Chương 33
Kỳ Bạch ánh mắt chuyên chú dừng ở Bạch Ngọc trên tay, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, hai hàng lông mày hơi nhíu, mím môi, động tác trên tay càng thật cẩn thận, sợ lỡ đâu sẽ phá hủy khối Bạch Ngọc. Thái độ cẩn thận này cùng với biểu cảm bình tĩnh khác hẳn lửa nóng chất chứa trong mắt, khiến người ta sinh không nổi nửa phần khinh nhờn.
Sau khi hạ xuống một đao cuối cùng, hắn mới thở dài một hơi. Lau mồ hôi trên mặt một phen, hắn nhoẻn miệng, biểu cảm cực kỳ vui thích. Thời gian dài bảo trì một tư thế khiến thân thể hắn có chút cứng ngắc, thế nhưng cho dù là hai chân tê rần đến thống khổ cũng không thể che giấu tâm tình tốt của hắn.
Khối Bạch Ngọc là từ khối Dương Chi Bạch Ngọc kia cắt xuống, có hình bầu dục, không lớn quá nắm tay. Kỳ Bạch vẫn chưa khắc thành hình dạng gì, chỉ là khắc trên mặt một ít hoa văn cổ xưa, toàn bộ Bạch Ngọc lộ ra khí tức mượt mà, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Kỳ Bạch cầm Bạch Ngọc, ngón tay vô thức ma sát một chữ ‘Kha’ dưới đáy Bạch Ngọc! Chữ ‘Kha’ này là trong tên Việt Kha, mà khối Bạch Ngọc này cũng là chuẩn bị cho y.
Năng lực giả bởi vì năng lực không phải tự nhiên có, mà phải dựa vào ngoại lực, bởi vậy máu trong thân thể bọn họ có vẻ vô cùng kích động, mà Ngọc thạch có tác dụng ninh tâm tĩnh khí.
Phòng này là thư phòng của Việt Kha, bất quá hơn một tháng bởi vì Kỳ Bạch phải điêu khắc này nọ, hoàn toàn đã bị hắn chiếm cứ. Mở ra ngăn kéo dưới bàn, Kỳ Bạch từ bên trong cầm ra một túi phúc ra.
Màu sắc túi phúc là màu đỏ tươi vui vẻ, Kỳ Bạch không phủ nhận, đây là ác thú của mình. Thử nghĩ một chút, Việt Kha vô biểu cảm trên người mang theo một túi phúc màu đỏ, quả thực là, rất sung sướng!
Túi phúc vừa lấy ra, lập tức có một mùi vị toả ra, chỉ là mùi cực nhạt. Mà mở túi phúc, mùi vị vốn thanh đạm lập tức liền nồng đậm hơn vài phần, thế nhưng chẳng những không tạo cảm giác chán ngấy, ngược lại sẽ cảm giác thần thanh khí sảng, tâm tình cũng bình lặng vài phần.
Kỳ Bạch bỏ khối Bạch Ngọc vào bên trong túi phúc, sau đó đem cài lại.
Mùi trong túi phúc là hắn dùng dược thảo lần trước đến ‘Đào Tân khu’ lấy được kia tạo hỗn hợp làm thành, mùi vị của mấy loại dược thảo ấy hỗn hợp cùng một chỗ hình thành một loại hương khí độc đáo làm lòng người yên tĩnh, hơn nữa cũng không có bất cứ tác dụng phụ gì đối với Bạch Ngọc.
Kỳ Bạch để túi phúc trên bàn, xem thời gian, cũng sắp là giờ ăn trưa.
Kỳ Bạch xuống lầu động tác lưu loát làm bốn món ăn một món canh, bỏ phần của Việt Kha vào hộp dùng giữ ấm, để lên trên bàn, hắn mới bưng phần của mình lên bàn.
Ăn cơm xong, hắn thu thập phòng bếp, nhìn thời gian, dự tính sắp đến giờ, bởi vậy lên lầu thay đồ xuống. Mà vào khoảng mười một giờ, cửa bị gõ vang.
