lầm người rồi không?” Trong giọng nói, mang theo khinh miệt cùng trào phúng.
Kỳ Bạch cắn môi, hắn quên mất, lúc này hắn không phải Đại thiếu gia Kỳ gia, chỉ là một thiếu niên tay trói gà không chặt. Nơi này không có giết người phạm pháp, bọn họ muốn giết mình, mình cũng không có biện pháp.
Tuy rằng nghĩ như vậy, Kỳ Bạch lại có chút không cam tâm. Nếu mình có sức lực, những người này còn có thể khinh thường mình như thế sao?
Đột nhiên, ánh mắt Kỳ Bạch rơi xuống một chỗ, hai mắt sáng quắc lên.
“Thân ái! Sao anh lại tới đây?”
Mặt Kỳ Bạch tràn ra một nụ cười giống đóa hoa tươi, giọng ngọt ngào đến dọa người, mọi người còn chưa phản ứng kịp, hắn liền lao ra phía sau bọn họ. Kỳ Bạch mở rộng hai tay phóng về hướng người kia, người kia khẽ nhúc nhích tựa như nghiêng người né tránh, chỉ là khi đối diện đôi mắt đáng thương chứa cầu xin của Kỳ Bạch Khả, nhất thời trong lòng khẽ động, cước bộ cũng có chút chần chờ.
Kỳ Bạch tuy rằng trên người bẩn thỉu, ngay cả mặt cũng lem luốc thấy không rõ màu da, thế nhưng đôi mắt kia lại lấp lánh ánh nước, cực kỳ chói mắt. Nam nhân nhìn cặp mắt đáng thương hàm chứ ánh nước, nhất thời cảm giác đôi mắt ấy hình như vươn ra một cọng lông vũ, gảy gảy trong lòng y, ngứa.
Nhân lúc chần chừ này, Kỳ Bạch đã chặt chẽ ôm lấy cổ y, cả người đều treo trên người y.