Chương 3

Edit : Kim Kim
Beta : Tiếu Tiếu
Một đêm này Chu Vũ Hàm ngủ rất say sưa, khóe miệng luôn luôn mang theo nụ cười, bởi vì nàng ở nơi này tìm được thứ nàng đánh mất ở hiện đại.


Người trong nhà thật rất yêu thương nàng. Sángsớm ngày thứ hai, nàng thần khí thanh sảng ( thanh thản + sảng khoái ) thức dậy chuẩn bị làm điểm tâm (bữa sáng) thì thấy mẹ nàng đã sớm làm, Vương thị thấy nàng hỏi: “Thân thể không tốt thế nào không ngủ nhiều thêm một chút! Điểm tâm có mẹ làm rồi, đi nằm chút đi”.


Chu Vũ Hàm lúc này làm sao còn ngủ được a, ở đây cũng không có hoạt động giải trí thật đáng tiếc.


Đốt đèn, trời vừa mới tối liền ngủ, nàng lại không thể trực tiếp nói như vậy với Vương thị đành giải thích “Mẹ a, con thân thể sớm tốt rồi, hôm nay Tiểu Hải không phải nói đi lên núi đi dạo sao! Con thức sớm một chút đi theo.”


Vương thị cho rằng nàng nghĩ ra ngoài giải sầu. Một lát sau, Tiểu Hải cũng đi vào, thấy Chu Vũ Hàm liền hỏi khi nào thì đi, Chu Vũ Hàm nói cơm nước xong hẵng đi.


“Mẹ, cha đâu?” một lát sau Chu Vũ Hàm không phát hiện Chu Đại Phúc liền hỏi Vương thị. Vương thị cười nói: “Cha con sao có thể giống con cùng Tiểu Hải ngủ đến giờ phút này a, trời vừa sáng đã ra khỏi nhà nói là đi trong vườn nhìn xem.”


available on google playdownload on app store


Nông dân đem ruộng đất chiếu cố giống như tiểu hài tử của mình thậm chí so với tiểu hài tử chính mình chiếu cố còn tinh tế (tỉ mỉ) hơn.
Qua một hồi Chu Đại Phúc trở lại ăn cơm . Vừa cơm nước xong, Tiểu Hải liền rửa chén sau đó chờ không kịp kéo đi Chu Vũ Hàm đi.


Chờ bọn họ ra khỏi sân, Vương thị nhìn Chu Đại Phúc nói: “Cha tụi nhỏ a, hôn sự Tiểu Hàm thế nào?”.


“Ngày hôm qua tôi đi tìm Lí bà mối , bà ta hỏi Tiểu Hàm nhà chúng ta có nguyện ý hay không, ngày đó Tiểu Hàm không phải nói nó đã nghĩ thông suốt sao, tôi giữa trưa hỏi lại. Đứa nhỏ này cũng không nhỏ , nam hài kia cũng không sai, bỏ lỡ rất đáng tiếc . Ai buồn ch.ết .”


Chu Đại Phúc cau mày nói: “Vậy chờ giữa trưa hỏi con một chút, nguyện ý thì nói cho bà, buổi chiều sang Lí bà mối”.


“Nói cho con, nếu thật sự không nguyện ý… Không được không thể để nó loạn suy nghĩ như vậy, buổi chiều phải đi.” Nếu Chu Vũ Hàm nghe thấy chắc chắn buồn bực nói ta mới 19 a, hơn nữa nữ hài cổ đại dinh dưỡng không tốt chỉ cao có 155 cm, thế nào thành thặng nữ (*) đâu.


(*) Thặng nữ hiểu nôm na là gái ế, gái già


Bên này Chu Vũ Hàm cùng Tiểu Hải đến chân núi, thấy không ít tiểu hài tử ở trong này hái trái cây ăn, một cái tiểu hài tử leo trên cây đem trái cây thảy xuống, cái tiểu hài tử khác lại nhặt, trong số đó một người nhìn thấy bọn họ đang đi tới lớn tiếng thét lên: “Tiểu Hải ngươi cũng tới rồi a, ta còn chuẩn bị một hồi chạy đi kiếm ngươi, mau chạy nhanh hỗ trợ nhặt a.”


Tiểu Hải nghe thấy lập tức chạy tới: “Đản Đản ngươi đã đến đã bao lâu rồi a.” Chu Vũ Hàm ở bên cạnh nghĩ nguyên lai đây là Đản Đản(**) , liền cùng quả trứng giống nhau thật thật đáng yêu.
(**) Đản Đản theo nghĩa tiếng Hoa có nghĩa là quả trứng.