Cầm lấy hộp giữ ấm, Kỳ Bạch mở cửa, thấy bên ngoài Triệu Đức Nam đứng cùng với Tư Đạc bên chân hắn.
“Kỳ Bạch ca ca chào buổi trưa!” Tư Đạc rất lễ phép chào hỏi.
Kỳ Bạch khom người xoa xoa đầu bé, cười nói, “Tư Đạc, chào buổi trưa!” Sau đó đứng lên nói với Triệu Đức Nam, “Chúng ta đi thôi!”
Kỳ Bạch là muốn đi Quân bộ đưa cơm cho Việt Kha, mà Triệu Đức Nam cũng thế.
Trong khoảng thời gian này Kỳ Bạch vẫn đều ở trong nhà điêu khắc Ngọc thạch, hắn chuyên chú một cái đứng lên là bủn rủn mệt nhoài, tổng cộng không ra ngoài được mấy lần. Cuối cùng Việt Kha thật sự nhìn không được nữa, nối hắn vào giữa trưa đưa cơm cho mình, thuận tiện đi ra ngoài thông khí. Mặc kệ Kỳ Bạch có không tình nguyện cỡ nào, chuyện này cứ định như vậy.
Còn Triệu Đức Nam, Kỳ Bạch trong một lần trên đường đưa cơm cho Việt Kha gặp, biết hắn cũng là Quân bộ cho Tư Quận ở đưa cơm, hai người hẹn về sau đi cùng nhau.
Quân bộ là một toà kiến trúc màu đen, thoạt nhìn cực kỳ trang nghiêm, không khí bên trong cũng là cực kỳ nghiêm cẩn. Đặt thẻ từ trong túi vải ở nơi đọc thẻ, để ánh sáng màu đỏ quét qua toàn thân. Sau đó, cánh cửa lớn đóng chặt trước mắt chậm rãi mở ra.
Sau khi kinh qua một loạt kiểm tr.a rườm rà, ba người rốt cuộc tiến vào bên trong Quân bộ.
Vách tường màu trắng hình như là muốn che chắn hết tình người đi vậy, hành lang yên tĩnh không âm thanh chỉ nghe nhìn thấy tiếng bước chân của ba người. Mỗi lần đến Quân bộ, Kỳ Bạch đều cảm giác, nơi này quả thực là yên tĩnh đến kỳ cục, thật không hiểu những người này làm sao mà ở được.
Nơi bọn họ muốn tới phải đi qua một hành lang lộ thiên, hành lang bên ngoài là một hoa viên xanh tươi, phồn hoa sang trọng. Lúc này là giữa trưa, rất nhiều người đều ở trong hoa viên phơi nắng, thấy ba người bọn họ, cũng không bất ngờ, chỉ như trước quen thuộc cúi đầu thảo luận, cùng với tầm mắt như có như không phóng qua.
Kỳ Bạch vẫn cảm giác người trong Quân bộ nghiêm túc, thế nhưng xem cái cảnh như thể cô Bảy bà Tám tụ tập cùng một chỗ ong ong nói chuyện, hắn cảm giác, tưởng tượng thật là tốt đẹp. Cách có chút xa, mặc dù có chút hiếu kỳ, thế nhưng Kỳ Bạch nghe không thấy bọn họ rốt cuộc đang nói gì. Bất quá, rất lâu về sau, khi Kỳ Bạch biết, cảm giác cả người đều không tốt. Bởi vì mọi người nói là:
“Ê, cái người xinh đẹp kia chính là vợ yêu của Việt tướng quân sao?”
“Không sai, tôi mấy ngày trước thấy cậu ta đưa cơm cho Việt tướng quân!”
“Quả nhiên không hổ là Việt tướng quân, tìm vợ cũng xinh đẹp như vậy!”
Sự thật chứng minh, quân nhân cũng biết bát quái!