“Cũng vừa tới không có bao lâu, tỷ ngươi không có việc gì chứ!”
“Không có việc gì , nếu không sao có thể mang ta ra ngoài a.”
“Đến, ăn một cái đi! Ăn tốt lắm.” Đản Đản chạy nhanh lấy một trái đưa Tiểu Hải.


Chu Vũ Hàm xem bọn họ chơi rất vui vẻ, nghĩ đi vào bên trong dạo, liền nhìn Tiểu Hải nói: “Tiểu Hải, tỷ vào trong xem a, đệ trước tiên cùng Đản Đản chơi ở đây một lát a.”


Tiểu Hải cảm thấy tính cách nhát của tỷ tỷ chắc là sẽ không dám đi sâu vào bên trong, liền không nhìn nói: “Đã biết, đi sớm một chút trở về. Chúng ta ở chỗ nhặt trái cây.” Lại không biết tỷ hắn đã thay đổi tâm hồn.


Chu Vũ Hàm nhìn một lát xem có cái gì mang về không, có rất nhều hoa Cúc dại, buổi chiều khi về phải mang một ít. Bên kia có một cái túi lớn, bên trong có một ít thịt, có lẽ là một cái bẫy thú a, không nên đụng vào.


Xa xa thấy một gốc cây cây dẻ. Cư nhiên không có người hái, rất nhiều rất nhiều trái, nhìn hạt dẻ nước miếng trong miệng nàng không nhịn được. Chu Vũ Hàm suy nghĩ chẳng lẽ nơi này không biết tách vỏ hạt dẻ sao?


Kỳ thực thật nàng suy nghĩ trúng rồi, nơi này cổ nhân thật sự không biết xử lý loại trái cây này, cũng có người thử nhưng chỉ tách được vỏ ngoài cùng.(***)
(***)


Kim: cái này Kim chú thích cho mọi người hiểu rõ tí, nếu mọi người nhìn vào hình sẻ thấy hạt dẻ chúng ta thấy là đã được tách vỏ ngoài chì còn lại hạt bên trong màu nâu là chúng ta hay tách ra ăn, nên ở đây có nghĩa là người xưa chỉ tách được phần vỏ xanh bên ngoài, không tách vỏ nâu bên trong nên cũng không ăn được.


Ngửi, nhưng bên trong còn tầng vỏ mao a, hơn nữa cũng không có mùi. Còn không bằng hái trái dại khác ăn.


Nàng nghĩ đây cũng là con đường làm giàu a, đáng tiếc nàng chỉ biết ăn hạt dẻ đường chứ không biết làm hạt dẻ đường, coi như không. Nhất bút tài a. Nghĩ như vậy Chu Vũ Hàm cảm thấy tiền như sắp chui vào trong mắt chính mình nhưng lại không có biện pháp a.


Thời điểm trước kia Chu Vũ Hàm chính là động vật ăn thịt a, một ngày không ăn thịt càm giác khó chịu. Hơn nữa giường nơi này khó chịu. Khó chịu nhất chính là nhà xí, chính là một cái hang a, còn lo lắng ngã xuống. Muốn cải thiện phải có tiền a, Tiểu Hải cũng phải đi học, không có học hành sau này có thể đi đâu.


Cả buổi chiều vừa nghĩ vừa nhặt, đi dạo một hồi cũng không phát hiện gì khác ngoài một ít trái cây dại, nàng đành đi ra ngoài về còn chuẩn bị kêu Tiểu Hải về nhà làm cơm trưa .


Đi đến bên ngoài thấy Tiểu Hải đem áo khoác đầy miếng vá của chính mình cởi ra đựng trái cây, nàng lại nhìn sang các tiểu hài tử khác thấy cũng như vậy. Tiểu Hải thấy nàng nhân tiện nói: “Tỷ, người đi ra a! Đệ còn đang suy nghĩ người chừng nào thì có thể đi ra đây! Chúng ta về. Đi thôi! Đệ đem trái cây mang về nhà cho cha mẹ nếm thử!”


Chu Vũ Hàm mỉm cười nói: “Tiểu Hải thực ngoan! Chúng ta đi thôi.” Đối với những người khác nói: “Đản Đản cũng cùng nhau đi! Các em cũng về nhà đi.”


Nhóm trẻ con lập tức giải tán thành các tốp năm tốp ba thảo luận hôm nay thu hoạch thế nào. Cửa sổ từng nhà cũng bắt đầ bốc lên khói bếp lượn lờ hòa vào âm thanh ríu rít của trẻ con, đem thôn trang nhỏ này phá lệ có sức sống mãnh liệt. Nhìn thấy vậy, Chu Vũ Hàm cảm thấy không gian này không hiểu sao thật than thiết.


=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ===
Ngoài truyện:
Kim: không biết thấy sao, cảm giác chương này hơi lộn xộn, có lẽ vì nữ chính đang suy nghĩ mien man.






Truyện liên quan