Tuy rằng ba người Kỳ Bạch là người nhà, thế nhưng lại không có quyền đi loạn trong Quân bộ, cho dù chỉ là đi từ cửa lớn vào bên trong, cũng có người đi theo phía sau bọn họ. Người kia đưa bọn họ đến nơi, lúc này mới rời đi, mà lúc bọn họ trở về, người này lại đến mang bọn họ đi ra ngoài.
Đích đến của họ là một đại sảnh thiết lập chuyên cho người nhà, khác với không khí nghiêm túc của Quân bộ, vừa tiến vào nơi này, liền nghe tiếng mọi người thấp giọng trò chuyện, không khí hoà thuận hữu hảo. Đại sảnh không khác mấy với căn tin kiếp trước Kỳ Bạch nhìn thấy, chỉ là rộng lớn hơn, cự ly giữa mỗi vị trí cũng tương đối lớn.
Hiện tại ở trong này người đều là người nhà quân nhân, cũng đều là đưa cơm cho bọn họ. Người không nhiều, đại khái chỉ có hai ba mươi, còn có vài đứa trẻ, đang chơi đùa trong đại sảnh, âm giọng trẻ con, không khí càng hài hòa.
Ba người Kỳ Bạch quen thuộc tìm một chỗ ngồi xuống, đặt hộp giữ ấm lên bàn.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, một nữ nhân dáng người cao gầy đi tới, chỉ vị trí bên cạnh nói, “Tôi có thể ngồi không?”
Kỳ Bạch cùng Triệu Đức Nam nhìn nhau, Kỳ Bạch gật đầu nói, “Cứ tự nhiên!”
Nữ nhân kia mỉm cười, thoải mái ngồi xuống, tự giới thiệu nói, “Tôi tên Diêm Hồng Nhị, Diêm ghép từ chữ ‘Môn’ và chữ ‘Tam’, Nhị trong ‘nhị hoa’!” (chữ ‘môn’ là 门, chữ ‘tam’ là 三, chữ ‘diêm’ là 闫)
Kỳ Bạch cùng Triệu Đức Nam hai người cũng tự giới thiệu một lần.
Diêm Hồng Nhị cười cười, ánh mắt rơi xuống trên người Kỳ Bạch, mang theo hiếu kỳ cùng với đánh giá trực diện, “Anh là vợ của Việt tướng quân đi?”
Tươi cười bên miệng Kỳ Bạch cứng đờ, thật sự không biết đối phương từ đâu nhìn ra mình lại là vợ của Việt Kha.
“Tôi nghĩ cô đoán sai rồi, tôi không phải, đó đó của y!”
Diêm Hồng Nhị khẽ nhoẻn bờ môi đỏ mọng, có chút kinh ngạc nói, “Nhưng anh mấy ngày nay vẫn luôn đưa cơm cho Việt tướng quân mà?”
Nghe vậy, một ý niệm không ổn xông ra trong đầu Kỳ Bạch, hắn thử hỏi, “Đưa cơm cho y, có vấn đề gì sao?”
“Anh chẳng lẽ không biết?” Diêm Hồng Nhị hiếu kỳ nhìn hắn, nói, “Chỉ có vợ mới có thể đến Quân bộ đưa cơm cho chồng mình, đây là chuyện ai ai cũng biết. Ha ha, bất quá tôi xem a, đây chẳng qua là người trong Quân bộ đang show ân ái cho lẫn nhau mà thôi!” Cô nhịn không được mím môi cười.
Mà Kỳ Bạch nghe cô nói, một chút cũng không thấy buồn cười, chỉ thấy thiên lôi cuồn cuộn đến!
Hắn đã nói mà, tên Việt Kha kia sao lại hảo tâm như vậy khuyên hắn đi ra ngoài dạo?
Kỳ Bạch cảm giác răng nanh mình có chút ngứa, rất muốn cắn cái gì đó, đặc biệt là thứ có thịt!